Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 22: Làm bạn (2)




Edit + Beta: Vịt

"Sao thế?" Hạ Bạch nghe thấy thanh âm ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy Địch Thu Hạc mông chạm đất sau đó quyết đoán quay đầu, làm bộ như mình thật sự không nhìn thấy, nghiêng người kéo túi đồ Ngưu Tuấn Kiệt mua qua vùi đầu khuấy, "Tôi nhớ trong này có đồ gia vị, làm sao không thấy......"

Địch Thu Hạc nhanh chóng bò dậy, vèo một cái vọt vào phòng rửa tay, dùng sức đóng cửa lại.

"......" Thật là thân thủ mạnh mẽ.

Hạ Bạch đặt túi đồ xuống, thở dài. Quả nhiên a, nam nhân ấu trĩ hơn nữa, cũng là có tôn nghiêm, bị người nhìn thấy ở trước cửa toilet trượt chân gì đó, quá mất mặt......

Tay Địch Thu Hạc gắt gao đặt ở trên tay cầm cửa phòng rửa tay, mặt và lỗ tai đỏ rực, tim ùm ùm nhảy mãnh liệt, trán túa ra mồ hôi.

...... Đều do quá trơn!

Anh dựng thẳng lông mày, không biết là đang tức giận ai.

Tiểu cẩu tử hôm nay khẳng định rửa qua mặt đất! Trên mặt đất có nước cho nên anh mới sẽ trượt chân! Còn, còn có cái bên trong kia, bên trong...... Thứ đồ này sao có thể vắt lên khung cửa sổ! Đàng hoàng phơi trên giá quần áo không được sao! Vị trí khung cửa sổ kia, rửa tay vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy, sinh viên bên ngoài đi ngang qua vừa nhìn lên......

ĐỜ MỜ!

Anh xoạt một cái kéo cửa phòng rửa tay ra, hùng hổ đi tới trước khung cửa sổ, nhanh chóng đưa tay...... Sau đó dùng hai ngón tay nhón lấy móc áo câu quần lót xuống, xoay người hướng Hạ Bạch ngồi xổm trên mặt đất nấu mì giáo huấn, "Cậu sao muốn đem cái này...... muốn đem cái này phơi trên khung cửa sổ! Không biết sẽ bị sinh viên lầu dưới đi ngang qua nhìn thấy sao!"

Hạ Bạch ngẩng đầu.

Nam nhân trẻ tuổi vai rộng chân dài, lớn lên vừa soái vừa tuấn đứng khuất sáng, tư thế hết sức có khí thế, biểu tình hết sức hù dọa người, nhưng trên tay lại cẩn thận nhón một cái mắc áo treo quần lót, lại biệt nữu cầm móc áo cách mình xa nửa mét......

Đây là cái họa phong quỷ gì?

Hạ Bạch kéo kéo khóe miệng buồn cười, nhưng nhìn tai còn chưa có rút đi đỏ ửng và biểu tình ra vẻ hung ác của Địch Thu Hạc, nhớ tới cái đống rắm ngã kia, lương tâm hơi vùng vẫy chút, nén ý cười xuống, nghiêm trang trả lời, "Nhưng nếu như phơi trên giá quần áo, người ở đó rửa mặt, vậy không phải chính là ở dưới đũng quần chọc tới chọc lui sao" Kỳ thực bình thường trong ký túc quần áo giặt qua đều phơi trên giá phơi quần áo, quần lót cũng không ngoại lệ, nhưng hai hôm nay cậu quá mệt mỏi, quần áo tùy tiện giặt, lười dùng giá phơi, liền thuận tay treo quần lót lên khung cửa sổ...... Lại không nghĩ tới kích thích trẻ con nhà giàu, bạn học Địch ba tuổi.

Ớ không đúng, là cung cấp cho đại ảnh đế mất mặt ngã xuống một đề tài tốt dời đi lực chú ý.

"...... Nhưng, nhưng treo trên khung cửa sổ, lúc rửa mặt vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, quá thất lễ!" Địch Thu Hạc đề cao thanh âm, đột nhiên cảm thấy thân thể hơi nóng, sau lưng tựa hồ toát mồ hôi, trong đầu không bị khống chế não bổ hình ảnh mình dưới quần lót của Hạ Bạch đi lại, sau đó còn tự động thêm cảnh, nếu móc áo đột nhiên hỏng, bộp cái rơi xuống......

"Không được treo trên giá phơi quần áo!" Anh tâm tình kích động, thanh âm không tự chủ giương cao, giống như gia trưởng nghiêm khắc nhất trên đời này: "Mắc ao cũng phải đổi đi! Mua mới! Loại nhựa này dễ hỏng! Tóm lại, quần áo sát người không có treo trên khung cửa sổ, sẽ bị sinh viên phía dưới đi ngang qua nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt, đi mua giá treo đồ kiểu đứng thẳng, đặt ở góc!"



