Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 11: Ban quái thú (1)




Edit + Beta: Vịt

Hạ Bạch trở lại trường sau đó chỉnh ảnh thô của Dương Phù một lần, sau đó ấn trụ lão Tam Ngưu Tuấn Kiệt, tha hắn ra ngoài đi ăn khuya.

"Cậu chạm mặt Lưu Hoan Hoan?" Động tác gặm cánh gà của Ngưu Tuấn Kiệt dừng lại một chút, thoải mái hớn hở giữa lông mày từ từ nhạt xuống, rũ mắt hàm hồ nói, "Chạm mặt thì chạm mặt đi, cậu giả bộ không nhận ra cô ta là được."

"Tôi cũng nghĩ thế, cơ mà cô ta chủ động tìm tôi tiếp lời." Hạ Bạch cầm bình nước chanh phóng tới bên tay hắn, lấy đi bia trước mặt hắn, đem chuyện ngày hôm nay đơn giản nói một lần, sau đó dặn dò, "Cậu không muốn tiếp tục cùng cô ta có giao tập, cô ta lại có thể không chút áp lực tâm lý nào tiếp lời với chiêu bài của cậu và bạn cậu, hôm nay là tôi, vậy ngày mai? Cha cậu làm ăn lớn, bạn bè lợi hại bên cạnh cậu đống lớn, chú ý nhiều chút cũng không sai."

Kiếp trước Lưu Hoan Hoan sau khi nghèo túng chạy về tới tìm lão Tam, lão Tam hảo tâm nhờ bạn bè giúp cô ta một cái, kết quả Lưu Hoan Hoan kia không ngừng quấn lấy lão Tam, còn cũng quấn lấy người bạn kia của lão Tam đã có hôn thê, thiếu chút nữa cắt đứt toàn bộ nhân duyên của lão Tam và bạn hắn. Tóm lại, loại bom hẹn giờ giống như Lưu Hoan Hoan, vẫn là cách được bao xa thì cứ cách.

Ngưu Tuấn Kiệt nghe vậy cau mày, suy nghĩ một chút, gật gật đầu, có chút tự giễu cười, "Tôi hiểu, cám ơn nhắc nhở, bên Lưu Hoan Hoan tôi sẽ đi xử lý. Lúc trước là tôi đầu óc hỏng, tính cách kia của cô ta, không ăn chút thiệt đau một chút là sẽ không an phận, cô ta lúc ở chung một chỗ với tôi trên đầu tôi cũng không chỉ dừng lại xanh (*) một lần...... Thôi vậy, không đề cập tới cô ta nữa, cậu làm thêm thế nào? Cô ta không nói xấu cậu chứ?"

((*) ý làđội nón xanh ý)

"Không có." Hạ Bạch thuận lời hắn nói tiếp, híp mắt cười, "Là tôi làm hỏng chuyện cô ta, làm cho cô ta không hãm hại thành một em gái khác."

Ngưu Tuấn Kiệt sửng sốt, sau đó cười to, đưa tay dùng sức vỗ vai cậu, "Anh em tốt, làm rất tốt! Đến đến đến, ăn nhiều chút, tôi mời khách! Cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, cứ việc gọi!"

Chụp hình có hai ngày, ngày thứ hai Hạ Bạch lại tới công viên bận rộn một ngày. Lần này cậu không không giành được cơ hội ra tay nữa, toàn bộ quá trình đả tương du, ở bên ngoài đám người nhìn Mã Hành Thông và Mã Quần biểu diễn tiết mục chú cháu tình thâm, ngươi dạy học ta vuốt đuôi.

Sau khi hết bận cậu trực tiếp trở về trường học, qua loa giải quyết xong bữa tối, trước tiên chỉnh lý ảnh chụp đóng gói gửi tới hòm thư Từ Dận Vinh nộp bài tập, sau đó lật hình Dương Phù ra tiến hành chỉnh tỉ mỉ. 11h tối, ảnh rốt cục chỉnh tinh xong, cậu nhu nhu mắt, gửi hình tới hòm thư Lý Như, trực tiếp bò lên giường tê liệt.

Một tuần mới bắt đầu, khoa tin tức chính thức tiến vào kỳ phụ. Hạ Bạch sau khi trọng sinh biến thành học tra mở ra hình thức ôn thi địa ngục, điện thoại di động trừ nghe điện thoại, những thời gian khác hoàn toàn không đụng tới, cả ngày cầm tài liệu ôn tập gặm, cơ hồ bị điên.

