Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài

Chương 17: Sự hấp dẫn của hải sản




Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Vong Mạng

Một tổ Âm Ti Tuần Du Sứ thông thường có hai gã quỷ sai. Tùy thuộc vào mức độ cường thịnh của Âm Ti cùng với pháp lực mạnh yếu, đạo hạnh nông sâu của Thành Hoàng, đơn giản nhất là chia thành Tả, Hữu; phức tạp hơn một chút như Quân Thiên phủ thành thì mỗi Nhật Dạ Tuần Du sẽ có thêm Tả, Hữu, rồi lại phân chia tiếp thành chính, phó, tổng cộng có tám Sứ. (*)

Lúc này, Tuần Du đi ngang qua bên ngoài căn nhà của chủ tiệm chính là Tả Hữu Phó Sứ. Bọn họ thấy mặc dù căn nhà này có ánh sáng kỳ lạ nhưng chắc chắn không phải vật tà mị.

“Người nào sống ở đây vậy? Chẳng lẽ gặp được kỳ ngộ gì đó!”

“Chắc chắn không phải chuyện tà ma, chúng ta cùng vào tìm hiểu đi!”

Hai vị Âm Sứ đạp trên âm phong xuyên qua tường, tiến vào một trạch viện khá lớn. Sau đó, bọn họ đi tới phía bên ngoài thư phòng.

Bởi vì khí trời nóng bức, cửa sổ không đóng, cho nên hai vị Âm Sứ có thể nhìn thấy một nam tử trung niên mặc y phục thường ngày đang nghiêm túc đứng trước bàn, tay cầm bút viết.

Nhưng khi bọn họ vào tận đây lại không phát hiện ra chỗ nào khác thường, một tia sáng nhỏ cũng không có.

Hai vị Âm Sứ nhìn nhau, muốn bước qua cửa để vào phòng. Chỉ là lúc hai người đi vào, âm khí trên bộ trang phục âm sai khẽ mơ hồ một cái, giống như có gợn sóng dập dờn vô hình xẹt qua, sau đó mới tiến vào thư phòng.

Tuy gợn sóng vừa rồi vô cùng mờ ảo nhưng cảm giác của Tuần Du vốn cực kỳ nhạy bén, bọn họ biết rõ nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cả hai lại gần người đang múa bút, nhìn thấy trên bàn có một bảng chữ mẫu, trên đó có một loại khí tức mờ mịt lại nặng nề. Bốn chữ “Tà Bất Thắng Chính” lập tức hiện ra, mang đến cảm giác quang minh chính đại, khiến cho quỷ thể của Âm sai không thể nhìn lâu.

Có câu gặp chữ như gặp người, từ nét chữ có thể nhìn ra đạo hạnh thâm sâu khó dò, ý cảnh tâm tính của người viết.

Trong lòng hai vị Âm Sứ phát lạnh, hơi lùi về sau hai bước. Bọn họ nhìn nhau lần nữa, sau đó khẽ chắp tay về phía bảng chữ mẫu, rồi mới rời khỏi thư phòng.

Mãi đến khi hai vị Âm sai rời đi, lúc này ông chủ tiệm đang viết chữ mới phản ứng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

“Ai da, vừa mới mát mẻ một chút lại hết rồi, cơn gió này ngắn vậy nhỉ…”

Bởi vì có bảng chữ mẫu ở đây, dù có Âm sai đứng bên cạnh, ông chủ cửa hàng cũng không cảm thấy âm hàn, chỉ giống như gió mát ngày hè mà thôi.



Ở thành Tây của Quân Thiên phủ, Kế Duyên vẫn đang chần chừ đứng ở đầu đường. Lúc này, mặt trời vừa khuất núi không lâu, tuy sắc trời đã tối, nhưng vẫn có thể thấy một vạt nắng chiều còn le lói ở chân trời phía Tây. Trên đỉnh đầu, ánh sao lấp lánh đầy trời.

Hiện tại một ngày khá dài, thực ra lúc này canh giờ đã không còn sớm. Từ lúc hắn nhìn thấy gã tiểu thương bán bánh đi ra từ sòng bạc đến giờ cũng đã qua một lúc, dòng người vội vã đi lại trên đường ít hơn phân nửa.