Giá treo đồ đứng

Hạ Bạch lạ lùng nhìn anh, "Anh cảm thấy phòng ngủ nhỏ như vậy, đặt được giá treo đồ kiểu đứng thẳng?"

Địch Thu Hạc nhìn quanh một chút gian phòng bốn người ngủ này, tầm mắt cường điệu ngừng chút trên giường ngủ của đám người Ngưu Tuấn Kiệt, cau mày thật sâu, "Vậy chuyển ra ngoài." Trước kia làm sao không phát hiện bốn người ngủ không tốt như vậy không tiện như vậy không...... Tóm lại chính là không tốt!

Bụp.

Hạ Bạch ném lạp xưởng đã tách ra vào trong nồi cơm điện quấy quấy, lấy ra bát đũa dùng một lần, một bên đổ mì một bên nói, "Cự tuyệt, ký túc tôi phải ở đủ 4 năm, mà lão đại bọn họ cũng không ngại lúc rửa mặt nhìn thấy quần lót của tôi." Mọi người đều là nhìn của nhau, có quan hệ gì.

Cho nên quần lót của tiểu cẩu tử đã bị những người khác trong phòng toàn bộ nhìn nhẵn rồi?

Sét đánh giữa trời quang!

Địch Thu Hạc trong lòng giống như lửa đang cháy, mặc dù anh cũng không rõ lửa kia là tới thế nào, còn là vì cái gì cháy lên, nhưng chính là khó chịu! Chính là không thoải mái! Rõ ràng, rõ ràng anh lúc trước ở ký túc, quần lót cũng là giặt xong theo số đông treo lên giá phơi đồ.

"Cho nên anh muốn xách quần lót của tôi tới khi nào?" Hạ Bạch đặt mì đã đổ xong lên bàn, đi tới từ trong tay anh cướp đi cái móc áo, treo lại lên khung cửa sổ, xoay người đè lưng Địch Thu Hạc đẩy anh tới cạnh bàn, giống như dỗ trẻ con tùy hứng nói, "Trước ăn mì, lão X mẹ (*) ở góc bàn, anh muốn thêm tự mình cầm. Mấy tòa xung quanh đây toàn là nam sinh, quần lót nhìn thì nhìn, có gì quan trọng. Chả lẽ anh trước kia ở kí túc không có bị nam sinh khác nhìn qua quần lót? Hơn nữa lúc trước anh ở căn hộ, quần áo không phải đều là dì nội trợ giặt, tủ quần áo cũng là dì thu dọn, lúc đó anh sao không cảm thấy để dì nhìn thấy quần lót của anh không tốt? Hơn nữa, lúc anh còn ở Địch gia, mẹ kế vì biểu đạt hiền lành, chả lẽ chưa từng mua cho anh quần áo mới và quần áo lót sao? Dù sao lúc mẹ tôi còn sống, quần áo lót của tôi đều là mẹ tôi mua cho tôi. Cho nên bình tĩnh, đó là một tấm vải mà thôi."

((*) Chỗ này chắc là nhãn hiệu gìđó, chứ tui cũng không hiểu)

"......" Mì rất thơm, bụng rất đói, nhưng đột nhiên tâm tình suy sụp. Đúng a, hóa ra quần lót của mình đã bị nhiều người làm bẩn qua như vậy, khó trách tiểu cẩu tử ghét bỏ......

"Sẽ không nữa." Anh ngồi xuống siết chặt chiếc đũa, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói, "Sau này quần lót của tôi tự mình giặt." Hơn nữa toàn bộ thay mới, toàn bộ cũ quăng đi.

Hạ Bạch nhìn chằm chằm ót anh, im lặng hồi lâu, giơ tay lên có lệ vỗ anh hai cái, khen nói, "Ừm, Địch ba tuổi trưởng thành rồi, biết phải tự mình giặt quần áo lót rồi, không tệ không tệ."

Địch Thu Hạc dùng sức cắm chiếc đũa vào trong bát, quay đầu nhìn Hạ Bạch, cau mày quắc mắt, "Cậu cũng phải tự mình giặt! Mấy người trong phòng này coi như xong...... Không cho những người khác nhìn quần lót của cậu!"

Này vẫn chưa xong.

Hạ Bạch víu đầu anh xoay anh lại, tức giận nói, "Anh mì của anh! Ít nghĩ mấy cái lung tung, giống như mụ già vậy." Cậu cũng không phải có bệnh, tại sao phải để cho người khác nhìn quần lót của mình! Hơn nữa chủ đề của bọn họ rốt cuộc làm sao nghiêng tới cái này, giữa cậu và Địch Thu Hạc không thể sinh ra một vài nội dung tán gẫu khỏe mạnh bình thường sao?

