Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 16: Ký ức vụn vặt (3)




Edit + Beta: Vịt

Hồng Khách và Thánh Tượng giống nhau, đều là một mình chiếm một tòa nhà 3 tầng sát đường, nhìn từ bên ngoài diện tích xấp xỉ nhau, bên trong lại khác nhau rất lớn. So với tráng lệ của Thánh Tượng, trang trí của Hồng Khách càng thêm ấm áp, đồng dạng là đại sảnh kiểu duplex, nhưng dùng vách mềm làm phân khu, nhân viên làm việc ít hơn Thánh Tượng, không khí lại dễ chịu hơn rất nhiều.

"Mời uống trà." Nhân viên tiếp khách tóc dài cao gầy đặt nước trà điểm tâm vào trước mặt Hạ Bạch, ra hiệu giá tạp chí bên ghế ngồi khu nghỉ ngơi, cười nói, "Đồng nghiệp của tôi đã đi mời ông chủ rồi, ngài chờ chút. Bên này có tạp chí và một vài tác phẩm ưu tú công ty chúng tôi qua lại, ngài cảm thấy hứng thú có thể xem một chút."

Tiếp đãi chu đáo như vậy, độ hảo cảm Hạ Bạch đối với Hồng Khách lập tức kéo lên, sau khi cười nói cảm ơn hỏi, "Tiểu thư Khương Tú Văn là chủ nhà cô?" Người mua kia từng nói qua cô ấy vừa tốt nghiệp năm 4, đang thực tập, nhưng Hồng Khách này......

Nụ cười của nhân viên tiếp khách đơ một lát, lại rất nhanh che giấu qua, nín cười gật đầu, "Vâng, chủ của chúng tôi tên là Khương Tú Văn. Vậy, ngài ngồi tạm, tôi đi đôi cho ngài chút điểm tâm mới tới đây." Nói xong thu lại khay bưng trà, bụm nén cười đến mức đỏ bừng, bước nhanh đi.

Cư nhiên thật sự là chủ, hơn nữa...... thay điểm tâm mới?

Hạ Bạch nghi ngờ nhìn một cái điểm tâm nhỏ cùng nước trà cùng nhau bưng lên, độ hảo cảm trong lòng đối với Hồng Khách lại lên cao một đoạn...... Nhân viên tiếp khách nhà này rất tận tâm, so với Thánh Tượng mạnh hơn nhiều.

Đặt trái cây lên bàn, cậu lấy điện thoại di động ra mở Wechat ra, thấy tin nhắn sáng nay gửi cho người mua vẫn không có hồi âm, không khỏi có chút thấp thỏm. Mình chưa được cho phép đã đến nhà tìm người như vậy có phải không tốt lắm hay không? Nhưng trái cây kia thật sự quá nhiều, cậu cầm một chút tới Thánh Tượng, lại tặng một ít cho thầy Từ, nhưng vẫn còn dư lại hơn nửa thùng. Trái cây không thể để lâu, cậu sợ lãng phí, nhớ tới hai ngày trước người mua vẫn luôn nháo muốn tự sát, giật mình, liền nhặt ít trái cây xách tới.

Bất quá cũng may mà cậu tìm tới, trăm triệu không nghĩ tới, người mua trên wechat làm ầm ĩ lại ấu trĩ cư nhiên là chủ của studio ảnh...... Cho nên trong thực tế mấy tin tức người mua tiết lộ qua kia, có bao nhiêu là thật, có bao nhiêu là giả? Sẽ không ngay cả mẹ kế bắt nạt nháo tự sát gì gì đó cũng đều là giả đi, liền vì từ trong tay mình lấy ảnh thần tượng?

Nhớ tới lúc trước mình sau khi suy nghĩ gặp mặt người mua phải tiến hành khuyên giải thế nào, cậu nhịn không được co rút lông mày, liếc trái cây trên bàn một cái, thở dài, nghiêng người từ trên kệ đồ linh tinh bên cạnh rút ra một tập ảnh mở ra.

Thôi vậy, tới đã tới rồi, nếu người mua nói đều là giả, vậy cậu sau này không phản ứng đối phương nữa là được.

Khương Tú Văn ở trong phòng nghỉ trên lầu gấp đến độ xoay vòng vòng, rõ ràng khí lạnh mở rất đủ, trái hắn lại toát mồ hôi.

"Đáng chết, tắt điện thoại tắt điện thoại, làm sao vẫn tắt điện thoại!"

Hắn ấn điện thoại xuống, giơ tay lên gãi gãi tóc, lại lần nữa hối hận năm đó kết lầm bạn xấu!

