Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài

Chương 27: Kì thi chung




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Xích Linh giành chiến thắng một trận, còn phải tỷ thí với một người khác nữa, anh thắng ở tốc độ nhanh, ra tay như điện, khiến đối thủ ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, liền trực tiếp bị đánh gục.

Thắng liên tiếp hai trận, cuộc chiến này đã không liên quan tới anh nữa, còn lại chính là hai người thất bại kia cùng người cuối cùng tỷ thí, đào thải người đầu tiên trong vòng thứ nhất này.

Sa Nặc Nhân mới đầu còn tràn đầy hứng khởi, càng về sau càng cảm thấy tẻ nhạt, những người kia căn bản không phải đối thủ của Xích Linh, gặp phải một đối thủ khó đánh bại nhất, sau mười mấy chiêu của Xích Linh, cuối cùng vẫn là bị đánh gục, anh còn chưa kịp nóng người, những người này thực sự quá yếu!

Không đáng xem, Xích Linh căn bản cũng không cần phô diễn thực lực, đối phó với mấy con gà đó, tùy tiện đùa giỡn một chút là được!

Xích Linh bên này hoàn toàn không thành vấn đề, Ái Tu bên kia lại thảm tới mức mỗi trận của hắn đều đánh rất gian nan, rất khổ cực, nhưng là không thể từ bỏ, cuối cùng người bị đào thải đều không phải hắn. Dựa vào phần chịu đựng này, Ái Tu dĩ nhiên may mắn tiến vào 40 hạng đầu, chỉ có điều, vòng kế tiếp liền trực tiếp bị đào thải, vạn hạnh chính là, ít nhất hắn có thể nhập học --- mặc dù chỉ là lớp sơ cấp.

Buổi trưa lúc kết thúc, chỉ còn dư lại 8 người, buổi chiều là có thể quyết định thắng bại.

Sát hạch buổi sáng kết thúc, Sa Nặc Nhân chạy tới cửa dưới sân chờ Xích Linh, thời điểm cậu từ trên khán đài chạy xuống, phát hiện có hai nữ sinh vây quanh anh, cười cười nói nói.

Sa Nặc Nhân tới gần rồi mới nghe được, nữ sinh kia vẫn luôn nói: "Anh thật là lợi hại a, sức chiến đấu hiện tại của anh là bao nhiêu? Rất ít Resse bên ngoài Tiên Anh Toàn Tí có được tinh thần lực, anh thật đặc biệt, tinh thần lực của anh nhất định rất cao đi? Bằng không sẽ không có tốc độ nhanh như vậy..."

Hai nữ sinh kia vẫn luôn miệng nói, Xích Linh chỉ là lạnh lùng đứng ở nơi đó chờ Sa Nặc Nhân tới, cũng không đáp lời.

Sa Nặc Nhân đi tới, liếc mắt nhìn hai nữ sinh kia một cái, các cô hẳn là người Lai Sách đế quốc, hơn nữa còn là học sinh trong trường, mới vừa nhìn thấy Xích Linh trên đấu trường uy phong, liền tràn đầy phấn khởi tới gần, chỉ là cái khối băng Xích Linh này căn bản không hiểu thương hương tiếc ngọc, mặc cho các cô liên tục nói, anh một câu cũng không trả lời, giống như không nghe.

Hai cô vừa thấy một nam sinh đẹp đẽ tiến đến, lập tức cười với Xích Linh nói: "Đây là bạn của anh sao? Hai người muốn đi ăn trưa sao? Cùng đi đi, bọn em mời khách, thức ăn tỏng nhà ăn tường học rất ngon đó, hai người có thể nếm thử một chút."

Sa Nặc Nhân mỉm cười nói: "Không cần, chỗ bọn tôi trọ rất gần đây, đi lại chỉ mất mấy phút đồng đồ, quay về ăn là được."

Xích Linh đã sớm bị hai cô phiền đến không chịu được, thấy Sa Nặc Nhân còn có tâm tình nói chuyện với các cô, trực tiếp kéo cậu rời đi, không thèm quan tâm đến nỗi thất vọng của hai nữ sinh kia.

"Thật là lạnh lùng nha, nói nhiều như vậy, thế nhưng một câu trả lời cũng không nhận được." Một nữ sinh thất vọng nói.

"Như vậy mới có mị lực không phải sao? Người có thực lực không phải đều là như thế này?" Một nữ sinh khác cười nói.

Nữ sinh lập tức hồi đầy máu, "Không sai, như vậy muốn theo đuổi mới có tính khiêu chiến, chỉ là, đến giờ còn không biết ảnh tên là gì."

Một nữ sinh khác chà chà nói: "Ảnh là cố ý thu lại thẻ số đi?"