Địch Thu Hạc rục rịch muốn đứng dậy, da thịt trên người căng thẳng, ngữ khí nguy hiểm, "Cậu nói tôi giống cái gì? Mụ già?" Ba ngày không đánh phòng chính lật ngói, tôn nghiêm huynh trưởng của anh không cho phép khiêu khích!

"Đàng hoàng ăn cơm cho tôi! Ít tác quái!" Hạ Bạch quyết đoán ấn anh trở lại, dùng sức vỗ ót anh một cái, buông tay lùi về sau một bước, từ trong tủ lấy đồ ngủ ra, cảnh cáo nói, "Anh thử động chút nữa xem. Trong túi kia có nước đá, anh ăn xong uống ít lãnh tĩnh một chút. Tôi tiêm cả buổi trưa, trên người đều là mùi thuốc nước, trước đi tắm, anh đàng hoàng ăn mì!" Nói xong xoay người đi vào phòng rửa tay, dùng tắm kết thúc cuộc trò chuyện không có chút dinh dưỡng nào."

Cạch cạch, thanh âm cửa khóa trái, sau đó tiếng nước chảy truyền đến.

Tôn nghiêm của huynh trưởng tạm thời tắt lửa.

"Thật xấu...... Là tiểu cẩu tử được sủng mà kiêu." Địch Thu Hạc giơ tay lên sờ sờ cái ót, nhìn thủy tinh mờ mơ hồ trên cửa phòng rửa tay và quần lót treo lại trên khung cửa sổ thật lâu, lấy di động ra gõ chữ.

Địch Thu Hạc: Trợ lý Vương, tôi hình như có chút phát sốt, chuẩn bị cho tôi ít thuốc hạ sốt.

Địch Thu Hạc: Tú Văn, em trai không nghe lời làm sao bây giờ?

Điện thoại của Vương Bác Nghị lập tức gọi tới.

Khương Tú Văn rep lại tin nhắn: "Làm thịt, trộn cơm ăn.

Địch Thu Hạc dựng thẳng lông mày, lưu loát tắt điện thoại, cầm đũa lên — bây giờ là thời gian quý giá anh và tiểu cẩu tử bồi dưỡng tình cảm anh em, không thể bị quấy rầy.

Mì ăn tới một nửa, cửa phòng rửa tay mở ra, Hạ Bạch mặc áo 3 lỗ quần cộc, đầy người mùi xà bông lau tóc đi ra, tay Địch Thu Hạc cầm đũa cứng đờ, lại rất nhanh khôi phục tự nhiên, tốc độ ăn mì nhanh hơn.

"Có đủ không?" Hạ Bạch tiến tới bên cạnh liếc mắt nhìn bát của anh, thấy anh lang thôn hổ yết, nhíu nhíu mày, từ trong túi mua đồ bới ra một bát mì trộn khô mở ra, bắt đầu đun nóng nước, nói, "Trách tôi, anh hiện tại ngày nào cũng huấn luyện, lượng cơm ăn khẳng định lớn hơn bình thường, sớm biết đã bỏ nhiều mì chút. Mì trộn này không tệ, anh nếm thử, ăn không hết không sao cả, tôi ăn giúp anh."

Địch Thu Hạc nhìn động tác thuần thục ngâm mì của cậu, tầm mắt xoay vòng vòng trên áo 3 lỗ của cậu.

Hạ Bạch khom lưng buông bình nước ra, cổ áo ba lỗ rộng thùng thình rớt xuống, lộ ra hơn nửa lồng ngực và hai gồ nhỏ.

Rầm.

Đũa trong tay Địch Thu Hạc rớt xuống đất.

"Anh cái tên này......" Hạ Bạch ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn anh một cái, thuận tay nhặt đũa trên mặt đất lên ném vào thùng rác, lại mở một đôi mới cho anh, dặn dò, "Đừng làm rớt nữa, đũa ăn một lần không nhiều đâu."

"Kỳ, kỳ thực rửa vẫn có thể dùng." Địch Thu Hạc xoay đầu không nhìn cậu, nhận lấy đũa mới xoa a xoa, tầm mắt định ở trên mặt bát không dám loạn chuyển nữa, đột nhiên cà lăm, "Tiểu cẩu tử, mặc dù, mặc dù không phòng ngủ chỉ có hai người bọn mình, nhưng cậu vẫn là phải chú ý chút."

Hạ Bạch không hiểu ra sao, "Chú ý cái gì?" Vừa nói đưa tay từ trong túi mua đồ gẩy ra một cái lạp xưởng, bóc ra cắn một ngụm, nửa tựa vào trên bàn nhìn Địch Thu Hạc, nhai a nhai.

