Sau Khi Nữ Vương Thất Tình

Chương 20: Giang hồ đệ nhất thư sinh 2




Đợi đến lúc Ninh Duệ Thần buông Tô Duyệt ra, cả đài tranh tài chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hôn môi sớm nhất, kết thúc trễ nhất.

Nhìn lại chung quanh, đã có người bởi vì thời gian hôn quá dài mà mệt ngã ngồi trên đất.

Nhưng hai người bọn họ, trừ cô gái hô hấp có chút dồn dập cùng sắc mặt ửng hồng ra, thì người đàn ông vẫn mặt không đỏ hơi thở không gấp, giống như còn có thể đại chiến thêm 300 hiệp vậy.

Đối với bản thân có thể kiên trì thời gian dài như vậy, ý nghĩ đầu tiên của Tô Duyệt chính là, thì ra hôn môi, cũng có thể được rèn luyện mà ra!

Lúc này, không chỉ có người xem, ngay cả người chủ trì cũng ngẩn ra tại chỗ.

"Phần thưởng đâu?" Người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng hỏi, nhắc nhở người chủ trì, lúc này Tô Duyệt mới nhớ tới, đây là một cuộc tranh tài.

Nhìn thời gian hôn nhau dài như thế, vậy mà người đàn ông này vẫn không quên vụ này.

Người chủ trì vội vàng hoàn hồn, cầm lấy hai tấm vé dành cho tình nhân đến làng du lịch vịnh Lam Hải du lịch ba ngày đưa cho bọn họ, đang chuẩn bị nói chút gì đó thì Ninh Duệ Thần trực tiếp nhận lấy, không để ý đến sắc mặt của người chung quanh kéo Tô Duyệt đi xuống đài trực tiếp đi về hướng cửa hàng trung tâm mua quần áo.

"Em chọn đi." Đến cửa hàng Armani, Ninh Duệ Thần nói với Tô Duyệt.

"Anh cứ thế mà tin tưởng vào thẩm mỹ của em?" Tô Duyệt hỏi.

Ninh Duệ Thần nhẹ giọng nói, đôi mắt thâm thúy lúc anh nói rất là nghiêm túc, "Chỉ cần là do em chọn, anh đều thích."

Tô Duyệt ngẩn người, cô chưa từng giúp đàn ông chọn quần áo bao giờ, Thẩm Gia Dũng cũng chưa từng lãng phí thời gian đi dạo phố cùng cô, vừa có thời gian thì sẽ đến công ty xử lý chuyện, lại càng không để cho cô chọn quần áo để mặc, bởi vì anh ta không tin tưởng vào con mắt thẩm mỹ của Tô Duyệt.

Hôm nay, Ninh Duệ Thần lại chủ động để cho cô chọn, rõ ràng là một chuyện rất nhỏ, nhưng từ trong miệng người đàn ông này nói ra, hơn nữa với ánh mắt nghiêm túc của anh, nhất thời Tô Duyệt cảm thấy đây là một loại tin tưởng đối với mình.

Loại tin tưởng này chẳng phân biệt được lớn nhỏ, chỉ là bạn có nguyện ý đem một chuyện nào đó do bạn nắm giữ giao đến trong tay người khác hay không thôi.

Trong lòng Tô Duyệt bỗng nhiên túa ra một dòng nước ấm.

Đôi mắt trong suốt nhìn kỹ vào mỗi bộ quần áo không hề buông tha, sợ mình mua đều giống như không được chọn kỹ.

"Anh thích màu gì?" Tô Duyệt đột nhiên nghiêng đầu hỏi Ninh Duệ Thần.

"Màu xám tro hoặc màu đen."

"Vâng." Tô Duyệt gật đầu, tiếp tục chọn.

"Cái này đi." Cân nhắc hồi lâu, lúc này Tô Duyệt mới chỉ vào một cái áo khoác màu xám tro nói.

Kiểu dáng thẳng tắp, cổ chữ V, nhìn như đơn giản tùy ý, nhưng lúc Ninh Duệ Thần mặc vào thì lại chứng minh ánh mắt của Tô Duyệt hết sức độc đáo.

Đường may đơn giản, màu sắc khiêm tốn lại hoàn toàn phát ra sự tao nhã từ trong xương tủy của người đàn ông, tính chất mềm mại lại càng kéo dài đường eo thon dài của anh. Hơn nữa, khí thế của Ninh Duệ Thần phát ra rất hợp với cửa hàng Armani này, có một sự tao nhã không để lại dấu vết, càng khiến cho người cảm thấy, người đàn ông và cái áo này đã hòa làm một thể.

"Thế nào?" Ninh Duệ Thần không thèm nhìn vào gương lấy một cái, cứ thế mà trực tiếp đi đến trước mặt Tô Duyệt hỏi.

"Rất đẹp mắt." Tô Duyệt thành khẩn bình luận.

"Vậy thì lấy nó đi, chờ anh một chút, anh đi thanh toán."

Đôi mắt trong suốt lóe lên chút kinh ngạc, "Anh không nhìn chút sao?"

Ninh Duệ Thần xoay người, đôi mắt thâm thúy nhìn vào Tô Duyệt, môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, ấy lại là nụ cười tin tưởng, "Chỉ cần em chọn thì đều đẹp cả." Nói xong, liền xoay người đi đến quầy thu tiền.