Bây giờ nên làm gì? Chuyện Địch Thu Hạc dùng biệt hiệu tiếp cận fan hắn mặc dù hơi biết một chút, nhưng cụ thể thế nào cũng không quá rõ ràng, người ta bây giờ tìm tới cửa rồi, Địch Thu Hạc lại liên lạc không được, đây là muốn để lộ?

Trong đầu hiện lên bộ dạng tấm tắc khoe khoang của Địch Thu Hạc lúc nhắc tới "Em trai", hắn tuyệt vọng ấn ấn huyệt thái dương, cắn cắn răng, sửa sang lại cổ áo chút, đi xuống dưới lầu.

Chuyện đã tới trước mắt, đi một bước coi như đi một bước đi, tóm lại, tóm lại trước tiên ổn định người đã rồi hãy nói! Tối thiểu áo lót của Địch Thu Hạc không thể rơi ở chỗ mình, nếu không Hồng Khách này e rằng muốn bị đối phương tháo dỡ!

Xa xa nhìn thấy trong khu nghỉ ngơi ngồi một thanh niên hơi gầy, Khương Tú Văn dừng bước, từ trong tay nhân viên tiếp khách nhận lấy điểm tâm, khoát khoát tay ý bảo các cô rời đi, sau đó điều chỉnh một chút biểu tình, cất bước tiến lên.

"Xin lỗi, để cậu chờ lâu." Hắn đặt điểm tâm vào trước mặt người trẻ tuổi, lúc đối phương ngẩng đầu nhìn tới hướng đối phương mỉm cười thân thiết, đưa tay, "Xin chào, tôi là Khương Tú Văn, ông chủ của Nhiếp ảnh Hồng Khách."

Lạch cạch.

Tập ảnh chụp trong tay Hạ Bạch rớt xuống đất.

"A, xin lỗi." Cậu vội khom lưng nhặt tập ảnh chụp lên, có chút mộng đứng dậy cầm tay Khương Tú Văn, biểu tình cứng ngắc, "Xin chào, tôi là Hạ Bạch, ID wechat là Bạch lại Bạch...... Anh là người mua Một con chim sinh vào mùa thu?" Cư nhiên là nam! Đây, thật thật đúng là "Em gái manh" JJ lớn! Cho nên lời của người mua tất cả đều là giả dối? Mình bị gạt? Chàng trai nhìn rất lịch sự bình thường như vậy, cư nhiên là fan của Địch Thu Hạc? Còn, còn dùng cái họa phong này tán gẫu với mình?

Trong đầu loạn thất bát tao một vài ý nghĩ, trong lòng cảm giác bị lừa gạt lại càng ngày càng mãnh liệt, cậu thu tay lại, biểu tình rất nhanh trở nên khách khí lễ phép, bổ sung, "Xin lỗi, tôi chỉ là có chút kinh ngạc, tôi vốn nghĩ anh...... Cái kia, không mời mà tới quấy rầy rồi, mấy thứ này là một người bạn của tôi từ tỉnh biên giới gửi cho tôi, tôi vốn nghĩ anh lúc trước tâm tình không đúng lắm, liền...... Không phải, là tôi suy nghĩ nhiều rồi, anh bình an là tốt rồi."

Giọng điệu này, hỏng bét!

Khương Tú Văn nhìn biểu tình của cậu từ từ xa cách khách khí, trong lòng rung chuông mãnh liệt, nhanh chóng nặn ra nụ cười càng thêm thân thiết, nói, "Không, Hạ tiên sinh cậu hiểu lầm rồi, "Một con chim sinh vào mùa thu" lúc trước mua đồ từ trong tay cậu là em gái họ của tôi, con bé người ở nước ngoài, nhận gửi đồ không có tiện, cho nên mua đồ trên mạng đều là ghi địa chỉ của tôi, tôi sau khi nhận được đồ sẽ lại chuyển cho con bé." Đúng, phải bình tĩnh, chính là như vậy không sai, mua đồ chính là em họ, ở nước ngoài, cho nên không thể tự nhận chuyển phát nhanh, cũng không thể ra ngoài gặp mặt, lấy cớ này hoàn mĩ, một chút sơ hở không có.

Hạ Bạch sửng sốt, cảm giác bị lừa gạt trong lòng ngừng lại, kinh ngạc hỏi, "Em họ của anh? Nước ngoài? Nhưng cô ấy không phải là vừa tốt nghiệp năm 4 thực tập sao? Ra nước ngoài thực tập?"

"...... Đúng vậy." Khương Tú Văn gật đầu đáp ứng, sau đó đưa tay mời cậu ngồi xuống, giải thích, "Thím họ của tôi muốn cho con bé một tương lai phát triển càng rộng mở, liền làm chủ an bài nó ra nước ngoài thực tập, kỳ thực chỗ con bé đi cũng không xa, nước R bên cạnh, chênh lệch thời gian với trong nước chỉ có 1 tiếng." Ổn định, tiếp tục toàn vẹn, hiện tại người ở nước ngoài nhưng vấn đề không lệch giờ với trong nước cũng giải quyết, rất tốt!