Áo lót thật sợ quá rộng, lúc đưa tay cư nhiên có thể từ ống tay áo nhìn thấy một chút xíu eo, còn có cái tay cầm lạp xưởng kia, vừa mịn vừa đẹp, còn có miệng......

Địch Thu Hạc vội vàng vùi đầu ăn mì, trong lòng lại bắt đầu bốc hỏa, nhưng vẫn không biết rốt cuộc là đang bốc cái gì, chỉ biết là tiểu cẩu tử hôm nay không thích hợp, giống như là giả......

"Cậu có phải là giả hay không?" Anh đột nhiên mắt phát sáng, đặt đũa xuống đưa tay đè lại mặt Hạ Bạch, xoay tới xoay lui nhìn, ngón tay ở bên mặt gảy a gảy, "Nói, trên mặt cậu có phải đeo mặt nạ hay không, tiểu cẩu tử chân chính ở đâu? Cậu làm gì cậu ta rồi!"

Đây là mắc bệnh gì!

Hạ Bạch lật mắt trắng, hất tay anh ra, bẻ cái lạp xưởng mới ăn hai miếng trong tay ra thành hai nửa, nhét nửa đã cắn qua vào miệng mình, một nửa khác nhét vào trong miệng Địch Thu Hạc, vỗ anh một cái sau đó hỏi, "Cha anh lúc nào về? Bên này trời tối sẽ không dễ vẫy xe, anh chú ý chút, đừng ở quá lâu." Địch ba tuổi phát bệnh nghiêm trọng như vậy cậu thật sự chăm sóc không nổi, vẫn là tống đi nhanh chút.

Giống như 1 thùng nước lạnh dội xuống, Địch Thu Hạc sửng sốt, sau đó giơ tay lên từ trong miệng rút lạp xưởng ra, không thể tin nhìn cậu, "Cậu muốn đuổi tôi đi?"

Hạ Bạch ôn nhu mỉm cười, "Làm sao sẽ chứ, tôi chỉ là nhắc nhở anh chút, đừng chơi quá muộn, tránh cho không dễ bắt xe, đừng quên đại kế bán thảm của anh."

Quần lót gì đó, áo lót gì đó, mùi xà phòng nhàn nhạt dễ ngửi gì đó, lửa thiêu lửa nướng lửa giận gì đó...... Mấy cảm giác loạn thất bát tao kia lúc này toàn bộ đã đi xa, Địch Thu Hạc nhanh chóng tỉnh táo lại, đem tầm mắt từ trên lúm đồng tiền của cậu dịch khỏi, cúi đầu, nhìn mì trong chén ăn tới đáy, thanh âm thấp xuống, "Cậu cư nhiên không muốn chứa chấp tôi."

"......" Bộ dáng đột nhiên uể oải này là xảy ra chuyện gì?

"Căn hộ trung tâm thành phố đã bị tôi bán rồi." Địch Thu Hạc thả lạp xưởng vào trong miệng, một lần nữa cầm lấy đũa, từ từ quấy mì, "Tôi biết cha kỳ thực đang ở thành phố B, ông ấy chẳng qua là không muốn gặp tôi mà thôi, dù sao ông ấy hiện tại phải dựa vào Tần gia ổn định cục diện Hoàng Đô, mà muốn ổn định Tần gia nhất định trước đó phải ổn định mẹ kế, cho nên tôi đứa con trai cả không được mẹ kế chào đón này là quyết không thể tùy tiện gặp......

Hạ Bạch chuyên chú nhìn anh biểu diễn.

"Tôi bây giờ trở về thành phố B đều là ở khu biệt thự lần trước tôi cùng cậu gặp mặt, nhưng trong đó trống rỗng, cũng không có quét dọn thu thập, tôi......" Anh nhợt nhạt thở ra một hơi, hướng Hạ Bạch miễn cưỡng cười cười, khóe miệng nhếch lên độ cong hết sức khổ sở, "Tôi rất thảm có đúng không, trở lại một chút, cư nhiên chỉ có thể tìm cậu trò chuyện.

Bộp.

Hạ Bạch giơ tay lên vỗ vào trên mặt anh, có chút dùng lực.

Biểu tình cô đơn khổ sở của Địch Thu Hạc cứng lại.

"Có muỗi." Hạ Bạch thu tay lại, đem thi thể con muỗi trong lòng bàn tay bày ra cho anh nhìn, sau đó thổi rơi, trên dưới đánh giá anh một cái, xoay người đi lục nhang muỗi điện.



Nhang muỗi điện

"Cậu......" Hỏa trong lòng Địch Thu Hạc lại lần nữa toát ra, nhanh chóng chuyển tới trên tay, ngứa, có chút muốn đè lại tiểu cẩu tử chà một trận.