Tô Duyệt sững sờ nhìn bóng lưng của Ninh Duệ Thần rời đi, người đàn ông này cực kỳ tinh anh, nhìn những bộ quần áo trong ngày của anh cũng biết anh rất tỉ mỉ. Nhưng mà, sao anh lại tin tưởng cô như vậy chứ?

Nếu như ban nãy cô chọn quần áo xấu hơn, có phải Ninh Duệ Thần cũng sẽ mỉm cười nói "Chỉ cần em chọn thì đều đẹp cả" không?

Dĩ nhiên, trong tiệm này căn bản cũng không có quần áo nào xấu cả.

Thu hồi ánh mắt, Tô Duyệt tùy ý nhìn khắp nơi, ở chỗ không xa, có một đứa bé bốn năm tuổi đang bị mẹ kéo ra ngoài, lúc đi chân nhỏ hơi chao đảo mấy cái, rất là đáng yêu.

Nhưng vào lúc này, một con chó ngao Tây Tạng đột nhiên phát điên xông tới đứa bé đang tập tễnh bước đi, mẹ của đứa bé bị chó ngao Tây Tạng bất ngờ xông tới làm cho sợ mức vội vàng buông tay chạy đi.

Tô Duyệt không hề suy nghĩ nhanh chóng xông tới đẩy đứa bé ra, còn con chó ngao Tây Tạng này cũng trong nháy mắt vọt về hướng Tô Duyệt!

Trong cửa hàng, tất cả mọi người trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn về phía Tô Duyệt!

Chó ngao Tây Tạng ra tay, không chết cũng bị thương!

Cô gái này, chết chắc rồi!

Nhưng đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng bổ nhào qua, tốc độ của anh cực kỳ nhanh, giống như một tia chớp vậy, nhanh đến mức mọi người không kịp nhìn thấy gì!

Thân thể gầy ốm trong nháy mắt được một sức lực mạnh mẽ mà ấm áp bọc chặt lại, cô không hề nhìn thấy cái gì hết, một trận kêu rên đột nhiên vang lên phía sau cô, trong đầu Tô Duyệt nhất thời trống rỗng.

Nhịn xuống đau đớn do chó ngao gây ra, Ninh Duệ Thần nhanh chóng ra tay, lấy tốc độ nhanh hơn cả nó bắt lấy chân trước của con chó ngao hung hăng ném lên sàn nhà, lại khiến cho con chó ngao chết ngay tại chỗ!

Còn người đàn ông, cũng lập tức mất đi toàn bộ sức lực, suy yếu ngã trên mặt đất.

Mọi người bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi cả lên, lúc này mới hồi thần lại, lập tức gào khóc.

"Nhiều máu quá, người chết đấy người chết đấy..., mau gọi 120 đi!"

"Người đàn ông này, chậc chậc, thật đúng là dũng cảm! Nhưng đáng tiếc lại giao mạng cho Tử Thần!"

"Đây là chó ngao Tây Tạng là chó ngao Tây Tạng đấy! Không phải mèo nhỏ chó nhỏ đâu!"

"...."

Giọng nói của mọi người lọt vào tai, kinh hãi, hoảng sợ, đánh mất trong nháy mắt ào ào đập vào Tô Duyệt. Cái ôm bất ngờ lúc này cùng với tiếng kêu rên kia, đều đang nhắc nhở cô đã xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên cô không dám nhìn lại, không dám đối mặt.

"Cô gái, mau nhìn xem chút đi, người đàn ông này đã cứu cô ra khỏi móng vuốt của chó ngao đấy, là chó ngao Tây Tạng đó nha! Tám phần là anh ta mất mạng rồi!" Có một bác gái lòng đầy nhiệt huyết đột nhiên mạnh mẽ kéo Tô Duyệt ép cô xoay người lại, để cho cô nhìn thấy người đàn ông nằm trong vũng máu.

Anh, lại mỉm cười với cô.

Giờ khắc này, nụ cười của anh làm đau mắt cô, toàn bộ thế giới nhất thời quay cuồng, cô gái bất chấp tất cả vọt tới, ôm người đàn ông vào trong lòng mình!

"Ninh Duệ Thần, có phải anh điên rồi không!" Nước mắt chợt như trân châu đứt dây nhanh chóng rớt xuống, vừa vặn nhỏ lên bàn tay to kia. Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt, khóe miệng lại cong lên một nụ cười nhạt, bởi vì suy yếu nên giọng nói của anh rất thấp, cô áp sát tai vào môi anh mới nghe được, câu nói của anh lại là, "Em không có chuyện gì, thật là tốt."

Trong giọng nói kia, mang theo một sự thỏa mãn nhàn nhạt cùng với không hối hận. Cái này đủ khiến cho lòng người sụp đổ trong nháy mắt!

Đôi mắt mông lung đẫm lệ ngơ ngác nhìn người đàn ông, trong lúc nhất thời, cô sửng sốt lần nữa.

Ninh Duệ Thần vươn bàn tay to của anh ra, muốn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô gái. Thế nhưng, trong khoảng khắc bàn tay to kia sắp đụng vào gò má của cô thì đột nhiên vô lực rũ xuống, đôi mắt thâm thúy kia cũng trong nháy mắt nặng nề khép lại.