Thi đấu buổi chiều so với buổi sáng còn muốn đặc sắc hơn, người có thể trụ đến cuối cùng cũng không phải phế vật, tuy rằng tốn chút thời gian, thế nhưng vẫn không phải đối thủ của Xích Linh, anh không người suy đoán chút nào lấy được vị trí đầu tiên, điều này khiến cho trường đại học Thụy Ân lần thứ hai nhớ kỹ một cái tên ----- số 13, Xích Linh, đến từ Đại Uyển Toàn Tí Tinh Diệu đế quốc.

Khiến người khiếp sợ chính là, hiện trường sát hạch bên khoa dược tề chuyên sâu, thiếu niên gây chấn động toàn bộ đế quốc kia, số 153 Sa Nặc Nhân, cũng đồng dạng đến từ Đại Uyển Toàn Tí Tinh Diệu đế quốc, điều này không khỏi làm cho những người có tâm một lần nữa xem xét lại thực lực tổng thể của đế quốc ước định này, có phải thực sự bình thường như bề ngoài biểu hiện hay không.

Một người thiếu niên, lại có thể chế ra dược tề chữa trị tinh thần lực Lai Sách đế quốc nghiên cứu nhiều năm không có kết quả, chuyện như vậy, không chỉ làm cho Lai Sách đế quốc kinh ngạc, mà còn làm cho cả Bạch Ngân tinh hệ kinh hãi.

Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh cũng không để ý bên ngoài nghị luận như thế nào, làm sao đối đãi bọn họ, giờ khắc này bọn họ đang vùi trong nhà mình, nghĩ cách làm sao vượt qua thời gian một tháng sắp tới.

Sau khi sát hạch, trường đại học Thụy Ân cũng không có khai giảng, nên mới có một tháng trống, một tháng sau, mới thật sự là ngày tựu trường.

Một tháng này, cơ hồ không ai sẽ chọn về nhà, lộ trình quá xa, thời gian cũng không đủ, cho nên bọn họ chỉ có thể đem phần lớn thời gian đi tìm hiểu Lai Sách đế quốc, làm quen với địa phương mình sắp sửa gắn bó này là cái dạng gì, không sai, trường đại học Lai Sách đế quốc khác với Tinh Diệu đế quốc, Tinh Diệu đế quốc chỉ có giáo dục sơ cấp, trung cấp, cao cấp, trong đó, sơ cấp và trung cấp học 5 năm, cao cấp thì cần học 6 năm, so với Lai Sách đế quốc là hai chế độ hoàn toàn khác nhau, trường đại học ở Lai Sách chỉ cần 3 năm là được rồi.

Cuối cùng, hai người trải qua thương nghị, quyết định ngày mai qua thăm đại ca, sau đó lại nghĩ cách đưa y về cố quốc, đây không phải là nhiệm vụ gian khổ bình thường, nhất định phải hoàn thành!

Chỉ là, kế hoạch không theo kịp biến hóa, đêm đó, Sa Nặc Nhân đi tắm, Xích Linh liền nhận được truyền tin từ Tinh Diệu đế quốc, là phụ thân gửi tới.

Anh nhận, nhìn thấy đầu tiên chính là bộ mặt nghiêm túc của phụ thân, "Con cần phải nhanh chóng trở về một chuyến."

Trong lòng Xích Linh cả kinh, "Xảy ra chuyện gì?"

Diễm Vương nghiêm mặt, các cơ trên mặt đều co giật, hiển nhiên đáng cố nén phẫn nộ, "Không nên hỏi, ngày mai trở về cho ta!"

Nói xong trực tiếp ngắt truyền tin, Xích Linh nhíu mày, xem thái độ của phụ thân, cũng không giống quốc gia đại sự, có thể khiến cho ông tức giận như vậy... Đến cùng là chuyện gì?

Sa Nặc Nhân tắm xong đi ra, liền thấy anh ngồi trên salon ngẩn người, "Làm sao vậy?"

Xích Linh ngoắc ngoắc tay với cậu, Sa Nặc Nhân đi tới, dựa vào trong ngực anh.

Anh nói: "Phụ thân bảo tôi ngày mai phải trở về, hẳn là có chuyện."

Sa Nặc Nhân ngẩn đầu nhìn anh, "Bên phía đại ca làm sao bây giờ?"

Xích Linh suy nghĩ một chút, mở miệng: "Ngày mai trước đem dược tề cần dùng đến đưa qua, Hall Griffith sẽ chiếu cố y, chúng ta về trước xem sao."