"Chúc mừng anh, bán thảm thành công, tôi chứa chấp anh." Hạ Bạch cắm nhang muỗi điện vào, xoay người bò tới trên giường Ngưu Tuấn Kiệt cuốn đệm ôm xuống, cậu kéo ghế qua đặt vào trước cửa sổ ban công, dựng xong đệm, để nó nhận ánh nắng, sau đó trở lại tủ quần áo trước lục ra một bộ drap giường vỏ chăn sạch sẽ vứt xuống trên giường mình, leo lên trượt xuống bắt đầu đổi lại.

Địch Thu Hạc ngửa đầu lăng lăng nhìn bắp chân cậu vươn ra ngoài giường, trong lòng có chút mong đợi, lại có chút sợ, hỏi, "Cậu làm cái gì vậy?"

"Trải giường cho anh." Đổi lại xong drap giường vỏ chăn sạch sẽ, Hạ Bạch ôm lấy drap giường vỏ chăn bẩn xuống giường, đi tới trước bục rửa mặt bỏ vào trong thùng, nói với Địch Thu Hạc, "Giường tôi cho anh ngủ, tôi ngủ của lão Tam, hôm nay mặt trời lớn, hiện tại giặt drap giường vỏ chăn tối hẳn là nằm được."

Địch Thu Hạc lăng lăng gật đầu, nhìn cậu an bài hết thảy hết sức có trật tự, trong lòng đột nhiên mãn trướng ra một loại cảm xúc khó giải thích, vô cùng biết điều mà sáp qua hỏi, "Có gì tôi có thể giúp không? Kỳ thực chúng ta có thể ngủ một giường, không cần giặt cái này." Anh em ngủ chung cầm đuốc soi dạ đàm cũng rất không tệ.

"Anh xác định giường đơn có thể đồng thời nhét được hai người bọn mình?" Hạ Bạch bắt đầu đổ bột giặt vào trong thùng, quay đầu nhìn anh, "Anh muốn giúp?"

Địch Thu Hạc đang trong đầu tính toán khả năng hai người cùng ngủ một cái giường đơn, trực giác gật đầu.

"Vậy anh trước ăn hết chút mì cuối cùng, sau đó đổ nước vào trong mì trộn, đổ gia vị tiếp tục ăn." Hạ Bạch vẩy nước trên tay vào mặt anh, lúc anh nhắm mắt đè lại vai anh để cho anh xoay người, đẩy vào phòng ngủ, "Trước khi ăn no, câm miệng, giữ yên lặng."

Địch Thu Hạc vâng lời xoay người, giơ tay lên lau nước trên mặt, đi hai bước sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Bạch bắt đầu chuyên tâm giặt drap giường, nhịn không được nhếch lên khóe miệng, ngâm nga bài hát trở về phòng ngủ, khẩu vị đại khai tiếp tục ăn mì.

Hạ Bạch nghe điệu ngâm tới loạn thất bát tao của anh, cười lật mặt trắng. Quả nhiên là tâm tính trẻ con, mỗi lúc một kiểu...... Địch ba tuổi ấu trĩ.

Mười phút sau, Địch Thu Hạc bừng mì trộn tới.

"Ăn xong rồi?" Hạ Bạch ném drap giường đã giặt xong vào trong chậu, tiếp tục giặt vỏ gối và vỏ chăn.

"Ăn không hết." Địch Thu Hạc cầm bát cho cậu nhìn, sau đó dùng đũa cuộn cuộn một miếng mì, đút tới bên miệng cậu, vẻ mặt chính trực nói, "Cậu đã nói tôi không ăn hết cậu có thể ăn giúp tôi, cho."

Vẫn là đánh giá cao tuổi tâm lý của Địch Thu Hạc.

Hạ Bạch đầu ngửa ra sau, nói, "Mì anh đặt trên bàn, tôi giặt drap giường xong liền đi ăn."

"Vậy thì nguội mất." Địch Thu Hạc cau mày.

Hạ Bạch giải thích, "Mì trộn ăn nguội cũng không sao."

"Những cậu bị bệnh, không thể ăn nguội." Địch Thu Hạc không hề nhượng bộ chút nào, chiếc đũa lại vươn về phía trước.

"......"

Giằng co nửa phút, Hạ Bạch thỏa hiệp, há mồm ăn mì, trong lòng có chút hối hận chứa chấp người ấu trĩ như vậy ngủ lại trong phòng mình.