Cho dù hôm nay thái bình, Quân Thiên phủ không áp dụng luật cấm đi lại vào ban đêm từ lâu, nhưng vẫn không có nhiều người đi dạo buổi tối như trước đây.

Kế Duyên mở bọc đựng đồ, lấy ra một vò rượu. Đây chính là vò Thiên Nhật Xuân mua ở Xuân Huệ Phủ lúc trước. Nhưng hiện tại bên trong chỉ đựng rượu của một tửu quán bình thường ở Quân Thiên phủ, chỉ tốn hai mươi văn tiền một cân.

Hắn kéo nắp gỗ được bọc một lớp vải đỏ ra, uống một ngụm rượu, rồi đi về một khách điếm ở phía xa. Kế hoạch của hắn là nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tìm kiếm một phen, có thể hỏi thăm quan phủ trong thành một chút. Nếu cuối cùng không tìm thấy manh mối gì thì có khả năng hắn phải mặt dày mày dạn tìm một vài sự giúp đỡ đặc biệt.

Trong nội thành của Quân Thiên phủ, những cửa hàng đóng cửa trễ gồm có kỹ viện, sòng bạc và khách điếm.

Trong khách điếm Hồng An, phòng lớn lầu một đang có người ăn tối uống rượu. Trong sảnh, ánh đèn chiếu rọi, chưởng quỹ ngồi sau quầy đang gõ bàn tính.

Lúc hắn bước vào, chưởng quỹ khách điếm mới tính xong sổ sách, ngẩng đầu cười với vị khách mới đến, sau đó đặt bàn tính sang một bên.

“Chưởng quỹ, khách điếm còn phòng trống không?”

“Có có, phòng chữ Thiên và phòng chữ Huyền đều còn. Phòng chữ Thiên giá một trăm hai mươi văn, phòng chữ Huyền giá tám mươi văn”

Gã lật sổ, cầm bút chuẩn bị viết thông tin của khách.

“Được, cho ta một gian phòng chữ Huyền. Ta cũng không biết sẽ ở lại mấy ngày, ngươi ghi sổ thỏi bạc này trước đi.”

“Được, được, được. Khách quan chờ một lát. Đúng rồi, khách quan có chuyện gì kiêng kỵ không?”

“Không có.”

Chưởng quỹ gật đầu, nhanh nhẹn cầm lấy thỏi bạc trước mặt Kế Duyên, sau đó viết xuống cuốn sổ: phòng chữ Huyền số Hai, một người đàn ông, không có chuyện kiêng kỵ…

Gã nhìn ra ngoài nói một câu.

“Hữu Phúc, dẫn khách quan kia đến phòng chữ Huyền số Hai~~”

Ở phía sau có người đáp lại một tiếng.

“Tới ngay đây~~~”

Kế Duyên nhân dịp này nói chuyện phiếm vài câu.

“Chưỡng quỹ, các ngươi mở khách điếm này lâu chưa?”

“Hắc, cửa hiệu này lâu năm rồi, đã từng tu sửa cải tạo qua một lần, được cụ ông để lại đấy.”

“A, nói vậy, có phải chưởng quỹ rất quen thuộc với thành Tây này không?”

Gã viết xong ghi chép, liền khẽ cười với Kế Duyên.

“Tất nhiên rồi, khách quan muốn đi đâu du lịch sao? Nếu ngài không biết đường thì có thể hỏi ta, còn nếu không biết đi đâu, tại hạ có thể đề xuất một vài chỗ.”

“Ha ha ha… Ta đang có ý này. Quả thực không dám giấu giếm, kẻ hèn này cũng được xem là một nửa người chốn giang hồ. Nghe nói mấy chục năm trước, ở Quân Thiên phủ xuất hiện một vị Tả Kiếm Tiên. Ta muốn chiêm ngưỡng đã lâu nhưng lại không tìm thấy nơi ở của Tả gia. Chuyện cũng không có gì to tát, nhưng chẳng mấy khi ta được đến Quân Thiên phủ nên có chút nuối tiếc.”

Hắn lấy lý do mỗi lần đi xa nhà khó khăn để làm chủ đề tranh thủ sự đồng tình.

"Tả Kiếm Tiên?"

Chưởng quỹ cẩn thận nhìn Kế Duyên một lần, sau đó ánh mắt chú ý đến bọc vải sau lưng hắn, phỏng đoán đây là binh khí.

