Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài

Chương 20: Đổi sang gọi là anh nghiêu




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Nhân viên vừa nghe thấy cậu hỏi tiền trước, liền đoán bọn họ có thể cũng không giàu có, muốn chặt chém từ trên người bọn họ, khả năng không lớn. Thái độ cũng không còn nhiệt tình như lúc trước nữa, "Nhất Xuyến Kim là thực tài quý giá hai sao, 2100 ngàn 1 cây."

Sa Nặc Nhân yên lặng tính toán, lại nói: "Vậy Xa Tử Liên, Kim Hương Hoa và Thúy Vân Tiêm thì sao?"

Tiếp đón kiên trì trả lời, "Xa Tử Liên thực tài ba sao, 2900 ngàn 1 cây, Kim Hương Hoa thực tài ba sao 3700 ngàn 1 cây, Thúy Vân Tiêm hạn định..." Người nhân viên đột nhiên nghĩ đến cái gì, trả lời: "Xin lỗi, Thúy Vân Tiêm trước mắt hết hàng..."

Sa Nặc Nhân một bên nghe một bên tính tiền trong tay, mắt thấy lẽ ra có thể đem bốn loại thực tài trân quý này mua đầy đủ, lại nói cho cậu biết Thúy Vân Tiêm hết hàng?!

"Không thể nào? So sánh với Kim Hương Hoa, Thúy Vân Tiêm phải càng dễ tìm hơn? Tại sao các ngươi lại không có Thúy Vân Tiêm?" Sa Nặc Nhân tuyệt đối không tin.

Nhân viên đón tiếp kia vừa nghe cũng biết là người trong nghề, thái độ liền tốt hơn một chút, giải thích: "Ngài có chỗ không biết, cũng không phải là không có Thúy Vân Tiêm, mà là đều bị người đặt rồi, hiện tại trên toàn đế quốc ngài đều không thể mua được Thúy Vân Tiêm."

Sa Nặc Nhân kinh ngạc, Nguyên Quả của cậu, thiếu Thúy Vân Tiêm liền không thể nào cô đọng, "Không thể để một cây cho ta sao? Thúy Vân Tiêm của toàn đế quốc có rất nhiều đi?"

Người kia vội vàng lắc đầu, "Đây không phải là ta có thể quyết định, đây là mệnh lệnh của Thất công chúa, nghe nói người muốn nghiên cứu chế tạo tân dược, cần dùng đến Thúy Vân Tiêm, cho nên toàn bộ Thúy Vân Tiêm của đế quốc đều hết hàng..., nếu không ngài, mua trước ba cây kia đi?"

Ba gốc kia cũng cần hơn mấy triệu, ít nhất cậu cũng có thể mua 1 cây a!

"Mua, đi ôm." Xích Linh nói.

Nhân viên tiếp đón lập tức tươi cười rạng rỡ, một tiếng "Được rồi, hai vị đi theo ta."

Sa Nặc Nhân đến cạnh Xích Linh, nhỏ giọng nói: "Thiếu mất một loại, mua cái khác cũng vô dụng, để lâu dược tính sẽ dễ trôi mất, không mua nữa?"

Xích Linh lại nói: "Không có việc gì, em mua trước."

Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác đành mua ba loại kia trước, cẩn thận đem chúng nó bỏ vào không gian, thanh toán xong, hai người mới cùng nhau rời đi.

Bọn họ không có đi thẳng về, mà là đi taxi, thuê một chiếc xe huyền phù phổ thông thay cho đi bộ, tiền thuê cùng tiền đặt cọc giao một nửa, Sa Nặc Nhân triệt để thành người nghèo, trong tay chỉ còn mấy trăm ngàn tinh tệ. Trên đường trở về, cậu vẫn luôn suy tư, chỉ ra không vào, tuyệt đối không được, tỉ lệ hối đoái cao như vậy, tiếp tục tuyệt đối không phải biện pháp!

Cũng may xe huyền phù hóa trang còn có bản đồ tinh cầu, bọn họ rất thuận lợi tìm được tiểu khu cư trú.

Mở cửa bước vào, Sa Nặc Nhân bắt đầu thưởng thức xung quanh. Phong cách trang trí tuy rằng không phải kiểu bọn họ hoàn toàn yêu thích, thế nhưng nơi này cách điệu rất tốt, không tới nông nỗi chán ghét, ngược lại chỉ là thuê. Diện tích phòng ở quả thực rất lớn, phòng nhỏ có mấy gian liền, bất quá phòng ngủ chính lại chỉ có một.

Xích Linh sau khi đưa Sa Nặc Nhân tới, quay người lại đi ra ngoài, để Sa Nặc Nhân ở nhà, không được chạy loạn.