Địch Thu Hạc nhìn má cậu nhai mì phồng phồng, trong lòng ngứa. Mặc dù đũa là mới mở, nhưng mì lại là anh ăn một nửa, hiện tại tiểu cẩu tử không chút nào ghét bỏ mì mình đã ăn một nửa...... Cho nên tiểu cẩu tử rất sùng bái mình! Sùng bái tới hoàn toàn không chê nước miếng của mình!

Sau khi tâm tình khoái trá, thông minh bị tính thương nhân áp chế của anh rốt cục thăng trở lại, nói, "Chuyện trên mạng tôi đã biết, cậu yên tâm, Cổ gia sau đó sẽ đăng một thanh minh, nói rõ ảnh sinh nhật đã qua, sẽ không để cho Thánh Tượng và lời đồn đại trên mạng ảnh hưởng đến công việc của cậu bây giờ."

Hạ Bạch sửng sốt, nuốt xuống mì sợi sau đó hỏi, "Anh lại gọi điện thoại cho Cổ gia?"

"Ừ." Địch Thu Hạc lại bới một đũa mì, đút tới bên miệng cậu, làm như vô ý nói, "Gọi điện thoại cho Cổ lão tiên sinh, ngoài ra, Cổ tiểu thư mới vừa trưởng thành, Cổ gia không thể nào sớm như vậy đã gả cô ấy ra ngoài."

Hạ Bạch ăn hết mì, nghi ngờ hỏi, "Sao đột nhiên nhắc tới Cổ tiểu thư? Cô ấy vừa đủ 18 tuổi, gia đình bình thường đều sẽ không gả con gái 18 tuổi ra ngoài, đều vẫn là trẻ con."

Mặc dù đã từ chỗ Cổ lão tiên sinh nghe nói chân tướng sự kiện "Nhận anh trai" trên mạng, nhưng tới lúc này nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn tùy ý này của tiểu cẩu tử, tia cảm giác ấm ức kỳ quái trong lòng anh mới rốt cục tiêu tán, chờ cậu ăn xong một miếng sau đó nhanh chóng lại đút miệng miếng, chân thành nói, "Tiểu cẩu tử, yêu sớm không tốt."

"Tôi cũng cho là như vậy." Hạ Bạch đồng ý gật đầu. Con gái 17-18 tuổi xinh đẹp lại hồn nhiên, nhưng lại hết sức dễ bị tra nam cố ý lừa gạt, cho nên yêu sớm gì đó, hoặc là tốt nhất có phụ huynh ở một bên nhìn, hoặc là đừng dễ dàng thử, nếu thật sự thích, trước khi yêu đương phải trước tiên hảo hảo điều tra một chút nhân phẩm đối phương.

Địch Thu Hạc thấy cậu đồng ý quan điểm của mình, khóe miệng nhếch lên độ cong lớn hơn nữa, đút mì tới càng hăng say.

Cho nên một đút, một ăn, chờ lúc giặt xong drap giường, náo nhiệt trên mạng đã bị bọn họ tán gẫu một trận, mì cũng vừa vặn ăn xong.

Gió điều hòa từ từ thổi, drap giường vỏ chăn vừa giặt xong phơi trên giá phơi, thỉnh thoảng nhỏ nước xuống. Dưới cửa sổ, một cái đệm trải trên ghế, đang tiếp nhận rửa tội của ánh mặt trời.

"Xem cái này đi." Hạ Bạch tìm ra một bộ phim kinh dị, mở ra một túi đồ ăn vặt nhét vào trong tay Địch Thu Hạc, mình thì cầm lấy một trái xoài, kéo thùng giác qua, vừa dùng dao con gọt vừa nói, "Bộ phim này tôi luôn muốn xem, nhưng không có thời gian, hôm nay vừa vặn rảnh rỗi. Anh có xem phim kinh dị hay không?"

"Xem." Địch Thu Hạc nhích ghế lại gần về phía cậu, cảm thấy hết thảy lúc này đều là mới lạ, lời bất tri bất giác nhiều hơn, "Xem cái này, cậu nếu thích, tôi sau này có thể nhận phim loại này."

Hạ Bạch nhớ tới bộ phim kinh dị kinh điển vài năm sau do Địch Thu Hạc đầu tư diễn, cười gật đầu, "Được, phim anh diễn khẳng định rất tuyệt." Còn rất kiếm tiền.

Địch Thu Hạc được thuận lông một chút, tâm tình rất tốt cầm lấy 1 miếng đồ ăn vặt đút tới bên miệng cậu, đầy lòng đều là ý nghĩ "Tiểu cẩu tử sùng bái ta như vậy, vậy ta liền đối tốt với cậu ấy hơn chút", hàm súc hứa hẹn nói, "Tôi nhất định chọn kịch bản thật tốt diễn thật tốt."