Địch Thu Hạc vô số lần mở wechat, lại như cũ không nhận được reply tiểu cẩu tử gửi cho anh, rối loạn quỷ dị trong lòng bởi vì câu "Moa moa ta" kia mà dâng lên đều bị lửa giận thay thế.

"Lại gửi chào buổi sáng cho cậu tôi chính là chó!" Anh mặt thối nhét điện thoại vào túi quần, rút lịch trình dưới kịch bản ra, khoanh tròn lên các show thực tế — hợp đồng đã giải, phim tiến vào kỳ chuẩn bị, là lúc tung thính với công chúng, thuận tiện lại đào hố cho mẹ kế.

Một tuần bận rộn trôi qua, thứ 7, Hạ Bạch mắt quầng thâm nồng đậm bị Lý Như công tác về gọi tới Thánh Tượng.

"Một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?" Lý Như rót chén trà cho cậu, ngồi xuống đối diện cậu.

"Cám ơn." Hạ Bạch nhận lấy trà uống một hớp, cảm thấy đại não hỗn độn rốt cục hơi thanh tỉnh chút, trả lời, "Nghe tin xấu trước đi."

"Biết ngay cậu sẽ chọn như vậy." Lý Như dựa tới lưng ghế, tự tiếu phi tiếu, "Cậu bị khiếu nại, hai lần, một lần đến từ khách hàng, một lần đến từ đồng nghiệp. Khiếu nại của khách hàng gửi tới chỗ tổ trưởng Mã, khiếu nại của đồng nghiệp thì bỏ qua tôi trực tiếp gửi lên phía trên.

Khiếu nại?

Hạ Bạch có chút ngoài ý muốn, giơ tay lên ấn mắt phát trướng, suy nghĩ một lát rồi nói, "Để em đoán chút, khách hàng khiếu nại em có phải Lưu Hoan Hoan hay không? Mà đồng nghiệp...... anh Tiểu Mã?"

"Đoán đúng một nửa." Lý Như đung đưa ngón tay, trả lời, "Đồng nghiệp khiếu nại cậu là Mã Hành Thông, hắn nói cậu tự làm chủ trương, không có tuân theo quy định của công ty và yêu cầu của đài truyền hình, ở trong cảnh thích hợp hoàn thành công việc chụp ảnh, ý thức hợp tác team quá kém."

Đây thật đúng là hãm hại người còn trả đũa, Hạ Bạch hoàn toàn không nghĩ tới Mã Hành Thông sẽ làm như vậy, một lão nhiếp ảnh gia như hắn, chèn ép một người mới như vậy, thật sự tốt sao?

"Sau khi nhận được khiếu nại em phải làm cái gì?" Cậu hạ mi mắt hỏi.

Lý Như thấy biểu hiện tức giận như trẻ con của cậu, buồn cười lắc đầu, nói, "Nhân viên chính thức nếu nhận được khiếu nại của khách hàng, thì phải tự mình nói xin lỗi với khách hàng, sau đó hỏi thăm rõ ràng nguyên do, tẫn khả năng bồi thường khách hàng; nếu nhận được đồng nghiệp khiếu nại, tình tiết nghiêm trọng khai trừ người, tình tiết nhẹ trừ tiền lương, ghi lỗi 1 lần, đủ 3 lần ghi lỗi khuyên lui."

Tai bay vạ gió, cậu tuyệt đối không muốn nói xin lỗi với Lưu Hoan Hoan, càng không muốn trừ tiền lương, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của cậu...... Hạ Bạch đầy mặt không thể yêu thương.

Lý Như rốt cục nhịn không được bật cười lên, nói, "Nhưng cậu không phải nhân viên chính thức, chỉ là làm thêm, cho nên chuyện nói xin lỗi khách hàng và hỏi thăm nguyên do để cho cấp trên của cậu, cũng chính là tôi, tự mình đi làm. Ngoài ra, cũng bởi vì cậu là làm thêm, mà cấp trên của cậu cho rằng đồng nghiệp khiếu nại cậu có tình nghi vu tội, cho nên khiếu nại bác bỏ, phát cậu 200 đồng tiền thưởng an ủi......"

Hạ Bạch xoạt một cái ngồi thẳng thân thể, mắt lấp lánh nhìn cô, "Chị Lý......"

"Đừng cái biểu tình này, buồn nôn." Lý Như khoát khoát tay với cậu, sau đó trêu chọc hỏi, "Hiện tại có tâm tình nghe tin tốt chứ?"

Hạ Bạch cười ra lúm đồng tiền má trái, gật đầu gật đầu, còn ân cần rót chén nước cho cô.