Trong phòng có mạng giả lập, chỉ cần có cái kia làm gì cũng rất thuận tiện. Tủ lạnh trong nhà rỗng tuếch, bây giờ bọn họ ở đây, việc nhà chắc chắn là gắn trên đầu cậu. Nguyên liệu cho bữa tối vẫn chưa có, Sa Nặc Nhân trực tiếp lên mạng giả lập, mua sắm trên internet, tốc độ giao hàng tới cửa rất nhanh.

Trong phòng khá sạch sẽ, chắc hẳn là đúng giờ sẽ có người tới đây quét tước. Sa Nặc Nhân đơn giản sửa sang lại căn nhà một chút, đem đồ vật hôm nay vừa mua đều lấy ra, sắp xếp lại từng cái, chờ xong xuôi, nguyên liệu nấu ăn cũng đã đưa đến. Mệt mỏi một ngày, Sa Nặc Nhân quyết định ăn bữa tối thịnh soạn một chút, vén tay áo lên chuẩn bị động thủ.

Chờ tất cả mọi chuyện đều làm xong, bữa tối cũng đã làm hoàn chỉnh, đồng thời tới lúc ăn cơm, cậu âm thầm ghi nhớ những món Xích Linh ăn nhiều hơn một chút, hiện tại một bàn đều là món anh thích ăn, nghe đến Xích Linh nghiêm túc ăn hết đồ ăn cậu làm, Sa Nặc Nhân liền cảm thấy rất hạnh phúc.

Cậu ngồi bên cạnh bàn, đợi rất lâu rồi cũng không thấy Xích Linh trở lại, không biết anh đi làm gì, Sa Nặc Nhân gửi tin qua cũng không thấy nhận, mắt thấy thời gian đã gần 11 giờ đêm, mới nghe được tiếng cửa mở. Sa Nặc Nhân vội vàng đứng dậy chạy tới, "Anh đã về?"

"Cho em, Thúy Vân Tiêm." Một gốc thực vật được đưa tới trước mặt, Sa Nặc Nhân sững sờ, còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, máy móc đón lấy.

Xích Linh đổi giày bước vào, mở miệng liền hỏi: "Có cơm sao? Rất đói."

Lúc này Sa Nặc Nhân mới hoàn hồn, "Có có, em đều làm hảo, vừa vặn có thể ăn."

Sa Nặc Nhân bận đem Thúy Vân Tiêm thu, chạy vào phòng bếp bưng từng đĩa đồ ăn ra, còn nóng, may mà cẩn thận gói lại, bằng không khẳng định đến giờ đã nguội lạnh.

Nhìn thức ăn trên bàn, đều là món mình thích ăn, Xích Linh lại một hồi cảm động, cũng không có nhiều lời, ngồi xuống ăn cơm.

Sa Nặc Nhân ngồi ở bàn ăn đối diện, từ từ ăn phần của cậu, nhìn bộ dáng anh miệng lớn ăn cơm, trong lòng cũng rất cảm động, hóa ra, anh đi ra ngoài lâu như vậy, là vì tìm Thúy Vân Tiêm cho cậu.

"Anh làm sao mua được?" Cuối cùng Sa Nặc Nhân vẫn là nhịn không được hỏi ra.

"Có ánh sáng thì phải có bóng tối, hoàng thất muốn lũng đoạn, cũng không thể lũng đoạn hết được." Xích Linh nhàn nhạt nói.

Sa Nặc Nhân không có hỏi nữa, cậu biết, Xích Linh tiêu phí tâm tư cho cậu, mà bản thân vẫn còn gạt anh chuyện kia, trong lòng rất băn khoăn.

Chuyện này đã trở thành gánh nặng trong lòng Sa Nặc Nhân, suốt đêm đều lăn lộn khó ngủ.

Xích Linh quyết định trong thời gian ba tháng này, đem sức chiến đấu nâng tới cấp 9, hiện tại anh đã dừng lại tại đỉnh cấp 8 được một thời gian rồi, với thể chất tiên thiên của anh cùng Tụ Khí Tề phụ trợ, muốn đạt tới cấp 9, hẳn không phải việc khó, cho nên mỗi ngày anh đều giành thời gian vào chiến lực, ngẫu nhiên cũng sẽ tới chỗ Tứ hoàng tử thăm đại ca. Thân thể Xích Lam còn rất yếu ớt, nhất định phải điều dưỡng một thời gian mới có khả năng dùng Bách Phúc Tuyết, bằng không y không có cách nào chịu đựng được dược tính của nó.

Thời điểm Xích Linh đang chuyên tâm nâng cao sức chiến đấu, Sa Nặc Nhân cũng không nhàn rỗi, nói cho Xích Linh, cậu muốn chuyên tâm nghiên cứu một loại tân dược, liền đem chính mình giam trong phòng một ngày một đêm, phòng trong nhà ngược lại rất nhiều, Sa Nặc Nhân một mình độc chiếm một phòng cũng không sợ, lợi dụng khoảng thời gian này, đem Bách Dạng Quả phi thường khó khăn ngưng luyện ra. Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng còn chưa tới nông nỗi té xỉu, thực lực hiện tại của cậu đã xưa đâu bằng nay.