Tiếng hô, tiếng la lập tức lộn xộn hẳn lên, xông thẳng vào trong đầu Tô Duyệt. Cô ôm Ninh Duệ Thần, lại không biết lúc này nên làm như thế nào.

***

Ngoài phòng giải phẫu

Một cô gái lẳng lặng ngồi ở đó, trên mặt cô không có nước mắt, thậm chí không phát ra tiếng kêu gào nào, đôi mắt trong suốt kia, lúc này lại hết sức mờ mịt.

Cô chưa bao giờ biết rõ thật sự mất đi sẽ có tư vị gì, cho dù là lúc Thẩm Gia Dũng rời đi, cũng chỉ cảm thấy rất là đau lòng, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được. Thế nhưng hôm nay, nếu như người đàn ông ở trong phòng giải phẫu cách cô một cánh cửa này có chuyện gì ngoài ý muốn, cô thật sự không biết về sau cô sẽ như thế nào.

Người đàn ông ngày hôm qua còn nói yêu thương cô, hôm nay lại bởi vì cô mà sống chết không rõ.

Lúc này, trái tim của cô như một gốc cây non vậy, vô số loại cảm xúc từ bên trong phát ra ngoài, mà thứ sinh trưởng tươi tốt nhất, chính là áy náy.

Anh biết tất cả về cô, còn cô, lại hoàn toàn không biết gì về anh.

Không biết anh thích ăn gì, không biết anh thích màu gì, không biết anh thích xem phim gì.

Mà một người đàn ông như vậy, lại nhiều lần nỗ lực vì cô, không oán không hối.

Thậm chí ở trong khoảng khắc ngã xuống kia, còn quan tâm cô có tốt hay không.

Nước mắt nhất thời dâng lên, lúc này lòng cô loạn như ma, hận không thể nằm ở trong phòng giải phẫu là cô, cô có thể thế chỗ của anh, chịu đựng đau đớn vốn nên thuộc về cô.

Cánh tay nhỏ dài từ từ vươn ra, Tô Duyệt che mặt của mình lại, tiếng nghẹn ngào trầm thấp chậm rãi vang lên ở ngoài phòng giải phẩu. Nếu có người lắng nghe thì sẽ phát hiện, trong tiếng nghẹn ngào kia mang theo vô số sợ hãi cùng run rẩy.

Không biết qua bao lâu, đèn của phòng giải phẩu chợt tắt, cửa mở ra, Ninh Duệ Thần mím môi nằm ở trên xe giải phẩu. Bởi vì bị thương ở lưng nên cả người nằm úp sấp ở trên xe, đầu nghiêng sang bên phải, đôi mắt thâm thúy vào lúc này đang nhắm chặt, cả người tản ra sự yếu ớt chưa bao giờ có.

"Người bệnh này rất là may mắn, mặc dù vết thương rất sâu, nhưng không tổn hại đến nội tạng, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ khỏi, qua mấy giờ nữa sẽ tỉnh lại." Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, nói với Tô Duyệt còn đang hoảng hốt, thấy phản ứng không để ý của Tô Duyệt, bác sĩ cau mày lại vừa lảm nhảm vừa đi ra ngoài, "Rõ ràng thiếu chút nữa là đã tổn hại đến động mạch, sao có thể may mắn tránh thoát được vậy chứ, không nghĩ ra không nghĩ ra thực sự là không nghĩ ra...."

Nghe thấy Ninh Duệ Thần không có việc gì, Tô Duyệt vẫn có chút đần độn, cô cứng ngắc đi vào phòng bệnh, ngồi ở bên cạnh anh, lẳng lặng nhìn người đàn ông đang ngủ mê.

Sống mũi của anh rất thẳng, mím môi vô cùng chặt, bờ môi cũng hết sức đẹp, một nụ cười đã đủ quyến rũ hồn phách của mọi người, rất là tà mị. Nhưng nếu tổ hợp ngũ quan của anh lại, thì sẽ khiến cho người ta có một cảm giác cương nghị.

Cô vẫn chưa từng đến gần tỉ mỉ quan sát người đàn ông này bao giờ, hôm nay vừa nhìn, dựa vào tướng mạo này, thật sự có bản lĩnh khiến người ta ngã vào vực sâu.

Tô Duyệt nằm ở trên giường bệnh nhìn Ninh Duệ Thần, trong đôi mắt trong suốt có vài phần cảm xúc đang lăn lộn chưa bao giờ có, cô vẫn luôn mở to, không có ai biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Mặt trời dần dần xuống núi, tà dương màu vàng ngất bao phủ cả trời không, người đàn ông trên giường bệnh cũng từ từ tỉnh lại.

Đôi mắt thâm thúy bởi vì mới tỉnh mà mang theo vài phần mê ly, khóe mắt nhìn thấy cô gái đang mê mang ở bên cạnh nắm lấy tay mình, khóe môi lạnh bạc cong lên một ý cười nhợt nhạt.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên ở bên tai Tô Duyệt, tầm mắt không có tiêu cự rốt cuộc cũng phục hồi lại, lúc nhìn thấy Ninh Duệ Thần đang nhìn mình thì cô đột nhiên ngẩn người.