Phượng Hoàng hiện tại đã có năng lượng sung túc, từ Lai Sách đế quốc bay về Tinh Diệu đế quốc chỉ mất mười mấy tiếng đồng hồ, tốc độ nhanh đến khiến người không tin được, trước đó kế hoạch của bọn họ là muốn thuyết phục Hall Griffith, trước tiên để đại ca quay về một chuyến, sau đó lại xem ý tứ của y, là lưu lại Tinh Diệu đế quốc hay quay về, chẳng qua cái "thuyết phục" này chắc chắn không phải dễ dàng có thể làm được, một ngày hai ngày là không thể, phụ thân lại gấp gáp hối thúc bọn họ trở về như vậy, chỉ có thể trở về xem xét rồi tính tiếp.

Hôm sau trời vừa sáng, Phượng Hoàng liền biến thành xe huyền phù, mang theo hai người bọn họ tới nơi ở của Tứ hoàng tử, thuận lợi tiến vào, xem ra Schleyer đã lấy được phương pháp phối chế Ngưng Thần Tề, nếu không cũng không để cho họ tiến vào như vậy, nghĩ tới chuyện này, Xích Linh liền tức giận, Hall Griffith kia cùng Schleyer thông đồng, nhất định là lợi dụng đại ca anh, bằng không làm sao lại không tìm thấy đại ca anh? Vốn Xích Linh đối với Hall Griffith cũng không có bao nhiêu tình cảm, mà hành vi lần này của hắn, lại khiến cho anh rất phản cảm.

Sau ki vào cửa, trực tiếp tới tìm Hall Griffith, hắn đang đẩy Xích Lam tản bộ trong vườn hoa, không khí buổi sáng trong lành, rất thích hợp ra ngoài một chút.

Một khoảng thời gian không gặp, khí sắc Xích Lam đã tốt hơn nhiều, khả năng nói chuyện cũng khôi phục, bất quá vẫn chưa thể đi lại, cần ngồi xe lăn thay đi bộ, nhìn thấy bọn họ tới, nở nụ cười, "Sát hạch xong chưa? Các em sát hạch anh đều tới xem, không tồi."

Đâu chỉ không tồi, toàn bộ thủ đô đế quốc đều chấn động rồi.

Hall Griffith ghi lại hiện trường sát hạch, mang về cho Xích Lam xem, phương thức lấy lòng như vậy rất hữu hiệu với Xích Lam, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Sa Nặc Nhân lấy ra mấy hộp dược tề, giao cho Hall Griffith, dặn dò: "Hai hộp này là Bách Phúc Tuyết, mấy ngày tới đại ca có thể dùng tới. Lần đầu tiên dùng, bởi vì cường độ thanh trừ hạt nhân có hại khá mạnh, sẽ rất đau, ngươi chú ý chút, sau đó sẽ không đau như vậy nữa, mỗi ngày dùng một bình, dùng xong hai hộp hẳn là không sai biệt lắm, Thâm Hải U Lam cùng Ngọc Phượng Tiên cũng phải dùng mỗi ngày, không thể gián đoạn. Ta cho ngươi đều là liều lượng vừa vặn, vì tốt cho đại ca, ngươi tốt nhất không nên để cho ai khác dùng ngoài y."

Hall Griffith thu lại dược tề, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Sa Nặc Nhân, hắn làm sao dám thử lòng, hắn nguyện ý trả giá hết thảy đổi lấy Lam khôi phục, sao có thể đưa dược tề cho người khác đâu? Cho dù là đại ca yêu cầu, hắn cũng sẽ từ chối, nếu thực sự không thể được, cũng chỉ có thể đưa một chút.

Xích Lam thấy Sa Nặc Nhân bàn giao mọi chuyện cẩn thận như vậy, liền hỏi: "Không phải có một tháng nghỉ sao? Các em muốn đi đâu?"

Xích Linh vừa định trả lời "Trở về một chuyến", Sa Nặc Nhân liền giành nói: "Em cùng Xích Linh đi du lịch, nhân cơ hội này cố gắng du lãm một phen, chờ tới lúc thực sự đi học liền không thể nữa."

Xích Lam gật gật đầu, không nói gì nữa, kỳ thực trong lòng y hiểu rõ, Xích Linh muốn nói, lại bị Sa Nặc Nhân cướp lời, thế nhưng một tháng ngắn như vậy, nơi nào đủ cho bọn họ quay về, bọn họ rốt cuộc muốn đi làm gì?

Sau khi Hall Griffith đưa Xích Lam về phòng, tiễn Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh ra cửa, đứng ở đó, Xích Linh cũng không khách khí với hắn, trực tiếp nói: "Chờ thân thể đại ca tốt hơn, ta sẽ đón y về nước, không quản ngươi có nguyện ý hay không, chỉ cần đại ca muốn trở về, ta nhất định sẽ dẫn anh ấy quay về."

Nói xong không quan tâm Hall Griffith có trả lời hay không, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.