Lý Như hưởng thụ lấy lòng của cậu, chậm rãi nói, "Tin tức tốt này...... Tấm hoàn thành cậu chụp đài truyền hình bên kia đã xem rồi, hết sức hài lòng, người phụ trách bên kia nghe nói cậu còn chụp không ít mình của mấy chủ trì nhỏ khác, hiệu quả rất tuyệt, cho nên quyết định dùng mấy tấm ảnh kia của cậu làm một highlight collection, dùng cho tạo thế tiền kỳ trên mạng đài truyền hình hoạt động kỷ niệm, một tấm ảnh cho cậu cái con số này." Vừa nói đưa một ngón tay ra.

Hạ Bạch mắt thoát ra tia sáng kim tiền, thân thể không tự chủ nghiêng về phía trước, "Một tấm 100?"

Lư Ninh lắc đầu, "Giá tiền là cấp trên của cậu tôi đây tự mình đi nói giúp cậu, cho nên lại thêm một con số 0."

"Một tấm 1000?" Hạ Bạch sợ tới không khép miệng lại được, "Bọn, bọn họ còn chưa có xem qua mấy tấm kia, đã quyết định dùng giá tiền cao như vậy mua?"

"Bởi vì tôi tin tưởng thực lực của cậu." Lý Như buông ngón tay xuống, bị tâm tình cậu lây nhiễm, nụ cười trên mặt lớn hơn, "Đài truyền hình tin tưởng ánh mắt tôi cùng mị lực thể hiện ra ở bộ hình kia của cô Dương, Tiểu Hạ, cố gắng làm, tôi xem trọng cậu."

Hạ Bạch thần thanh khí sảng thở dài một hơi, đứng dậy cúi người về phía cô, cười tới xán lạn lại ngốc nghếch, "Cảm ơn chị lý, em sẽ làm thật tốt."

Lúc rời khỏi Thánh Tượng cậu chạm mặt Mã Quần, trên cổ đối phương đeo máy ảnh, xem ra đã chính thức chuyển thành nhiếp ảnh gia.

"Anh Tiểu Mã buổi sáng tốt lành." Cậu cười híp mắt chào hỏi, làm như hoàn toàn không biết mình bị chú của đối phương khiếu nại qua, vẻ mặt dương quang xán lạn, cảm kích nói, "Cảm ơn anh Tiểu Mã tuần trước tặng cho em cơ hội, đài truyền hình đối với cuộn phim em giao lên hết sức hài lòng, còn quyết định mua ảnh ngày đó em chụp làm highlight collection, thật là may có anh, cám ơn cám ơn, chờ nhận được tiền em mời anh ăn cơm!"

"Vậy, vậy ư, vậy chúc mừng." Mã Quần cười cười nhạt nhẽo, chờ cậu sau khi rời đi dùng sức nắm máy ảnh một cái, sau đó phốc một tiếng, một phím ấn trên máy ảnh bị hắn lực mạnh khẩy xuống.

"A! Mã Quần anh làm cái gì! Đây là máy công ty mới sắm! Mới được mấy buổi! Tôi muốn khiếu nại anh ác ý tổn hại tài vụ công ty!" Em gái nhỏ lễ tân vẫn luôn nhìn bên này tức giận kêu lên.

Mã Quần hoàn hồn, nhanh chóng cầm phím ấm bị gãy xuống, tiến lên nói van xin với em gái nhỏ lễ tân.

Chọc giận Mã Quần một cái, Hạ Bạch quả thực bước đi đều mang theo gió, ngày đó sau khi trở lại trường liền lập tức đem ảnh gửi cho Lý Như. Buổi sáng ngày thứ hai, Lý Như gọi điện thoại tới, thông báo ảnh của cậu được đài truyền hình lấy dùng phần lớn, khoản tiền là tạm thời, đã gửi vào tài khoản của cậu.

Hiệu suất công việc của đài truyền hình tiêu chuẩn nhất định, chỉ thời gian một ngày, mấy tấm ảnh kia đã được cắt nối biên tập tốt, cùng với video nổi bật, do B là đài truyền hình quốc gia phát trên Internet, dẫn tới netizen nhiệt liệt thảo luận.

"Wow, chỗ này có ta nè, trời ạ trời ạ, hóa ra ta mặc bộ này đẹp như vậy! Hôm đó nhìn tấm hoàn thành của tổ trưởng Mã còn tưởng rằng ta khẳng định xong đời, bộ quần áo này rõ ràng đặc biệt lộ vẻ mập!"