"Khát quá." Ninh Duệ Thần bỗng nhiên nói, Tô Duyệt gật đầu một cái, từ từ đứng dậy, "Để em đi lấy nước." Nói xong, liền nhanh chóng xoay người lại, chuẩn bị cầm bình nước lên rót vào trong ly nước. Thế nhưng tay của cô, không hiểu sao lại run rẩy dữ dội.

Một luồng ánh sáng lờ mờ chậm rãi bao phủ tiến vào, bắt lấy bóng lưng của Tô Duyệt, cô vẫn đứng đó, cúi đầu, còn tay của cô, là vẫn luôn bảo trì tư thế cầm ly nước.

Bóng lưng của Tô Duyệt, gầy yếu mà mỏng manh, thân thể đang không ngừng run rẩy, có vẻ cô độc lại vô dụng.

"Tiểu Duyệt, sao thế?" Người đàn ông trên giường bệnh bỗng nhiên mở miệng hỏi, phá vỡ không khí vốn yên tĩnh, trong giọng nói trầm thấp có mang theo vài phần ý cười.

Nước mắt run run trong hốc mắt ở khoảng khắc này rốt cuộc cũng lả chả rơi xuống, cô gái đột nhiên xoay người lại, bước nhanh đi tới trước giường bệnh, nhìn vào khuôn mặt mang theo nụ cười của người đàn ông, nước mắt trên mặt càng nhiều hơn, tay cầm ly nước hận không thể bóp nát nó!

"Ninh Duệ Thần, có phải anh muốn em tự trách cả đời cho đến chết hay không hả? Tại sao lúc nào anh cũng không biết bảo vệ mình như thế hả? Tại sao lúc nào anh cũng xuất hiện trong lúc em bất lực như vậy chứ? Nếu anh có chuyện gì, em biết phải làm sao đây, làm sao đây!"

Giọng nói run rẩy càng lúc càng lớn, cơ thể nhỏ nhắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu nhỏ chôn ở giữa hai đầu gối, bất lực khóc to lên.

Từ lúc anh bị thương đến bây giờ, cô đột nhiên phát hiện, cô đã ỷ lại vào anh.

Một khi gặp phải nguy hiểm gì, trong đầu cô sẽ nghĩ đến anh đầu tiên.

Đây là một thói quen ỷ lại.

Một loại ỷ lại, đáng sợ nhất.

Một khi mất đi, đối với cô mà nói thì chính là một kích trí mạng.

Bởi vì cô phát hiện, anh đã trở thành một phần trong sinh mệnh của cô không thể nào mất đi được.

Cho nên, cô khủng hoảng, cô bất lực, cô không biết phải làm thế nào.

"Ngoan, đừng khóc nữa, anh đã không sao rồi mà." Giọng nói của Ninh Duệ Thần vẫn dịu dàng như cũ, chuẩn bị giơ tay lên, muốn sờ vào mái tóc mềm mại của cô, an ủi cô một chút. Thế nhưng tay mới vừa vươn ra, lại phát ra một tiếng rên.

"Anh làm gì vậy? Ai cho anh làm loạn hả? Ngoan ngoãn nằm yên đó đi, anh muốn cái gì thì em sẽ lấy cho anh." Tô Duyệt vội vàng ngẩng đầu, chạy đến bên cạnh Ninh Duệ Thần, cẩn thận đặt tay anh vào vị trí thích hợp.

Đôi mắt thâm thúy bỗng nhiên ngước lên, nhìn cô gái mặt đầy nước mắt, Ninh Duệ Thần không khỏi trêu ghẹo nói, "Thì ra anh vẫn không biết, em lại thích khóc như thế."

Tô Duyệt trợn mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt kia lại rõ ràng mang theo vài phần nũng nịu.

Đôi mắt mờ mịt nước, mặc dù Tô Duyệt khóc như một con mèo nhỏ, nhưng lại có thêm một chút dáng vẻ khổ sở động lòng người.

Không quen bị Ninh Duệ Thần nhìn chăm chú như vậy, Tô Duyệt vội vàng xoay người, "Không phải anh vừa mới nói khát sao? Giờ em đi rót nước cho anh."

"Không cần đi, anh nghĩ có một biện pháp tốt hơn." Tay của người đàn ông đột nhiên kéo tay nhỏ của cô, Tô Duyệt quay đầu lại, không hiểu nhìn Ninh Duệ Thần trên giường bệnh.

Khóe môi của người đàn ông câu lên một ý cười tà mị, không đợi Tô Duyệt có phản ứng, bàn tay đột nhiên dùng sức kéo Tô Duyệt đến bên cạnh mình, bàn tay nhanh chóng phủ lên eo nhỏ của cô, bất ngờ kéo một cái, chuẩn xác phủ lên đôi môi của cô.

Nụ hôn này, người đàn ông vĩnh viễn không hề thỏa mãn chỉ nhấm nháp tư vị của đôi môi cô, hàm răng sắc bén cắn nhẹ một cái, Tô Duyệt bị đau, đôi môi hơi mở ra, lưỡi linh hoạt lập tức chui vào trong, càn quét từng chỗ một trong khu vực của cô.

Mặc dù hiện tại Ninh Duệ Thần đang nằm, nhưng không có chút ảnh hưởng nào đến kỹ thuật hôn của anh, vô cùng quen thuộc, giống như ở phương diện này anh chính là người lãnh đạo trời sinh.