Trong lúc đó, Schleyer trực tiếp phái người tìm tới cửa, hắn gửi cho Sa Nặc Nhân vài cái tin đều không nhận được hồi âm, chỉ có thể tự mình phái người tới đây, lúc bị hỏi chuyện này, Sa Nặc Nhân mới gãi đầu một cái, nhớ tới quang não của mình còn đang ở trong không gian chưa có lấy ra.

Nhìn nam nhân cao lớn ở cửa, Sa Nặc Nhân cũng không có để cho hắn vào cửa, "Hắn có nói tìm chúng ta có chuyện gì không?"

Hộ vệ ki cứng rắn nói: "Tâm tư của Đại điện hạ, chúng ta không dám suy đoán, Sa tiên sinh đi qua liền biết."

Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, Xích Linh mới vừa uống Tụ Khí Tề, chắc đang hấp thu luyện hóa, giờ khắc này hẳn là không có thời gian cùng cậu qua đó. Suy nghĩ một chút, quyết định chờ tới trưa, gửi cho anh một cái tin, nói cho anh biết cậu tới chỗ Schleyer.

Hộ vệ lái xe đặc chủng, đưa Sa Nặc Nhân đến nơi Đại hoàng tử ở. Chỗ đó là một cung điện sang trọng, hoàng tử cùng công chúa đã thành niên hiện tại đều chuyển ra khỏi đế cung cư trú một mình. Mỗi người đều có cung điện riêng, Schleyer đương nhiên cũng không ngoại lệ. Sa Nặc Nhân đã cùng Xích Linh tới cũng điện của Hall Griffith, so với Schleyer, cung điện của Griffith có vẻ ấm cúng, kín đáo hơn nhiều.

Sa Nặc Nhân không có nhìn nhiều, cùng hộ vệ đi vào. Thời điểm bước vào đại điện, Sa Nặc Nhân có cảm giác như mình vừa tiến vào nghị sự đường, bên trong có kha khá người đang ngồi, Schleyer ngồi ở chủ vị, những người khác theo trình tự phân biệt ngồi ở hai bên, tuổi tác không đồng đều. Những người này thấy Sa Nặc Nhân tới, đều liếc mắt nhìn nhau.

Bước chân cậu hơi ngừng lại, không hiểu trận thế như vậy là ý tứ gì, cậu nên đi qua? Hay là quay người rời đi?

"Nặc Nhân, đến đây." Schleyer mở miệng, tay chỉ vào một vị trí còn trống bên phải hắn nói: "Đến ngồi chỗ này."

Những người khác bỗng dưng đều trợn to hai mắt, Sa Nặc Nhân còn chưa có qua đó, đã có người mở miệng ra nói, "Đại điện hạ, ngài đây là ý gì? Hắn là một tiểu tử còn chưa thành niên, lại muốn ngồi trên bọn ta sao?"

Nói chuyện chính là một lão giả tuổi tác khá lớn, tóc tai chòm râu đều trắng xóa.

Schleyer ép tay, ra hiệu bọn họ chớ vội, sau đó nhìn Sa Nặc Nhân đang bất động.

Sa Nặc Nhân vừa thấy điệu bộ này, liền biết không phải điềm tốt, cười nhạt một tiếng, "Trước đó nếu như Đại hoàng tử không giải thích một chút, vị trí kia ta cũng không dám ngồi."

Schleyer cũng không che giấu, nói thẳng: "Những thứ này đều là vì dược sư nghiên cứu dược tề cùng phụ tá của ta."

"Ách... Sau đó đâu? Ta ngồi chỗ đó là có ý gì?" Sa Nặc Nhân cân nhắc, sẽ không phải là để cho cậu cũng gia nhập vào đại quân nghiên cứu dược tề tư nhân của hắn đi?

Sắc mặt Schleyer trầm xuống, "Em nói xem?"

Sa Nặc Nhân miễn cưỡng nở nụ cười, "Ý tốt của Đại hoàng tử ta xin nhận, bất quá ta vẫn còn là một học sinh, không chịu nổi lễ ngộ như vậy. Ta liền đứng ở chỗ này, Đại hoàng tử muốn nói cái gì? Ta nghe xong liền đi."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn thiếu niên này, quả thực không biết điều, đây chính là Đại hoàng tử của Lai Scahs đế quốc, người có khả năng kế thừa đế vị nhất, có thể được hắn khen ngợi, bao nhiêu người chen rách đầu đều không giành được, không nghĩ tới một đứa chỉ là thiếu niên như hắn, lại dám lớn lối như thế, dám bỏ qua mặt mũi của Đại hoảng tử như vậy, quả thực là buồn cười!