“Bây giờ, người hỏi chuyện Tả gia cũng không nhiều. Nói thật, lúc ta còn nhỏ, Tả gia vẫn là danh gia vọng tộc, đáng tiếc dần dần tiêu vong… Ta cũng không phải người giang hồ, có rất nhiều chuyện ta không hiểu. Chỉ biết vào những năm tháng khó khăn nhất, tháng nào Tả gia cũng có đám tang, cả năm treo vải trắng… Ôi…!”

Kế Duyên nhăn mày. Cả một ngày nay, khó khăn lắm hắn mới hỏi được một chút chuyện về Tả gia, vậy mà đều nghe được những tin tức tồi tệ. Chưởng quỹ nói rất nhẹ nhàng. Nhưng hắn tự đặt mặt mình vào hoàn cảnh của Tả gia năm ấy, lại có thể cảm nhận được áp lực trầm trọng như thế nào.

“Tả gia kia còn có hậu nhân không?”

“Có thể đã chết hết, cũng có thể vẫn còn người sống. Dù sao, năm đó Tả gia lớn như vậy, có một đứa con riêng cũng không phải chuyện lạ.”

Nghĩ một chút, chưởng quỹ mới tiếp tục nói với hắn.

“Khách quan không thể đi chào hỏi phủ đệ Tả gia đâu. Bên đó đã sớm đổi cổng, đổi sân rồi. Chẳng qua ở ngoài thành có một cửa hàng đúc kiếm, tuy mấy năm nay chỉ rèn vài loại đồ vật không có danh tiếng, nhưng năm đó, mọi binh khí Tả gia sử dụng đều được làm từ dây. Binh khí của Tả Kiếm Tiên cũng vậy!”

Hai mắt hắn sáng lên, chắp tay cám ơn chưởng quỹ.

“Đa tạ chưởng quỹ đã báo cho ta biết!”

“Khách khí rồi, khách khí rồi!”

Gã cũng chắp tay đáp lễ.

Lúc này, một tên sai vặt đầu đội mũ từ sau nhà bếp chạy ra, nhiệt tình chào hỏi Kế Duyên.

“Khách quan, mời đi theo ta, mời lên lầu, mời lên lầu!”

“Sao lâu như vậy mới tới, ngươi đi đại tiện đấy hả?”

Chưởng quầy nghiêm mặt mắng một câu.



Ở một phòng đạt chuẩn trên lầu, gã sai vặt được thưởng năm đồng Đương Ngũ Thông Bảo, liền vui vẻ nhanh nhẹn chuẩn bị áo quần, nước tắm cho Kế Duyên. Trong lúc gã đang đổ nước vào chậu, hắn cũng tán gẫu vài câu nhưng quả thực người này chưa từng nghe chuyện của Tả gia.

Bình minh ngày thứ hai, Kế Duyên rời khách điếm, tìm một cửa hàng bán bánh bao. Hắn chuẩn bị ra khỏi thành. Tất nhiên, không phải hắn ly khai Quân Thiên phủ mà muốn đi tìm cửa hàng đúc kiếm gần sông Nguyên Tử ở ngoại thành. À, bây giờ nơi đó đã trở thành một tiệm bình thường chuyên chế tạo nông cụ, đồ làm bếp rồi.

Nếu như bội kiếm của Tả Ly năm ấy, hay chính là Thanh Đằng kiếm của hắn bây giờ, có khả năng được đúc ở đây, như vậy chỗ này tự nhiên có giá trị điều tra nhất rồi.

Chỉ là lúc đi ra khỏi cửa thành, hắn lại gặp gã bán bánh hấp kia. Mà đối phương cũng nhìn thấy Kế Duyên nhưng đã tránh né từ phía xa.

Lúc hắn đi ngang qua, nhìn thấy bóng lưng ở xa xa, bước chân hắn cũng không ngừng đi ra khỏi thành.

Ngay cả thần tiên chân chính cũng có tính khí, huống chi một người như Kế mỗ. Thí dụ như tình huống của gã tiểu thương kia, phúc hay họa cũng không phải do người khác nói là được. Chuyện thiên hạ nhiều như vậy, một người như hắn không quản được.

(*) Sứ: Người được sai phái, làm việc nặng nhọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.