Không biết hôn bao lâu, lúc này Ninh Duệ Thần mới lưu luyến không rời buông Tô Duyệt ra, trong đôi mắt thâm thúy có chứa mấy phần hài lòng, ra vẻ tùy ý tuyên bố, "Lần này hấp thụ rất nhiều nước, về sau anh khát, cứ như vậy mà giải quyết thôi."

Mặt của Tô Duyệt thoáng chốc đỏ bừng lên, bị Ninh Duệ Thần náo loạn như vậy, trong nháy mắt mất đi khí thế ban nãy.

Bởi vì đây là phòng bệnh gia đình, để chăm sóc cho Ninh Duệ Thần, Tô Duyệt qua đêm ở phòng bệnh. Nhưng anh Ninh bày tỏ đối với cái giường cách xa giường anh 15 cm này vô cùng không hài lòng, cuối cùng đành phải nhờ y tá giúp một tay, ghép hai cái giường lại cùng một chỗ.

Mặc dù không ở trên cùng một cái giường, nhưng Ninh Duệ Thần vẫn không hề an phận. Anh vươn tay phải ra, trực tiếp kéo Tô Duyệt vào lòng.

Tô Duyệt cũng không để ý đến điểm này, cô nằm ở trên giường, chớp chớp mắt hồi lâu chợt nhớ tới một vấn đề, cuối cùng không nhịn được nữa hô lên, "Anh Ninh?"

"Hửm?" Ninh Duệ Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, không hề hay biết lòng bàn tay của cô gái trong lòng mình bởi vì căng thẳng mà chảy mồ hôi.

"Tại sao anh lại muốn cứu em?" Tô Duyệt hỏi hết sức thấp thỏm.

"Bởi vì em không thể xảy ra chuyện gì." Ninh Duệ Thần trả lời hết sức lưu loát.

"Nhưng anh có chuyện rồi đấy."

"Vậy thì sao? Em không sao là được rồi." Khẩu khí của người đàn ông lộ ra vẻ hiển nhiên, tay phải ôm Tô Duyệt bỗng nhiên nắm thật chặt, "Được rồi, đừng nói chuyện nữa, ngủ đi, anh buồn ngủ quá rồi."

".... Ồ." Tô Duyệt khéo léo đáp một tiếng, nhưng một đêm này, cô mất ngủ.

***

Buổi trưa hôm sau, Tô Duyệt ngồi ở bên cạnh Ninh Duệ Thần gọt táo cho anh, buổi sáng cô đã gọi điện thoại cho chị Lý xin nghỉ một tuần rồi.

"Tiểu Duyệt, người anh ngứa quá." Ninh Duệ Thần vô cùng buồn chán nằm ở trên giường đột nhiên cau mày nói, bàn tay làm bộ như muốn đưa ra sau lưng.

Tô Duyệt vội vàng bắt lấy tay anh, "Đừng làm loạn, ngộ nhỡ vết thương nứt ra thì sao, rất dễ bị nhiễm trùng đấy."

"Nhưng mà ngứa quá, Tiểu Duyệt à." Trong đôi mắt thâm thúy lúc này tràn đầy vẻ uất ức, Tô Duyệt nhất thời mềm lòng. Hôm nay anh biến thành như vậy, còn không phải là vì mình sao.

"Em giúp anh." Tô Duyệt nhẹ nhàng vén áo của anh lên, rất sợ không cẩn thận chạm đến vết thương.

Trên nước da màu đồng, một vết sẹo dài tựa như con rết hung tợn nằm ở đó, nhất thời trong lòng Tô Duyệt dâng lên một sự áy náy muôn vàn, mũi không khỏi chua xót, chỉ cảm thấy vết sẹo này so với khắc ở trên người cô thì còn khó chịu hơn.

Ổn định lại tâm tình, bàn tay nhỏ bé từ từ gãi lên lưng của người đàn ông, Tô Duyệt nhẹ nhàng hỏi, "Nơi này ngứa à?"

"Không phải, nhích qua bên trái chút."

"Nơi này?"

"Lại qua bên phải chút nữa.... Ừm đúng rồi, chính là chỗ đó...."

Bàn tay nho nhỏ đang gãi lưng của Ninh Duệ Thần, Tô Duyệt gãi rất nghiêm túc, cô sợ mình dùng quá sức. Nhưng lại không phát hiện ra, trong mắt của người đàn ông trước mặt này ánh lên ý cười.

“Cậu Ninh, cậu đã chết chưa?" Trong lúc Ninh Duệ Thần vô cùng hưởng thụ thì cánh cửa đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra, một bóng người thon dài nhanh chóng xông vào, vừa vặn bắt gặp được hình ảnh cô gái nào đó đang rất nghiêm túc gãi lưng cho người đàn ông nào đó.

Mặc dù tất cả đều có vẻ hết sức bình thường, nhưng khi rơi vào trong mắt người ngoài thì tất cả chuyện này đã trở thành hết sức không bình thường.

"Em đi mua cơm." Tô Duyệt cúi đầu, giọng nói y hệt con muỗi nói bên tai Ninh Duệ Thần, tiếp theo là đối với Thẩm Tuấn Ngạn vừa mới xuất hiện làm như không thấy đi ra ngoài.