Hạ Bạch nghe theo ngồi xuống, càng phát ra kinh ngạc, "Thím họ an bài? Ách...... Vậy, em họ anh có thể nhờ anh giúp cô ấy gửi nhận đồ, chắc hẳn rất tin tưởng anh, thứ lỗi tôi nói thẳng, em họ anh gần đây lúc liên hệ wechat với tôi từng biểu lộ mâu thuẫn đối với mẹ kế của cô ấy, còn nói mẹ kế cô ấy phái người tiếp cận cô ấy, làm cho cô rất rất bị tổn thương. Tôi phát hiện tâm tình cô ấy có chút mất kiểm soát, lúc này mới mượn cơ hội đưa hoa quả tùy tiện tới chơi, muốn tận mắt xem xem tình huống của cô ấy...... Anh là anh họ của cô ấy, lại là người cô ấy tín nhiệm...... cho nên cô ấy hiện tại...... Có khỏe không?" Cảm giác bị lừa gạt triệt để nhạt xuống, cho nên lo lắng một lần nữa hiện lên, chỗ lúc trước mơ hồ cảm thấy kỳ lạ cũng có giải thích. Khó trách người mua kia cứ tìm người bán chỉ giao dịch qua một lần như mình nói hết, nhưng hóa ra là bị mẹ kế đưa ra nước ngoài, bên cạnh không có người có thể nói chuyện...... Thật đáng thương.

Khương Tú Văn nghe xong lời của cậu biểu tình thiếu chút nữa vặn vẹo, nhịn không được ở trong lòng mắng to Địch Thu Hạc 300 lần. Tên khốn kia làm sao lời gì cũng nói ra bên ngoài, cái này khiến mình là sao toàn vẹn?

"Kỳ thực vẫn tốt...... Cảm ơn sự quan tâm của cậu, tôi sẽ hảo hảo khuyên bảo con bé." Hắn vắt hai chân, ngón tay dưới bàn khẩn trương níu khăn trải bàn, ngẩng đầu hướng Hạ Bạch lộ ra một nụ cười hơi lộ vẻ miễn cưỡng, than thở, "Con gái tâm tư nhạy cảm, có lời gì cũng giấu ở trong lòng, không muốn nói với anh trai như tôi. Cảm ơn cậu đã bồi con bé tán gẫu, con bé luôn ở trước mặt tôi nói không có gì, tôi đều không biết con bé...... Thất lễ hỏi một chút, em gái tôi còn tán gẫu qua với cậu những gì? Xin lỗi, tôi không phải muốn dòm ngó việc kết bạn riêng tư của con bé, chỉ là thật sự lo lắng......"

"Không sao, tôi hiểu mà. Cô ấy có anh trai quan tâm cô ấy như anh, cuộc sống cũng không coi là quá khó khăn." Hạ Bạch có chút thổn thức, biểu tình triệt để ôn hòa, hơi sắp xếp lại một chút lời nói, chọn lời có thể nói đơn giản một chút, sau đó cường điệu nhắc tới chuyện người mua lúc trước nói muốn bỏ nhà ra đi.

Khương Tú Văn càng nghe càng cứng đờ, đã không chỉ muốn chửi Địch Thu Hạc, mà còn muốn làm thịt anh! Tán gẫu đều là cái loạn thất bát tao gì, may mà hắn hỏi trước, nếu không sẽ lòi ra!

"Chuyện bỏ nhà ra đi này tôi biết." Hắn lắc đầu than thở, phát huy kỹ thuật diễn vượt xa người thường, "Con bé chính là trong lòng khó chịu...... Ý tứ của thím họ tôi là hi vọng con bé sau này ở nước ngoài định cư, đừng trở lại, em họ không đồng ý, lúc này mới nháo một trận...... Chú họ tôi quá hồ đồ, trưởng bối trong nhà đã mắng ông ấy."

Hạ Bạch cau mày, trong lòng có chút trầm. Không nghĩ tới hoàn cảnh gia đình người mua so với cậu cho rằng con muốn ác liệt hơn, đối phương vẫn giả vờ bộ dáng hoạt bát cùng mình nói chuyện phiếm, rất khó chịu đi.

Khương Tú Văn thấy cậu trầm mặc, không tò mò hỏi tới tình hình thực tế của "Em gái" nữa, nhanh chóng giả bộ lại phiền muộn lo lắng một hồi, sau đó làm bộ như không muốn tán gẫu điều khó chịu này nữa, nói sang chuyện khác, "Em họ nó còn cùng tôi đề cập tới cậu, nói cậu giống con bé, đều là fan của Địch Thu Hạc, mà cậu chụp hình rất lợi hại, còn có thể chỉnh ảnh, như thế nào, có hứng thú tới chỗ tôi làm việc hay không?"