Trong gian phòng nghỉ nào đó hậu trường đài truyền hình, một chủ trì nhỏ ôm điện thoại kích động thét chói tai.

Một chủ trì người mới khác cũng sáp qua, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Đúng vậy a đúng vậy a, mấy tấm này ai chụp, đẹp quá! Bắp chân mị thô như vậy, hắn lại chụp ta thành tiên như vậy! Mị yêu nhiếp ảnh gia này!"

"A a a, netizen nói tiểu cô nương trong tấm thứ 7 thật đáng yêu! Là mị là mị! Mị chính là tấm thứ 7! Mị cảm thấy mấy tấm này so với phim gốc còn đẹp hơn! Quá đẹp! Mấy tấm này hình như là của cái nhiếp ảnh gia trẻ tuổi chụp cho người mới kênh thiếu nhi ý, thật hâm mộ người mới kia, tiểu ca ca này thật sự quá biết chụp!" Lại một chủ trì mặt tròn ôm điện thoại kích động tới thiếu chút nữa khóc lên.

"Đúng a, người mới hôm đó đi chụp hình hiện tại ai không hâm mộ Dương Phù." Một em gái tóc ngắn đi đến, chen vào đối thoại 3 người, vừa chọn bảng công tác vừa giễu cợt nói, "Nha đúng rồi, ngoại trừ một, người mới Lưu Hoan Hoan được phủng của chúng ta khẳng định không hâm mộ, dù sao hôm đó cô ta lại mãnh liệt yêu cầu để cho nhiếp ảnh gia Mã chụp cho cô ta! Tôi còn nghe nói cô ta đi khiếu nại nhiếp ảnh gia nhỏ chụp cho Dương Phù, khó trách trong mấy highlight collection này không có cô ta, có thể thấy là khiếu nại đắc tội tiểu nhiếp ảnh gia người ta rồi, đáng đời!"

Ba chủ trì lúc trước nói chuyện nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, có chút không dám nói tiếp. Highlights sau khi phát ra, Lưu Hoan Hoan bị mọi người ngầm hung hăng cười nhạo một trận, nghe nói còn bị người phụ trách đài truyền hình mắng, nói cô ta làm tổn hại quan hệ hợp tác đài truyền hình cùng Thánh Tượng, ngừng tiết mục của cô ta hai tuần.

Em gái tóc ngắn thấy bọn họ không nói lời nào, cực kỳ không ưu nhã liếc mắt, "Xem các cô bị dọa sợ tới bộ dạng chim cút kia, đừng trách tôi không nhắc nhở các cô, gần đây cách xa Lưu Hoan Hoan chút, có người đang chuẩn bị thu thập cô ta đấy."

Ba em gái nghe vậy sửng sốt, sau đó bát quái sáp lên, tò mò hỏi, "Ai ai ai? Ai muốn thu thập cô ta?"

"Đại quảng cáo đài bốn, nghe nói Lưu Hoan Hoan lúc trước là bạn gái của con trai người quảng cáo kia, lại không biết thế nào đội nói xanh cho người ta, con trai của nhà quảng cáo kia cũng là tính tình tốt, không thu thập cô ta, chuẩn bị cùng cô ta cá quay về nước, kết quả cô ta tốt ngược, vội vàng đi khiếu nại bạn tốt của con trai nhà quảng cáo người ta, cái này, xui xẻo đi, nhà quảng cáo này nói, cô ta ở đài bốn một ngày, quảng cáo của nhà quảng cáo liền dừng một ngày, đài truyền hình nhiều như vậy, ông ấy cũng không lo không có chỗ quảng cáo."

Một bát quái thật lớn!

Ba em gái nghe vậy kích động, càng thêm sáp gần cô nàng, líu ríu hỏi.

Em gái tóc ngắn thấy có người tâng bốc, uất khí trong lòng bị Lưu Hoan Hoan nghẹn ra rốt cục có chỗ phát tiết, dứt khoát kéo ghế ngồi xuống, nói tới càng hăng say.

Ngoài cửa, nhân viên làm việc giơ tay lên lau mồ hôi, nhìn Địch Thu Hạc dừng bước nghe bát quái, cẩn thận hỏi, "Địch tiên sinh, tiết mục lập tức sẽ phải quay rồi, anh xem......" Nhưng hắn nghe tiền bối nói qua, Lưu Hoan Hoan kia từng không biết tốt xấu câu dẫn qua vị tiểu thịt tươi tính tình ôn nhu này, bây giờ...... thật sự quá lúng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.