Hạ Bạch nhìn chằm chằm đồ ăn vặt ba giây, duỗi đầu ăn hết, sau đó cắt một miếng thịt xoài đút tới bên miệng anh, mỉm cười giả dối, "Vậy tôi chờ phim hay của anh." Cho nên nhanh ăn cái gì chút đi, chặn miệng, giữ vững trạng thái hơi chút bình thường hiện tại.

Địch Thu Hạc khiêu mi nhìn cậu một cái, cũng duỗi đầu ra ăn xoài cậu đút tới, trong lòng vui vẻ, ngữ khí không tự chủ mang theo chút sủng nịch, "Đừng vội, tôi sẽ không để cậu chờ quá lâu."

Hạ Bạch run run, nhanh chóng lại nhét túi đồ ăn vặt vào tay anh.

Địch Thu Hạc ôm đồ ăn vặt, "Ưu thương" than thở, lấy điện thoại ra gửi tin nhắc cho Khương Tú Văn.

Địch Thu Hạc: Em trai quá dính tôi, làm sao bây giờ?

Khương Tú Văn: Tự làm thịt mình, bỏ vào cơm "em trai" cậu.

A, nam nhân ghen tị.

Địch Thu Hạc thu điện thoại, tâm tình vui vẻ lại nhích tới gần Hạ Bạch đang chuyên tâm xem phim.

Xem xong phim đã đến thời gian cơm tối, Hạ Bạch tùy tiện lấy chút đồ ăn đút no hai người, sau đó lại lật một bộ phim ra tiếp tục xem với Địch Thu Hạc.

10h tối, Hạ Bạch tắt máy tính, thu drap giường vỏ chăn, trải xong giường, tắt đèn nằm xuống trên giường Ngưu Tuấn Kiệt, ngáp một cái, nói với Địch Thu Hạc đã nằm xuống giường, "Ngủ ngon."

Địch Thu Hạc nghiêng người nhìn thân ảnh mơ hồ của cậu, ngửi mùi vị drap giường vỏ chăn thuộc về Hạ Bạch, nụ cười trên mặt thủy chung tồn tại, thấp giọng trả lời, "Tiểu cẩu tử, ngủ ngon." Tốt nhất phải mơ thấy tôi.

Đối phương không có trả lời, chưa tới mấy phút, tiếng hít thở vững vàng liền truyền tới.

Địch Thu Hạc lại đợi một hồi, sau khi xác định đối phương đã ngủ say, cẩn thận từ trên giường bò dậy, xuống giường cởi đồ ngủ Hạ Bạch cung cấp trên người xuống, thay quần áo bẩn sau khi tắm xong thay ra, quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Bạch ngủ say, không tiếng động nói câu tạm biệt, mở cửa đi ra ngoài.

Quấy rầy quản lý kí túc mở cửa, anh đi ra khỏi lầu kí túc, lấy di động ra mở máy.

Một đống lớn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn thuộc về Vương Bác Nghị lập tức gửi tới.

Anh tiện tay mở một cuộc gọi nhỡ, gẩy tới.

"Địch thiếu ngài cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi! Ngài hiện tại là vừa xuống máy bay sao? Tôi bây giờ liền phái xe tới đón ngài."

"Không phải." Địch Thu Hạc quay đầu lại liếc mắt nhìn tòa ký túc dưới bóng đêm, trong thanh âm mang theo một tia thả lỏng khoe khoang không tự biết, "Tôi ở chỗ học đệ thêm một lát, cậu ấy quá nhớ tôi, vé máy bay phải đổi."

Vương Bác Nghị kinh ngạc tới thanh âm đều đề cao, "Ý ngài là ngài bây giờ vẫn ở thành phố B?! Muốn đi trong đêm trở lại? Nhưng nội dung huấn luyện ngày mai là đi bộ hành quân, ngài nếu nghỉ ngơi không tốt......"

"Tôi có phân tấc, cậu tính toán thời gian phái xe tới sân bay đón tôi, cúp đây." Địch Thu Hạc cúp điện thoại, lại quay đầu liếc mắt nhìn phòng của Hạ Bạch, cất bước đi ra ngoài trường.

Bát quái trên mạng đã triệt để lên men, thanh minh kia của Hạ Bạch sau khi bị bới ra, fan weibo của cậu trong một đêm tăng vọt mười mấy vạn, trước mắt còn đang trong gia tăng kéo dài. Mấy vị vãn bối Cổ gia và nhân viên của Ica trước tiên chú ý weibo của cậu, forward cái thanh minh này, không tiếng động biểu lộ thái độ ủng hộ với cậu.

Cũng không lâu lắm, lại một nhóm minh tinh nhỏ không quá nổi danh cũng nháo nhào chú ý tới Hạ Bạch, đăng weibo biểu đạt mình ủng hộ cậu, giống như bọn họ cùng Hạ Bạch kể từ lúc gặp nhau ở yến hội Cổ gia, liền mới gặp đã thân trở thành bạn tốt vậy.