Hạ Bạch hoàn hồn, fan của Địch Thu Hạc? Người mua đối với cậu có phải có hiểu lầm gì hay không?

"Cảm ơn lời mời, chỉ là tiếc quá, tôi hiện tại là nhân viên làm thêm của Thánh Tượng." Cậu cười nói, nâng chén trà lên uống một ngụm, quyết đoán cáo từ, "Em họ anh đã ở nước ngoài, chút trái cây này liền làm phiền anh thay nó nhận, cám ơn tiếp đãi, tôi không tiếp tục quấy rầy nữa."

Khương Tú Văn trong lòng sâu sắc thở phào nhẹ nhõm, cố gắng khắc chế kích động đứng dậy tiễn khách, còn phải bày ra biểu tình tiếc nuối không thôi, thở dài nói, "Không nghĩ tới bị đối thủ cạnh tranh giành trước một bước, cảm ơn trái cây của Hạ tiên sinh, quan tâm của cậu otoi sẽ thay chuyển đạt cho em họ, rảnh rỗi lại tới chơi, Hồng Khách tùy thời hoan nghênh cậu."

"Ngài khách khí rồi."

Hai người lại hàn huyên hai câu, Khương Tú Văn tiễn Hạ Bạch tới cửa, nhớ tới cái gì đó, lại gọi cậu lại hỏi, "Đúng rồi, cậu nói mấy trái cây kia là một người bạn của cậu từ tỉnh biên giới gửi tới, vừa tới không lâu sao?"

Hạ Bạch gật đầu, nghi ngờ nói, "Ừ, chuyển phát nhanh của anh ấy, trái cây cũng còn rất tươi. Có vấn đề gì?"

"Không, không có, tôi thấy chút trái cây kia rất ngon, liền nghĩ tới cũng mua cho người nhà một ít. Xem ra bạn cậu đối với cậu rất tốt, đi tỉnh biên giới vẫn không quên gửi trái cây cho cậu, có chút hâm mộ." Hắn ha ha cười, ở trong lòng băm Địch Thu Hạc thành thịt vụn. Mình bên này điện thoại cũng không có một cú, lại rảnh rỗi gửi trái cây cho học đệ? Còn lưu cho mình cục diện rối rắm như vậy? Ha ha, hắn sau này không muốn ở trong bãi rác tìm bạn nữa.

Hạ Bạch bị nụ cười vô cùng xán lạn của hắn ngấm một chút, nhanh chóng lại cáo từ, sải bước trở về Thánh Tượng.

Khương Tú Văn đưa mắt nhìn cậu rời đi, xoay người sầm mặt xuống, mang theo oán khí đầy người tiến vào Hồng Khách, thấy các nhân viên dáo dác nhìn về bên này, trợn mắt tức giận nói, "Nhìn cái gì? Rảnh lắm hả? Chuyện hôm nay các cô ai nếu nói lỡ miệng, hừm."

Các nhân viên hổ thân thể chấn động một cái, nhanh chóng làm chim muông giải tán.

Sau khi trở lại Thánh Tượng, Hạ Bạch phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cậu có chút là lạ.

"Đây là sao thế?" Cậu kéo tài xế đi ngang qua, thấp giọng hỏi, "Mọi người sao nhìn tôi như vậy?"

"Không, không có gì, bọn họ đây là cảm ơn cậu đưa trái cây tới." Tài xế mơ hồ trả lời, sau đó lấy cớ phải ra ngoại cảnh, vui vẻ chạy đi.

Phản ứng này có vấn đề.

Hạ Bạch khiêu mi, quét một cái người nhìn lén mình, suy nghĩ một chút, cất bước đi về phía phòng làm việc của Lý Như.

"Được, tôi sẽ câu thông với cậu ấy...... vâng, cảm ơn lời mời của ngài...... vâng vâng, vậy liên lạc lại." Lý Như cúp điện thoại, sau khi thấy Hạ Bạch gõ cửa từ ngoài cửa bán mở thăm dò đi vào, biểu tình trên mặt dãn ra một chút, ngoắc tay, "Cậu tới vừa lúc, chị có chút chuyện muốn nói với cậu."

Hạ Bạch hướng cô lộ ra nụ cười xán lạn, đi tới đối diện cô ngồi xuống, làm loại ảo thuật từ trong ba lô lấy ra trái cây vừa lớn vừa thơm, kiểu dâng vật quý đật quá, "Cho chị Lý, cái này là em lén giấu, chỉ một quả như vậy, ngửi rất thơm, khẳng định ăn rất ngon."

