Sau Khi Nữ Vương Thất Tình

Chương 50: Kiều hoa sao lại bị tàn phá thành khiếu hoa 1




Mạnh Hồng Vĩ nói mấy câu với cha của gã, sau đó đưa điện thoại cho Đỗ Long, Mạnh Hướng Đông nói:

- Cảnh sát Đỗ, cậu nghe đây, bây giờ nhờ cậu lái xe đưa con tôi về thành phố Ngọc Minh, trên đường tôi sẽ có chỉ thị mới, nhớ đừng có tắt máy đó!

Nói xong Mạnh Hướng Đông liền cúp máy, nhìn thấy nụ cười đắc ý của Mạnh Hồng Vĩ, Đỗ Long nói với vẻ mặt lạnh băng:

- Tao không có quyền thả mày, mày phải đợi cấp trên của chúng tao đến mới có thể thả mày. Mạnh Hồng Vĩ, mày trốn không thoát đâu.

Mạnh Hồng Vĩ vỗ bụng nói:

- Sớm mấy phút muộn mấy phút cũng không thành vấn đề, tôi biết các anh không dễ chịu gì khi thả người. Cảnh sát Đỗ, tôi đói bụng rồi, nhờ anh làm cho tôi ít đồ ăn tối, tôi cũng không làm khó anh đâu, hai túi lạc rang và hai chai bia là được rồi, trong căn - tin nhà giam có đấy.

Đỗ Long nhìn gã với anh mắt khinh thường, kêu giám ngục đi lấy cho gã. Còn hắn thì đi đến cửa giam, thương lượng với Hạ Hồng Quân một chút về phương án đối phó.

Lục Hồng Quảng đến muộn hơn bọn Đỗ Long khoảng mười phút, mặc dù ông ta là cục trưởng cục công an thành phố Ngọc Minh, nhưng thủ tục phóng thích Mạnh Hồng Vĩ vẫn phức tạp như cũ, Mạnh Hướng Đông gọi liền hai cuộc điện thoại, mà Mạnh Hồng Vĩ vẫn chưa được thả ra.

- Tín hiệu điện thoại liên tục thay đổi, thời gian kết nối quá ngắn, không có cách nào có thể tìm được vị trí của ông ta.

Phản hồi của công ty di động khiến mọi người đều thất vọng

Mạnh Hồng Vĩ cuối cùng cũng được thả ra, Lục Hồng Quảng nhét vào túi quần của Đỗ Long một vật nhỏ gì đó, thì thào nói:

- Đây là phần mềm định vị theo dõi GPS, cẩn thận một chút, mục tiêu thực sự của Mạnh Hướng Đông có thể chính là cậu.

Đỗ Long gật đầu nói:

- Chỉ sợ ông ta không đến tìm tôi, sếp Lục, tôi đi đây.

Đỗ Long trước khi lên xe gật đầu với Hạ Hồng Quân, trong ánh mắt của Hạ Hồng Quân có chút nghi ngờ, nhưng thấy Đỗ Long nhìn mình, y cũng nghiêm nghị gật đầu.

Đỗ Long khởi động xe, rồi lao đi thật nhanh trong ánh mắt dõi theo của mọi người.

Không có xe cảnh sát theo phía sau, đây là một trong những yêu cầu của Mạnh Hướng Đông, trên xe chỉ có Đỗ Long và Mạnh Hồng Vĩ. Mạnh Hồng Vĩ hát bài hát đang được yêu thích, bộ dạng vô cùng thoải mái sung sướng.

Đỗ Long hừ một cái nói:

- Mạnh Hồng Vĩ, mày đã sớm biết có ngày hôm nay rồi, tao nói có đúng không?

Mạnh Hồng Vĩ đắc ý cười nói:

- Cảnh sát Đỗ quả nhiên là người rất thông minh, tôi chờ mong ngày này từ rất lâu rồi.

Đỗ Long nhếch mép nói:

- Bố của mày vẫn còn xót con lắm, nếu là con tao, thì tao đã sớm bóp cổ nó chết cho rồi.

Mạnh Hồng Vĩ vẻ mặt vẫn đắc ý nói:

- Cảnh sát Đỗ, anh bây giờ chắc là khó chịu lắm? Anh vất vả lắm mới bắt được tôi, nhưng cuối cùng lại đích thân thả tôi ra, nếu là ai cũng cảm thấy khó chịu.