So với náo nhiệt Hạ Bạch bên này, Thánh Tượng bên kia có chút thê thê thảm thảm ưu sầu. Weibo của Mã Quần và weibo của Mã Hành Thông toàn bộ bị đám netizen bá chiếm, ở tất cả ảnh có chức năng reply, ào ào ở dưới weibo bọn họ ăn ý xoát lên bộ ảnh sinh nhật Mã Quần chụp lưu truyền ra.

Hạ Bạch ngồi ở hàng cuối cùng xe bus, thấy điện thoại Địch Thu Hạc vẫn như cũ gọi không thông, liền tiếp tục lật ảnh lưu truyền trên mạng, chỉ cảm thấy chủ Thánh Tượng ban đầu để cho Mã Quần đi chụp ảnh sinh nhật đầu óc có lẽ là nước vào.

Chỉ cái trình độ này đều thành vấn đề, bọn họ rốt cục tự tin tới mức nào, cư nhiên kiên trì để cho tân thủ như Mã Quần làm chụp chính? Là ngại công ty phát triển quá thuận lợi?

Cậu lắc lắc đầu, mở trang chủ weibo mình ra, không nhìn mấy comment tâng bốc của đám netizen, trước tiên rep weibo của mọi người Cổ gia và Ica, sau đó đăng weibo cảm ơn mọi người ủng hộ và quan tâm, suy nghĩ một chút, lại đăng weibo trấn an fan Địch Thu Hạc.

Bạch lại Bạch: Cảm ơn các Thu fan lần này ủng hộ và khích lệ tôi, thần tượng của các bạn hiện tại rất tốt, có thể ăn có thể ngủ, đang vì mở ra thiên chương (*) mới tích cực nỗ lực, các bạn không cần lo lắng, chúc mừng anh ấy đi.

(Thu fan: chắc đây chỉ là tên fan của anh nhà thôi

thiên chương: chỗ này có thể hiểu là tương lai)

Sau bình tĩnh ngắn ngủi, weibo này nhanh chóng được fan của Địch Thu Hạc phát hiện cũng nhô lên, lượng fan Hạ Bạch bắt đầu điên cuồng tăng lên...... Nhưng Hạ Bạch đang đứng dậy chuẩn bị xuống xe hoàn toàn không biết.

Tiểu Nhân Ngư đã tiến vào kỳ trù bị cuối cùng trước khi tiến nhập vào thị trường, công việc thuộc về Hạ Bạch đã căn bản hoàn thành, nhưng cậu vẫn kiên trì mỗi ngày đăng tin, vì sáng ý mới mà bộ tuyên truyền bên kia tùy thời khả năng tung ra thời khắc chuẩn bị.

"Chưa từng gặp qua nhiếp ảnh gia trang phục nào làm hết phận sự như cậu." Series Tinh Linh sau khi tuyên truyền thành công, áp lực trên người Lâm Hà nhẹ đi rất nhiều, đối với Hạ Bạch cũng càng ngày càng thân thiết, "Bệnh vừa khỏi thì nghỉ ngơi thật tốt, có việc công ty sẽ gọi điện cho cậu, không cần ngày nào cũng tới."

Hạ Bạch lười nhác làm ổ trong ghế salon, cố ý vô lại nói, "Chị Lâm, chị có phải thấy em ngày nào cũng tới cọ điều hòa với wifi, cảm thấy em lãng phí tài nguyên công ty, cho nên muốn đuổi em đi hay không? Không, em sẽ không như ý của chị, em cũng là nhân viên của Tiểu Nhân Ngư, mấy thứ này là phúc lợi em nên được!"

Lâm Hà bị cậu chọc cười, vừa chuẩn bị tiếp tục trêu cậu mấy câu, liền thấy điện thoại Hạ Bạch đặt trên bàn vang lên. Cô ngậm miệng, ý bảo Hạ Bạch nghe điện thoại.

Hạ Bạch cầm lấy điện thoại di động vừa nhìn, thấy là số lạ, nghi ngờ kết nối, "Alo, xin hỏi ai vậy?"

Lâm Hà thức thời đứng dậy, không định nghe nội dung nói chuyện của cậu.

"Chờ chút!" Biểu tình Hạ Bạch đột nhiên trở nên cổ quái, ý bảo Lâm Hà không cần rời đi, hướng về phía điện thoại bên kia xác nhận hỏi, "Ngài là nói, ngài muốn mượn series Công Chúa chủ đạo lần này của Tiểu Nhân Ngư, chụp cho con gái ngài, tiểu thư Địch Xuân Hoa một bộ hình?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.