"Biết ngay cậu khoe mẽ." Lý Như mỉm cười, cũng không khách khí với cậu, sau khi nhận lấy trái cây bắt đầu nói chính sự, "Là như vậy, công việc đài truyền hình bên kia đã tiến vào phần kết, kỳ bận rộn của công ty đã qua, đối với nhu cầu làm thêm không mãnh liệt như vậy nữa, nhưng suy nghĩ tới năng lực của cậu, công ty vẫn là quyết định giữ cậu lại."

Hạ Bạch thu lại nụ cười, ngồi thẳng thân thể, làm bộ dáng rửa tai lắng nghe.

"Không cần khẩn trương." Lý Như cười cười trấn an cậu, đột nhiên đổi giọng nói, "Cậu gần đây có lên weibo không?"

Hạ Bạch sửng sốt, lắc đầu, "Không, em gần đây bận thi, đã nhiều ngày không mở máy tính rồi...... Trên weibo sao thế?" Chả lẽ sự tình của Địch Thu Hạc nhiệt độ vẫn chưa có giảm? Lại nháo cái thiêu thân gì?

"Không thế nào, cậu hot mà thôi." Lý Như cười trêu chọc một câu, cầm lấy tablet trên bàn điểm điểm, đưa tới trước mặt cậu, "Cậu xem xem, cũng là đúng dịp, một trận trước không phải có hắc liêu của một diễn viên nháo tới rất hung sao, cuối cùng diễn viên kia xóa weibo, rất náo nhiệt một trận. Vừa vặn diễn viên kia trước khi xóa weibo phát một cái video ngoài lề đài truyền hình B phát, còn khen người cung cấp tư liệu, sau đó đám netizen kia lúc tẩy trắng cho diễn viên đào được mấy cái weibo của hắn trước khi xóa, cái khen cậu đang nằm ở vị trí thứ 2, cho nên liên quan tới cậu cũng được đám netizen chú ý tới. Sau đó đài truyền hình B thấy video ngoài lề cọ được nhiệt độ của diễn viên kia, liền rèn sắt khi còn nóng, đem vị trí của Lưu Hoan Hoan ở trên sách lưu niệm bỏ đi, dùng bộ ảnh cậu chụp cho Dương Phù thay vào, trước phát ra rồi."

Trên màn hình tablet là trang topic hot của weibo, chỉ thấy dưới chủ đề #cầu Địch Thu Hạc trở lại#, một chủ đề #muốn được nhiếp ảnh tiểu ca ca chụp# to đùng đùng nằm ở nơi đó, ấn mở chủ đề vừa nhìn, bên trong toàn là ảnh tự chụp đám netizen moi ra, phụ thêm một ít văn tự không ốm mà rên (*).

((*) Không ốm mà rên: Chỉ mấy câu văn ủy mị, sướt mướt)

Những người này là muốn đăng tự chụp đi...... Cậu co rút khóe miệng.

Lý Như thấy cậu không nói lời nào, cho rằng cậu là quá kinh ngạc, mang theo nụ cười tiếp tục nói, "Bộ hình kia của Dương Phù chụp tới xác thực tốt, phản ứng của đám netizen nhiệt tình như vậy chính là khẳng định lớn nhất đối với kĩ thuật của cậu. Công ty suy nghĩ tới nhân khí hiện tại của cậu, sau khi trải qua trao đổi, quyết định để cho cậu chuyển thành nhiếp ảnh gia, chịu trách nhiệm chụp ảnh thương nghiệp kiểu tuyên truyền weibo, củng cố nhân khí của cậu chút."

Củng cố nhân khí? Đây là muốn phủng mình thành võng hot mạng? Để cho mình làm chiêu bài của Thánh Tượng?

Hạ Bạch nhanh chóng để tablet xuống, có chút xoắn xuýt hỏi, "Chị Lý, nếu như em không hiểu sai, công ty đây là muốn chuyển chính thức cho em?"

"Đúng, công ty là có ý tứ này." Lý Như gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện đẩy qua, nói, "Đây là hợp đồng chuyển chính thức, đãi ngộ chỉ hơi thấp hơn tổ trưởng Mã một chút, suy tính tới cậu là sinh viên, còn phải đi học, công ty đối với lượng ảnh tiến hành mỗi tháng của cậu vừa phải phóng khoáng, cũng không cần đòi hỏi cậu đi làm quẹt thẻ, chỉ cần cậu lúc công ty cần làm phát triển internet tận lực phối hợp là được."