Đỗ Long cười mỉa mai nói:

- Mày nhầm rồi, mày sớm hay muộn cũng bị tao bắt thôi, bố con mày hẹn gặp lại nhau trong tù nhé, đến lúc đó nhất định sẽ rất thú vị.

Khóe miệng của Mạnh Hồng Vĩ khẽ nhếch lên một chút, để lộ ra một nụ cười vô cùng khinh thường. Trong lòng Đỗ Long nhất thời hiểu được, kế hoạch của Mạnh Hướng Đông quả nhiên không có ý định buông tha cho hắn.

Chiếc điện thoại của Đỗ Long đặt ở đầu xe tự nhiên sáng lên, Mạnh Hồng Vĩ giằng lấy điện thoại. Gã chỉ ừ ừ mấy tiếng, một lúc sau mới đặt điện thoại xuống, nhưng vẫn chưa có yêu cầu gì mới, Đỗ Long nói:

- Bây giờ mày đã được thả tự do, bố mày muốn khi nào thì thả người?

Mạnh Hồng Vĩ cười nói:

- Cảnh sát Đỗ, đừng nóng vội, đợi đến khi nào tôi thật sự an toàn, bố tôi tự nhiên sẽ yêu cầu thả người.

Đỗ Long hừ một tiếng nói:

- Tao thật sự không tin tưởng vào hai bố con mày.

Mạnh Hồng Vĩ cười nói:

- Vậy tôi cũng không có cách nào khác…

Xe sau khi chạy qua núi Bích Kê không bao lâu, Mạnh Hồng Vĩ đột nhiên nói:

- Tới con đường tiếp theo nhớ rẽ trái, nếu bỏ lỡ, anh biết hậu quả thế nào rồi đó.

Đầu đường phía trước nhanh chóng xuất hiện, Đỗ Long rẽ sang bên trái, chạy vào một con đường chật hẹp.

Đi không bao xa, Mạnh Hồng Vĩ nói:

- Cảnh sát Đỗ, cám ơn anh đã tiễn tôi đến tận nơi xa xôi thế này, mời anh dừng xe lại, bố tôi để cho tôi ít đồ ở gần đây.

Đỗ Long cho xe dừng lại ở bên đường, Mạnh Hồng Vĩ rất nhanh tìm đến một cây gỗ to, từ đằng sau gốc cây lấy ra hai túi da màu đen. Mạnh Hồng Vĩ ở trước xe lôi ra một túi da, theo ánh đèn xe thay quần áo, Đỗ Long không thèm để ý đến gã, chỉ nhẫn nại nhìn. Trong chốc lát Mạnh Hồng Vĩ đã khoác lên một bộ quần áo thể thao màu đen, cùng với màn đêm trông hắn chẳng khác nào một âm hồn u ám.

Mạnh Hồng Vĩ ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Long cười ha hả:

- Cảnh sát Đỗ, bây giờ đến lượt anh thay quần áo rồi, nếu anh muốn giữ hai cái mạng nhỏ kia thì đừng có nói nhảm với tôi, nhanh lên!

Đỗ Long lặng lẽ đi thay quần áo mà Mạnh Hướng Đông đã chuẩn bị cho hắn, đó cũng là một bộ quần áo thể thao màu đen. Sau khi thay xong quần áo, Mạnh Hồng Vĩ cầm một thứ gì đó giống như chiếc điện thoại di động quét lên trên người Đỗ Long, gã nở một nụ cười hài lòng nói:

- Cảnh sát Đỗ, làm phiền anh cùng tôi cho cái xe rởm này của anh xuống thửa ruộng kia.

Đỗ Long tức giận nói:

- Đây là xe riêng của tao, nếu như bị xước hay bị ngấm nước thì ai bồi thường cho tao đây? Việc này công ty bảo hiểm sẽ không chịu bồi thường đâu! Bố mày cuối cùng muốn chơi trò gì đây? Chí ít cũng phải cho tao nói mấy câu với bọn họ, biết rõ bọn họ vẫn bình yên vô sự rồi mới tính tiếp chứ?

Mạnh Hồng Vĩ cười lạnh nói:

- Anh không nghe theo thì có thể trở mặt, đưa tôi quay lại trại giam, nhưng hai cô bé kia rất nhanh thôi cũng sẽ cắt ra thành từng khúc đưa về đồn công an các anh.