Thẩm Tuấn Ngạn híp híp mắt, nhìn hai người này, ừm, có gian tình, tuyệt đối có gian tình.

Ngày hôm qua anh đến tìm Trần Vân, trong lúc vô tình nghe thấy y tá nói có người bị chó ngao Tây Tạng cào nát phần lưng đưa vào bệnh viện, phần lưng máu thịt be bét thê thảm không nỡ nhìn, khi đó trong lòng anh không khỏi thở dài vì trên cõi đời này còn có người bi thảm như vậy, nhưng anh không để ý cho lắm.

Nhưng sáng nay lúc anh tới cổng bệnh viện thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng giống Tô Duyệt, đợi anh đuổi theo đến phía trước thì đã không nhìn thấy đâu nữa. Sau đó đến trung tâm phục vụ điều tra, anh mới phát hiện ra người bi thảm này chính là Ninh Duệ Thần.

"Đám chó săn kia sao không chặn cậu ở cổng bệnh viện vậy?" Ninh Duệ Thần không vui nói, hiển nhiên đối với Thẩm Tuấn Ngạn không mời mà tới này bày tỏ rất không hoan nghênh.

"Không phải đám chó săn kia chỉ thích những chuyện mới mẻ thôi sao? Hiện tại tôi và Trần Vân đã công khai ngày kết hôn, toàn Trung Quốc đều biết cả rồi, đương nhiên sẽ không có tin tức giá trị nào. Hơn nữa, sau khi mẹ tôi lên tiếng, mấy tòa soạn báo kia sao còn dám chụp hình con dâu của bà nữa, nếu để bà thấy được ở trên báo chí thì mấy toàn soạn báo đó đợi đóng cửa đi là vừa. Cho nên hiện tại lại tốt, vô cùng thanh tịnh." Thẩm Tuấn Ngạn giải thích.

Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân khác chính là, đại bác sĩ Trần lên tiếng, người nào dám xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của cô, cô sẽ đem người đó ra giải phẩu.

Những phóng viên từng nghiên cứu nghề nghiệp của cô đều đối với lời uy hiếp này vô cùng tin tưởng không hề có chút nghi ngờ, cho nên vì an toàn tính mạng của mình, ngoan ngoãn mà bỏ qua.

Lần trước không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì, hai người lại say rượu mất lý trí, buổi sáng vừa ra khỏi khách sạn thì bị rất nhiều chó săn đợi ở cửa ngăn cản lại, sau đó trên báo chí lại tuyên dương trắng trợn, tựa như hai người bọn họ bí mật qua lại đã nhiều năm rồi.

Còn Lâm Tuyết Mai cũng rất nhanh chóng từ trên ti vi biết được Thẩm Tuấn Ngạn có quan hệ mập mờ với bác sĩ nữ nào đó, đêm đó liền bảo Thẩm Tuấn Ngạn dẫn người về. Nhìn ý vị mà nói, đối với thân phận cô nhi của Trần Vân không để ý cho lắm, trong mắt trong lòng đều muốn Trần Vân lập tức gả vào Thẩm gia bọn họ. Ánh mắt kia, 10 phút thì hết 9 phút dừng ở trên bụng Trần Vân rồi.

Cũng khó trách hôm nay Lâm Tuyết Mai lại sốt ruột như vậy, mặc dù Thẩm Phong đã tỏ rõ thái độ, chỉ cần Thẩm Tuấn Ngạn đồng ý, công ty của ông sẽ toàn quyền giao cho Thẩm Tuấn Ngạn xử lý. Nhưng đứa con trai bảo bối này của bà căn bản vô tâm với kinh doanh, hơn nữa bụng của Tô Thiến Tuyết đã càng ngày càng lớn, mặc kệ là con trai hay con gái, đều là đứa bé đầu tiên của nhà họ Thẩm, Thẩm Phong đương nhiên sẽ coi trọng, đến lúc đó, cho dù bà có lòng ngăn cản cũng vô dụng.

Nhưng hiện giờ đã có Trần Vân, chỉ cần nó mang thai đứa bé, dù là sinh sau Tô Thiến Tuyết, bà cũng có biện pháp…

Vì vậy, liền xúi giục Trần Vân, hai người chuẩn bị kết hôn....

Nhưng Thẩm Tuấn Ngạn lại cảm thấy, thái hậu nhà mình suy nghĩ quá đơn giản. Dựa vào tính tình của Tô Thiến Tuyết, còn có Triệu Nhã Cầm, sao có thể cam tâm trơ mắt nhìn Thẩm Tuấn Ngạn và Trần Vân lấy đi tất cả?

Mặc dù hiện nay Tô Thiến Tuyết cần phải ra nước ngoài tiếp nhận trị liệu, trên danh dự cũng có đả kích rất lớn, nhưng tuyệt đối sẽ Quyển Thổ ra ngoài.

Sợ rằng đây là một cuộc đại chiến tranh đoạt…

Đương nhiên anh cũng không mở miệng nói vậy, mặc dù chưa từng nghĩ đến sẽ kết hôn với Trần Vân, nhưng hôm nay lại cảm thấy cũng không tệ cho lắm.

Những chuyện khác, đợi sau khi kết hôn rồi hãy nói!