Thoạt nghe điều kiện hết sức ưu đãi, nhưng Hạ Bạch biết sự tình khẳng định chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

Cậu không tiếp lời, cầm hợp đồng qua cẩn thận lật lật, sau khi nhìn thấy hai điều khoản nào đó động tác dừng một chút, nghiêm túc nhìn về phía Lý Như, hỏi, "Chị Lý, công ty muốn ký hợp đồng 10 năm với em? Còn có, cái điều kỳ thích ứng 1 năm này, một năm sau suy tính có bổ sung điều khoản chuyển đổi cương vị hay không là có ý gì?"

Lý Như nhìn ánh mắt tin cậy của cậu, nhớ tới dặn dò bên trên, trong lòng đấu tranh một cái, thở dài uyển chuyển nói, "Tiểu Hạ, cậu hẳn là hiểu ý nghĩ đại biểu của phần hợp đồng này, nhiệt độ internet tới nhanh, mà đi cũng nhanh, nếu có thể củng cố chắc nhân ký, vậy đương nhiên là tốt, nếu không thể, công ty bỏ ra rất nhiều, luôn phải có chút bảo đảm và sách lược biến báo (*)."

((*) biến báo: dựa theo tình hình khác nhau thay đổi một cái vô nguyên tắc)

Ý tứ lời này chính là, công ty sợ phủng hồng cậu, nhưng cậu lại lang tâm cẩu phế mà chạy, cho nên trước chuẩn bị hợp đồng 10 năm đảm bảo một chút lợi ích công ty. Mà nếu như cậu phủng không hồng, vậy tự nhiên công ty không thể cho không cậu đãi ngộ cao như vậy, cho nên lập kỳ quan sát một năm, nếu một năm sau cậu không ra cái thành quả gì, vậy xin lỗi, đãi ngộ thu hồi, cậu chỉ có thể cầm cái cậu nên cầm.

Nói cách khác, chuyện tốt toàn bộ công ty chiếm, nguy hiểm toàn bộ cá nhân cậu chịu.

Hạ Bạch cuối cùng hiểu cái câu "Ông chủ hậu trường của Thánh Tượng nhân phẩm có vấn đề, chuyển chính thức cần nghĩ lại" kia của Địch Thu Hạc là có ý gì rồi, một phần hợp đồng như vậy đẩy ra, không phải là đang ép người nghỉ việc sao?

"Chị Lý." Cậu đóng hợp đồng lại, lần đầu ở trước mặt cô bày ra thái độ nói chuyện cự tuyệt, nói, "Em không ngốc, cho nên phần hợp đồng này em không thể ký. Em rất cảm kích ơn tri ngộ của chị và Thánh Tượng trong khoảng thời gian này đối với em chiếu cố và bồi dưỡng, nhưng loại nhân khí này quá mức mờ mịt, em thích dựa vào thực lực ăn cơm, mà không phải đóng gói."

Lý Như trong lòng kỳ thực tán thưởng thái độ của cậu, nhưng ngại từ lập trường bản thân, chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ, "May mắn có được nhân khí cũng là một loại thực lực, cậu đối với hợp đồng không hài lòng chúng ta có thể bàn lại, cậu suy nghĩ một chút, không cần cự tuyệt nhanh như vậy."

"Xin lỗi." Hạ Bạch đẩy hợp đồng qua, cười khổ một cái, "Chị Lý, em chỉ là một sinh viên sắp năm 3 đại học, tới đây là vì kiếm học phí, mà sau trải qua sự kiện ở công viên Lệ Hồng kia, em đã đại khái minh bạch thái độ của công ty, hợp tác ngắn hạn có thể, hợp tác lâu dài, cũng là có chút khó xử." Hôm nay hợp đồng này lấy ra, nếu cậu không dứt khoát cự tuyệt, lưu loát rời đi, do dự một chút chỉ làm cho người lưu lại một loại ấn tượng ỷ vào nhân khí làm bộ, sau này nói không chừng còn có thể bị Thánh Tượng ở trên mạng trả đũa, cậu không phải loại người không dứt khoát, sớm dứt ra mới là thượng sách.

Cậu nói xong đứng dậy, hướng Lý Như thật sâu bái một cái, cảm kích nói, "Cảm ơn chị cho em cơ hội phát triển bản thân này, cô phụ mong đợi của chị, vạn phần xin lỗi. Nhiệm vụ cuối cùng công ty gửi cho em em sẽ sớm hoàn thành sau đó gửi tới hòm thư của chị, cáo từ."

Lý Như lúc nghe cậu nhắc tới chuyện công ty lần trước bao che thiên vị Mã Hành Thông, liền hiểu nhân tài này đã bị công ty trong lúc vô tình đẩy xa, trong lòng có chút bất đắc dĩ tiếc nuối, càng nhiều hơn là mệt mỏi, thấy cậu muốn đi, nhanh chóng gọi cậu, "Con đường của cậu còn dài, trên nghề nghiệp không công bằng rất nhiều, nếu thật sự muốn dựa vào thực lực sinh tồn, vậy thì cố gắng gấp bội đi, tới chỗ cao mới có phong cảnh tự do, chị Lý chúc mừng cậu."