Lão giả mới vừa mở miệng, lần này trực tiếp đứng lên, duổi tay chỉ ra cửa nói, "Tiểu nhân vô tri! Điện hạ thưởng thức ngươi, là phúc khí ngươi đã tu mấy đời! Không tạ ân không nói, còn dám ăn nói ngông cuồng! Quả thực không biết điều! Ngươi có năng lực gì mà xuất ra, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có cái gì để hung hăng!"

Sa Nặc Nhân quan sát lão đầu tức giận đến mặt đỏ chót một chút, tính toán ông ta ít nhất cũng phải năm, sáu trăm tuổi rồi đi?

Sa Nặc Nhân vẫn cứ vân đạm phong khinh nói: "Lão nhân gia ngươi cũng không cần nổi giận, ta thật là không chịu nổi Đại hoàng tử thưởng thức, ta chẳng qua cũng chỉ là một đưa học dược tề chuyên sâu thôi, là học sinh nửa đường nhảy vào, nói thật, đối với học tập dược tề, ta chỉ có quy củ học tập nửa học kỳ, ta thật sự không dám nhận ý tốt của Đại hoàng tử a!"

Sa Nặc Nhân nói vô cùng thành khẩn, những người khác vừa nghe đều khó hiểu nhìn về phía Đại hoàng tử ở chủ vị, một người thiếu niên đến bìa sách dược tề học cũng chưa mò tới như vậy, Đại điện hạ rốt cuộc tội gì phải chấp nhất như thế?

Một nam nhân trung niên trên mặt mang theo nụ cười đứng lên, an ủi: "Hoàng lão chớ nổi giận, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu tử, lão gia ngài là nhân vật cấp Nguyên Hoa(?), hà tất phải chấp nhặt với hắn đâu."

"Hừ!" Hoàng Tung phẫn nộ hừ một tiếng, vẫn còn ngẩng cao đầu, hiển nhiên là đối với nhân vật cấp Nguyên Hoa của mình rất tự hào.

Sa Nặc Nhân không khỏi nhìn lão nhân nhiều thêm vài lần, lòng nói: Đây chính là nhân vật cấp Nguyên Hoa a? Tuổi tác thật là lớn! Giá trị tinh thần lực của ổng chắc chắn là 120 trở lên.

Sa Nặc Nhân thấy Schleyer còn chưa nói chuyện, mở miệng nói: "Đại hoàng tử nếu như không còn chuyện gì khác, ta phải đi về, "hộ vệ" nhà ta vẫn còn chờ ta về nấu cơm cho hắn ăn nữa."

Mọi người: "..."

Schleyer cảm thấy được tâm trạng đang tốt đẹp của mình một khi gặp gỡ tên tiểu tử này đều không thể tốt đẹp nổi, lạnh nhạt nói: "Đã như vậy, ngươi liền đứng nói, phương pháp phối chế Ngưng Thần Tề là cái gì? Phương pháp phối chế Ngọc Phượng Tiên lại là cái gì?"

Phương pháp phối chế Ngọc Phượng Tiên? Ha ha, phương pháp phối chế Ngọc Phượng Tiên chính là Ngọc Phượng Tiên cùng nước. Trong lòng Sa Nặc Nhân oán thầm, trên mặt cũng không hiện ra.

Schleyer thốt ra mấy lời này, người đang ngồi đều khiếp sợ run lên, hai mắt sáng quắc nhìn về phía Sa Nặc Nhân, ngay cả lão nhân không đội trời chung với cậu kia ánh mắt cũng đều tha thiết hơn.

Đây chính là Ngưng Thần Tề cùng Ngọc Phượng Tiên a! Ngưng Thần Tề bọn họ nghiên cứu đã lâu, trong đó có mấy thành phần nghiên cứu thế nào cũng không ra, bất quá đối chiếu với thành phần của Ngưng Thần Tế đến xem, tác dụng không đơn thuần chỉ là chữa trị tinh thần lực bị hao tổn, Arthur bình thường dùng, còn có thể nâng cao tinh thần lực, này trong lịch sử Arthur, tuyệt đối là sự kiện công tích quan trọng! Chỉ cần là dược sư, đều muốn biết phương pháp phối chế Ngưng Thần Tề! Không chỉ như vậy, còn có Ngọc Phượng Tiên kia, không những có thể tăng cường tế bào hoạt tính, còn có thể thúc đẩy nhanh chóng tái sinh, vừa có thể bảo trì tế bào trẻ hóa, tại thời khắc then chốt lại còn có thể cứu mạng người, nếu như dùng trên chiến trường, tổn thất Resse nhất định sẽ giảm mạnh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.