"Nghe nói cậu bị chó ngao Tây Tạng cào?" Thẩm Tuấn Ngạn đi tới trước mặt của Ninh Duệ Thần quái gở nói, nhưng người ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.

"Cậu bị con vật nhỏ đó cào?" Bất chấp sự xem nhẹ của người đàn ông, Thẩm Tuấn Ngạn hoài nghi lần nữa sờ sờ cằm, "Tôi nhớ, cậu đã từng tay không cùng lúc đánh chết ba con chó ngao Tây Tạng."

Ninh Duệ Thần giật giật người, chọn một vị trí thích hợp, tiếp tục xem điện thoại di động, không để ý tới sự nghi ngờ của anh ta.

Thẩm Tuấn Ngạn bỗng nhiên tiến tới trước mặt của Ninh Duệ Thần, híp mắt ép hỏi, "Nói, có phải là cậu cố ý hay không?"

Ninh Duệ Thần vẫn không ư hử gì cả.

Thẩm Tuấn Ngạn tiếp tục kiên nhẫn, "Chó ngao Tây Tạng không phải là cậu phái đến đó chứ? Vừa vặn làm anh hùng cứu mỹ nhân?"

Lúc này Ninh Duệ Thần mới thản nhiên nhìn anh một cái, "Không phải."

Chuyện xảy ra hôm nay anh thật sự không biết, mặc dù có nghĩ tới để Tô Duyệt chủ động hiến thân, nhưng cũng sẽ không chọn phương thức nguy hiểm thế này. Người phụ nữ kia, cho dù tiếp tục tổn thương lòng của anh, cho dù anh tiếp tục hận cô giống như một khúc gỗ, anh sẽ không chịu được để cô rơi vào trong nguy hiểm.

Hơn nữa, để cho cô hiến thân chỉ là ý nghĩ mới vừa tạo thành ở trong đầu, chỉ là một hình thức ban đầu, vẫn chưa kịp lập ra kế hoạch tỉ mỉ, lại càng không đến mức anh có thể biến hóa nhanh chóng, biến thành một thầy tướng số bấm đốt ngón tay để sắp xếp xảy ra một màn này. Cho nên Ninh Duệ Thần đoán chừng 89% là vì ông trời cũng bị con đường nhấp nhô theo đuổi vợ của anh làm cho cảm động, ra tay giúp anh một phen.

Cho nên có đôi khi, người có vận khí tốt thật đúng là không có biện pháp.

Kịp thời xuất hiện, vậy thì càng không nên bỏ qua.

Cho nên, lúc anh không chút do dự bổ nhào về phía Tô Duyệt chuẩn bị đối đầu với con chó ngao Tây Tạng thì suy nghĩ của anh bỗng nhiên thay đổi, chân sắp vươn ra rất bình tĩnh mà thu lại, chỉ đơn giản ôm lấy Tô Duyệt, sau đó, cứng rắn nhận lấy một trảo hung ác này.

Dĩ nhiên, cho dù chịu đựng đau đớn, anh cũng sẽ không thật sự để mình lâm vào trong bước đường cùng, dù sao nếu chết thật vậy thì thua thiệt quá lớn rồi.

Anh âm thầm tính toán vị trí móng vuốt cào xuống, không cho phép nó làm bị thương đến động mạch của mình.

Nhưng cho dù là vậy, một trảo này, đối với thân thể của bất kỳ một người bình thường nào mà nói, đây là một vết thương không nhỏ. Dù sao, đây chính là chó ngao Tây Tạng đấy!

Đối với mình ác sao? Không, không ác chút nào, bởi vì những năm gần đây này Ninh Duệ Thần đối với mình đối với người khác từ trước đến giờ đều ác, anh đã quen rồi, nên chả sao cả.

Còn Tô Duyệt là một ngoại lệ, anh chưa bao giờ nhẫn tâm để cô bị thương dù chỉ một chút.

Hôm nay, cô không bị thương, anh lại đạt tới mục đích của mình, như vậy rất tốt.

Ninh Duệ Thần biết, anh làm như vậy là quá mức nguy hiểm, nhưng tình huống nguy cấp, chỉ có thể khiến cho Tô Duyệt cảm thấy áy náy với mình. Như vậy mỗi khi Tô Duyệt nhìn thấy vết sẹo này, áy náy trong đáy lòng sẽ tự nhiên trở thành đau lòng.

Đúng, anh muốn cô đau lòng vì anh, anh muốn cô vĩnh viễn nhớ rõ, anh vì cô mà chịu đau đớn, vết sẹo này, cũng bởi vì cô mà lưu lại.

Trên cái thế giới này, phần lớn lúc đầu khi yêu một ai đó đều từ đau lòng mà ra, chỉ có đau lòng, như vậy ở giữa thế giới thủy tinh kia của anh và cô mới có thể sinh ra khe hở, anh mới có thể thừa dịp mà xông vào.

Nhiều năm qua, ở trong thương trường trong chính trị thay đổi vô số các loại người khiến anh thích mạo hiểm đầu tư, chỉ cần có thể đạt được mục tiêu, thỉnh thoảng dùng thủ đoạn không quang minh lỗi lạc thì có sao đâu.

Hơn nữa lần này, không chỉ có thể đạt được hiệu quả và lợi ích trong thời gian ngắn, lại càng là đầu tư dài hạn.