Hạ Bạch có chút động dung, xoay người lại hướng cô bái một cái, "Cảm ơn chị Lý, em sẽ cố gắng."

Lý Như bị cảm tạ của cậu, chỉ cảm thấy tảng đá căng chặt trong lòng rốt cục rơi xuống, lại mịt mờ nhắc nhở, "Hôm nay cậu tới Hồng Khách, công ty rất nhiều người đều nhìn thấy, chị tin cậu đi qua chỉ là vì đưa hoa quả cho bạn bè, nhưng mọi người lại có thể có ý nghĩ khác, nghỉ hè vừa mới bắt đầu, cậu nếu như muốn tiếp tục trên con đường này tìm làm thêm, chỗ Hồng Khách, có thể tránh thì tránh đi."

Hạ Bạch nhớ tới thái động kỳ quái của mọi người công ty, trong lùng có chút bừng tỉnh, sau đó càng cảm thấy không có ý nghĩa, lại lần nữa nói cảm ơn sau đó xoay người rời đi, quả quyết lại dứt khoát.

Chỉ là thời gian đưa trái cây, cậu đã từ nhiếp ảnh gia tiền đồ sáng rực biến trở về du dân không việc làm...... Kiếm tiền khó khăn quá.

Co quắp mình tới trong ghế, cậu kéo máy tính qua khởi động, sau đó lấy điện thoại ra kiểm tra chút số dư gửi ngân hàng, có chút nhức đầu. Nếu sớm biết còn có xảy ra cái này, máy tính cậu đã mua rẻ chút. Hiện tại vừa mới nghỉ hè, cách tựu trường còn có không tới 2 tháng, phải chóng tìm làm thêm mới mới được.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cậu cúi đầu, thấy gọi tới là một dãy số lạ, nhớ tới Địch Thu Hạc lúc trước đã nói sẽ có lão tiền bối tìm cậu chuyện chụp ảnh, kích động vèo một cái ngồi thẳng thân thể, cẩn thận kết nối điện thoại, lễ phép lại căng thẳng "Alo" một tiếng.

"Xin chào, xin hỏi là nhiếp ảnh gia Hạ Hạ Bạch sao?" Một giọng nữ ôn hòa dễ nghe từ trong ống nghe truyền tới.

Nhiếp ảnh gia Hạ? Xưng hô này nhất định là hẹn chụp không sai!

Cậu đè xuống kích động trong lòng, lễ phép trả lời, "Tôi đây, xin hỏi ngài là?"

"Nhiếp ảnh gia Hạ chào ngài, tôi là người phụ trách của thời trang Ica Lâm Hà. Chúng tôi ở trên mạng thấy được bộ ảnh ngài chụp cho người chủ trì của đài truyền hình B, hết sức yêu thích, cảm thấy phong cách của ngài hết sức phù hợp với nhãn hiệu Thiếu Nữ dưới cờ chúng tôi, cho nên mạo muội gọi tới, muốn mời ngài hợp tác với chúng tôi."

Đối phương vài ba cậu nói rõ mục đích, Hạ Bạch bối rối chút, hỏi, "Là...... Loại hợp tác gì?" Nhãn hiệu Thiếu Nữ, cái gì?

Lâm Hà cũng không để ý vấn đề của cậu quá mức không dinh dưỡng, đầu tiên là kiên nhẫn tỉ mỉ cùng cậu giới thiệu một chút công ty nhà mình, sau đó giải thích nội dung cụ thể của hợp tác, cuối cùng tỏ vẻ hết sức thân thiết không cần cậu lập tức cho đáp án, có thể suy nghĩ kỹ chút.

Hạ Bạch đáp ứng, hẹn kỹ thời gian hồi đáp, sau đó cúp điện thoại an tĩnh vài giây, hảo hảo tiêu hóa một chút tin tức đối phương đưa ra.

Nhãn hiệu Thiếu Nữ, chụp ảnh quần áo, trích phần trăm rất cao, thời gian công việc linh hoạt, không cần đi làm quẹt thẻ, trước ký hợp đồng ngắn hạn, nếu hợp tác vui vẻ lại thương lượng hợp tác lâu dài...... Hoàn mỹ! Đây chính là làm thêm hè mình cần!

Cậu cao hứng tới nhảy dựng lên, nhanh chóng tìm ra số của Từ Dận Vinh gẩy tới — chụp người mẫu cùng chụp quần áo trên người người mẫu không giống nhau, cậu phải trước tiên cùng giáo viên học hỏi kinh nghiệm!

