Sau Khi Nữ Vương Thất Tình

Chương 11: Quan hệ danh kiếm và mã tiên 2




-Ba ơi….

Nghiêm Thành ôm lấy Đào Đào, hôn lấy hôn để trong tiếng cười khanh khách. Đây là lần đầu tiên Diệp Tâm thấy con bé vui như vậy. Đôi tay nhỏ bé quấn ngang cổ Nghiêm Thành, giọng tỉ tê:

-Ba thương Đào Đào hoài vậy nha. Đào Đào thương ba lắm….

Chỉ mới vài ngày mà đã vậy. Chỉ mới vài ngày mà trong mắt chỉ có ba rồi.

Vì khao khát ẩn sâu trong lòng một đứa trẻ. Đào Đào mới có bốn tuổi, xưa nay cuộc sống chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau. Bây giờ xuất hiện một tình thương mới mẻ. Nghiêm Thành thật lòng yêu thương cô bé. Đào Đào đón nhận với sự hồn nhiên trong trẻo của một trái tim chỉ biết có yêu thương.

-Ba cũng thương Đào Đào. Rất thương con…

-Ba có thương mẹ hông?

Ánh mắt Nghiêm Thành lướt qua Diệp Tâm. Má cô hơi ửng đỏ. Anh cười nhẹ, cụng đầu vào trán con:

-Con hỏi mẹ xem….Mẹ có thương ba không đã?

-Mẹ thương ba mà….-Đào Đào cười thật tươi- Mẹ thương ai, mẹ sẽ nấu cơm cho người đó ăn. Mẹ nấu cơm cho ba và Đào Đào ăn. Phải không mẹ?

Diệp Tâm biết phải trả lời thế nào đây?

Không thương…Trong mắt Đào Đào là khát vọng lớn đến vậy, cô làm sao cho con biết ba nó từng có lỗi, ba nó đã gây ra bao chuyện cho hai mẹ con.

Giờ cô mơ hồ hiểu được, tại sao có những người phụ nữ vì con có thể chấp nhận sống chung với chồng trong một cuộc hôn nhân không có tình cảm. Họ không muốn con mình mất đi tình thương vốn phải có của một người cha.

Huống gì Nghiêm Thành không phải là những mẫu ông chồng tệ bạc. Năm xưa, anh bị bỏ thuốc….Có trách chỉ có thể trách tạo hóa khéo trêu ngươi….

-Mẹ ơi….Mẹ thương ba hông?

Cô bé con cứ kiên trì với câu hỏi. Anh Lạc Lạc nói, ba mẹ không thương nhau thì sẽ không sống cùng nhau. Đào Đào không muốn vậy đâu.

-Mẹ ơi….

-Mẹ thương….Mẹ thương ba. Mẹ thương Đào Đào nhất nhà nữa….

Dù biết đó chỉ là lời an ủi con gái nhưng Nghiêm Thành vẫn cảm thấy hạnh phúc, vẫn cảm thấy rất vui.

-Ba ơi, mẹ thương ba mà….

-Ừm…-Nghiêm Thành bỗng vòng tay ôm lấy hai mẹ con vào lòng, còn đặt môi lên mái tóc mượt mà của Diệp Tâm, hôn nhẹ- Ba cũng thương hai mẹ con lắm. Thương nhất trên đời….

-Ba ơi!

Tim Lạc Lạc đau nhói khi chứng kiến cảnh gia đình người ta đoàn tụ. Nhưng cậu bé cũng thở phào nhẹ nhõm, mừng cho Đào Đào, mừng cho một phi vụ nữa thành công.

Sắp kết thúc. Ván bài lừa đảo này…

-Cậu nhóc….

Giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh. Lạc Lạc nhìn người đàn ông đang thong thả bước tới. Hình như anh ta là thư ký của Nghiêm Thành.

-Chúng ta hợp tác thêm một vụ nữa nhé! Vụ lừa đảo này chỉ có nhóc mới làm được thôi….

Tạ Phúc Khanh là một trợ lý bình thường bên cạnh Nghiêm Thành. Đôi mắt kính dày, lúc nào cũng mang theo một xấp hồ sơ, dáng vẻ không mấy nhanh nhẹn. Song, tầm quan trọng của một cái bóng, chỉ Nghiêm Thành biết- nó cần thiết biết bao.

Lạc Lạc là một thiên tài lừa gạt. Nhưng cậu nhóc mới có mười một tuổi. Đối tượng lường gạt lần này cũng không phải tầm thường. Tuy nhiên….

-Okie…..

Từ khi chúng ta gặp nhau bên giường sư phụ, số phận đã tạo nên một mối liên kết giữa hai kẻ đơn côi cách nhau mười mấy tuổi. Nhiếp Ân thông qua hình ảnh Lạc Lạc mà tiếp tục sống, tiếp tục cứng rắn. Lạc Lạc sống nhờ vào tình thương của cô ấy để thấy mình cũng có ai đó quan tâm.

Giờ thì….

-Một vốn mấy lời. Cậu nhóc giúp “mẹ mình” trả hận, đồng thời cũng giúp Đào Đào….

-Tôi hiểu. Anh và giám đốc Nghiêm cũng không phải làm ăn lỗ vốn. Chỉ có tôi….

Lạc Lạc im lặng…Trong đôi tròng mắt đen láy, có gì đó như là nước mắt đang lặng lẽ chảy ra.

Tạ Phúc Khanh đặt một bàn tay lên vai cậu bé. “Thiên tài” thường không hạnh phúc, huống gì lại là “thiên tài” của một lĩnh vực lấy tình cảm và khát vọng của con người ra lợi dụng, biến họ thành những con rối trong cuộc chơi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.