"Ôi, Tiểu Duyệt thật sự là quá đáng thương, lại bị cậu nhìn trúng, tôi xót cho Tiểu Duyệt quá à!" Thẩm Tuấn Ngạn cố làm ra vẻ nói, nhưng Ninh Duệ Thần lại thản nhiên liếc anh một cái, không nhiều lắm, chỉ liếc một cái mà thôi, Thẩm Tuấn Ngạn lập tức kết thúc đề tài này.

"Thành thật khai báo, lần này chuyện của Tô Thiến Tuyết có phải là cậu làm hay không?"

"Chuyện gì?" Ninh Duệ Thần hỏi, đôi mắt thâm thúy nhìn vào màn hình điện thoại di động, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như thật sự hoàn toàn không biết chuyện này.

"Tô Thiến Tuyết bị ba người đàn ông có bệnh giang mai cưỡng hiếp, hơn nữa còn quay thành video đăng lên web, chuyện này cậu không biết?"

Ninh Duệ Thần nhíu mày, hỏi ngược lại, "Tôi nhất định phải biết sao?"

Thẩm Tuấn Ngạn hết sức hoài nghi nhìn Ninh Duệ Thần, nhưng người đàn ông này thật đúng là không có chút gì khiến người ta hoài nghi, Thẩm Tuấn Ngạn không khỏi bĩu môi nói: "Chẳng lẽ thật sự ứng với câu ‘Ông trời có mắt’?"

Người đàn ông ngồi ở trên giường bệnh vẫn nhìn điện thoại di động, từ chối cho ý kiến.

"Chỉ là Tô Thiến Tuyết này thật đúng là thông minh, đổi lại là người phụ nữ khác bị cưỡng hiếp tuyệt đối sẽ khóc lóc kêu trời than đất trước. Còn Tô Thiến Tuyết, trước khi video truyền ra đã lập tức đi làm giấy hôn thú với Thẩm Gia Dũng, đợi đến lúc video phát ra ngoài thì gạo sống đã nấu thành cơm chín rồi. Hiện tại, Thẩm Gia Dũng hẳn là đang theo Tô Thiến Tuyết ở nước ngoài tiếp nhận trị liệu." Thẩm Tuấn Ngạn tiếp tục lẩm bẩm, trên mặt thậm chí có vài phần đùa bỡn.

Vừa mới nói xong, Tô Duyệt mang theo hộp cơm đi tới, đặt ở trước mặt của anh: "Gần đây chỉ có một quán cơm, anh Ninh, anh ăn tạm một chút đi."

"Được." Ninh Duệ Thần nói, nâng tay lên, chuẩn bị cầm lấy đôi đũa, nhưng không ngờ lại đột nhiên rên lên một tiếng, lông mày nhíu chặt lại chung một chỗ, Tô Duyệt vội vàng nói, "Sao vậy? Có phải đụng vào vết thương rồi hay không?"

"Không sao." Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, đang chuẩn bị gắp thức ăn thì bất ngờ lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Anh đừng động nữa, ngoan ngoãn ngồi ở đó đi, em đút cho anh ăn." Tô Duyệt vội vàng đoạt lấy đôi đũa trong tay anh, đút từng miếng từng miếng cho anh ăn.

Thẩm Tuấn Ngạn đứng ở một bên không khỏi chậc chậc tán thưởng, Ninh Duệ Thần thật đúng là lợi hại, vết sẹo kia càng lợi hại hơn nữa. Cũng chỉ là một vết thương ở lưng, nâng tay ăn cơm lại có thể động đến vết thương?

Cho dù rất đau, nhưng đối với người đàn ông đối mặt với bất cứ chuyện gì đều mây trôi nước chảy sẽ không tự giác biểu hiện đau đớn ra ngoài? Còn biểu hiện một cách thỏa đáng hoàn mỹ như vậy, khiến cho người ta thật khó tưởng tượng đây là người nào đó cố ý chiếm được sự đồng cảm mà biểu diễn!

"Còn không đi?" Giọng nói hờ hững chậm rãi bay vào trong lỗ tai Thẩm Tuấn Ngạn đang khinh bỉ mình, giọng nói kia, muốn có bao nhiêu nhẹ nhàng thì có bấy nhiêu nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Tuấn Ngạn biết, ang đang hạ lệnh đuổi khách đi.

"Anh Thẩm, thật xin lỗi, em quên mua cho anh một phần rồi, không thì em lại đi mua cho anh một phần nhé?" Tô Duyệt ngẩng đầu nói, hoàn toàn không biết hai người này đang vụng trộm so tài.

"Không có việc gì không có việc gì, hai người từ từ ăn, tôi và Trần Vân về nhà ăn cơm." Thẩm Tuấn Ngạn khách sáo nói với Tô Duyệt, trừng mắt nhìn Ninh Duệ Thần một cái rồi xoay người rời đi.

Đi tới cửa, Thẩm Tuấn Ngạn đột nhiên xoay người lại, nói với người đàn ông đang hưởng thụ mỹ nhân đút cơm, "Mấy ngày nữa tôi và Trần Vân đi thử áo cưới, có muốn đi cùng hay không?"

Còn chưa chờ Tô Duyệt trả lời, Ninh Duệ Thần liền nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.