Tỉnh biên giới, Địch Thu Hạc bị chỉ đạo võ thuật hung hăng lăn qua lăn lại một trận rốt cục lại có được kỳ nghỉ nửa ngày. Anh vẫn duy trì biểu hiện ôn nhu tạm biệt mọi người, sau đó dùng lý do rất mệt muốn nghỉ ngơi đuổi trợ lý đi, trở về lấy điện thoại ra sạc điện mở điện thoại.

Ào ào, một đống lớn thông báo gọi nhỡ và thông báo tin nhắn xông ra, toàn bộ tên Khương Tú Văn.

Anh mặt ghét bỏ, quyết đoán không nhìn, tìm được tin nhắn tiểu cẩu tử gửi tỉ mỉ nhìn một lần, sau đó vui vẻ tìm số điện thoại chủ tiệm lần trước mua trái cây, lại đặt một đống trái cây để cho người gửi thay, gẩy...... ừm, vẫn là trước tiên dùng wechat trêu chọc chút.

Thoát khỏi giao diện quay số điện thoại, anh mãn nguyện dựa tới trên ghế salon đơn bên cửa sổ, mở wechat ra.

Bạch lại Bạch: Bạn ở Hồng Khách hay không?

Bạch lại Bạch: Bạn mình gửi cho mình rất nhiều trái cây, mình ăn không hết, tặng cho bạn chút?

Bạch lại Bạch: Cóđó hay không? Thu Thu?

Tầm mắt Địch Thu Hạc định ở trên câu cuối cùng, nhịn không được nhếch lên khóe miệng, giả vờ không vội hừ một tiếng, "Thật là, ăn trái cây cũng phải nhớ ta, thật dính người......" Còn có bạn bè với chả không bạn cái gì, là học trưởng, anh trai, thần tượng!

"Tiểu cẩu tử khẩu thị tâm phi." Anh điểm điểm ảnh đại diện Wechat của Hạ Bạch, sau đó đầy mặt biểu tình "Ta tán gẫu với ngươi là ban thưởng với ngươi", gõ chữ.

Một con chim sinh vào mùa thu: Đoạn thời gian trước bận nhiều việc, không mở wechat, cảm ơn Tiểu Bạch nhớ thương ^-^

Một con chim sinh vào mùa thu: Tiểu Bạch moa moa ta.

Một con chim sinh vào mùa thu: Gần đây mẹ kế của mình thành thật rồi, mình rất vui. Cảm ơn bạn lúc trước tặng cho mình các loại ảnh và quà, bạn ở ký túc xá kia, mình muốn quàđáp lễ cho bạn.

Anh trước khi rời khỏi thành phố B hình như nhìn thấy chỗ Tú Văn tới một đống máy ảnh mới, tiểu cẩu tử thích chụp ảnh như vậy, nếu nhận được một máy ảnh mới làm quà, nhất định sẽ cao hứng đối với mình moa moa ta một vạn lần đi.

Hoàn mỹ, cơ trí! Địch Thu Hạc thỏa mãn tự xùy một cái.

Đinh đông, tin nhắn mới tới, anh cúi đầu.

Bạch lại Bạch: Bạn không cần như vậy, mình đều biết rồi, bạn buồn thì phát tiết ra đi.

Địch Thu Hạc: "?" Đây là cái phản ứng gì, tiểu cẩu tử biết cái gì? Mình buồn? Buồn cái gì?

Bạch lại Bạch: Mình tới Hồng Khách gặp anh họ cậu, mình nói chút chuyện với anh ấy...... Tóm lại, cậu ở nước ngoài phải thật tốt, ý nghĩ coi thường mạng sống của mình và bỏ nhà ra đi trăm triệu không được, suy nghĩ nhiều chút tới mấy người nhà quan tâm tới bạn, cuộc sống vẫn tốt đẹp mà.

Địch Thu Hạc: "??" Nước ngoài? Anh họ? Cái gì thế?

Bạch lại Bạch: Quàđáp lễ cũng không cần, có tiền mua nhiều cho mình chút đồăn ngon. Hơn nữa, anh họ bạn người rất tốt, cũng rất quan tâm bạn, có tâm sự có thể nói chuyện với anh ấy nhiều chút, thân tình gần trong tầm tay so với thần tượng xa tít chân trời chân thực hơn, cuộc sống sẽ tốt hơn, cố lên!

Địch Thu Hạc: "?!!" Có ý gì? Này có ý gì? Thần tượng nơi chân trời? Anh rất thiên sao? Anh một người tiếp đất như vậy, chỗ nào so ra kém anh họ gì đó! Chỉ bất quá mấy ngày không liên hệ mà thôi, tiểu cẩu tử đây là muốn lên trời?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.