Đỗ Long nghiến chặt răng nói:

- Coi như mày giỏi!

Hắn cầm di động bỏ vào trong túi quần, đi đến phía sau thùng xe bắt đầu đẩy. Mạnh Hồng Vĩ nhanh tay thu nhặt quần áo của Đỗ Long, tìm được thiết bị định vị GPS trong túi quần của Đỗ Long, rồi ném xuống đất ra sức giẫm nát.

Mạnh Hồng Vĩ ném quần áo của Đỗ Long lên xe, sau đó cùng với Đỗ Long đẩy xe xuống một thửa ruộng. Cũng may bây giờ là mùa đông, hơn nữa lại khô hạn đã lâu nên trong ruộng không có nước.

Mạnh Hồng Vĩ không biết từ đâu lấy ra hai chiếc xe đạp, hắn nói với Đỗ Long:

- Đi thôi, còn phải làm phiền cảnh sát Đỗ một đoạn đường nữa.

Đỗ Long không còn cách nào khác, đành đạp xe tiếp tục đi dọc con đường phía trước. Mạnh Hồng Vĩ cầm điện thoại của hắn ra, trong giây lát nghe thấy một tiếng tõm ở hồ nước bên đường, hóa ra cái điện thoại mà Đỗ Long yêu thích bị Mạnh Hồng Vĩ ném xuống hồ nước.

- Mày tại sao lại ném điện thoại của tao đi, bố mày làm sao liên lạc được với chúng ta!

Đỗ Long xót xa kêu lên.

Mạnh Hồng Vĩ nói:

- Bố tôi đã sớm chuẩn bị cho một cái điện thoại mới rồi, đợi khi nào chúng ta chia tay tôi sẽ đưa cho anh. Đừng nóng vội, đạp nhanh lên, đừng giống như bọn ẻo lả, nếu sau mười phút nữa tôi vẫn chưa đến được nơi cần đến thì hai nữ cảnh sát sẽ mất đi một số bộ phận đó.

Trước sự uy hiếp của Mạnh Hồng Vĩ, Đỗ Long phải dùng hết sức đạp xe. Khoảng mười phút trôi qua, sau khi đi qua một cây cầu nhỏ Mạnh Hồng Vĩ cuối cùng mới ra hiệu cho Đỗ Long dừng lại, Mạnh Hồng Vĩ đưa cho Đỗ Long một chiếc điện thoại kiểu dáng đã cũ nói:

- Anh tiếp tục đi về phía trước, sau nửa tiếng nữa bố tôi sẽ liên lạc với anh.

Nói xong, Mạnh Hồng Vĩ từ bên đường lại lấy ra một cái xe đạp địa hình nữa, gã nhảy lên xe rẽ về bên trái đường, men theo một con đường nhỏ ven bờ sông rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Đỗ Long mở chiếc điện thoại kia định gọi điện thoại, nhưng phát hiện bàn phím của điện thoại đã bị tháo ra chỉ còn nút trả lời lẻ loi còn lại. Tên cáo già Mạnh Hướng Đông này, thực ra cũng nghĩ đến trường hợp Đỗ Long gọi điện thoại báo cho đồng nghiệp địa điểm của hắn.

Bây giờ đã là rạng sáng, bên đường mặc dù có không ít thôn xóm, nhưng Đỗ Long ăn mặc như kẻ trộm thế này, giấy tờ tùy thân cũng bị Mạnh Hồng Vĩ ném mất, nếu đi vào thôn nói không chừng còn bị bắt lại. Huống hồ Mạnh Hướng Đông không chừa thời gian cho hắn tìm cách báo cảnh sát, điện thoại bỗng nhiên rung lên.

- Cảnh sát Đỗ, sau khi qua cầu đến giao lộ thứ hai thì rẽ phải, sau đó đi thẳng, sau mười phút nữa tôi sẽ có yêu cầu mới cho cậu. Trên xe có định vị GPS, cho nên cậu đừng nghĩ có thể giở trò với tôi, tôi sẽ theo sát cậu!

Mạnh Hướng Đông lạnh lùng nói, câu nói cuối cùng là ông ta cố ý nói để đáp trả lại hành động mà Đỗ Long ngày hôm đó đã làm với ông ở tòa án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.