Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 47: 47: Đừng Hôn Môi Nữa




“Uỳnh …. Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh ~~~~~~”

“Kít ~~~~~~!!!!!!!!!!”

“Kít ……”

Quang cảnh hỗn loạn dưới gốc cây đại thụ diễn ra. Một con người mang sức mạnh vượt trội đang liên tục tấn công lấy những sinh vật được cho là mạnh mẽ nhất khu rừng này. Chúng mang hình dáng như con người, có bộ lông giống khỉ và gương mặt hệt như người ngoài hành tinh trong trí tưởng tưởng của con người chúng ta. Khác biệt duy nhất là sống mũi của chúng rất cao mà thôi.

Tuy nhiên thời điểm hiện tại, chúng đang phải ngậm một mồm hành vì đi gây sự với kẻ được cho là mạnh nhất Xích Quỷ - Thu Phong. Làm thế quái nào chúng lại coi Thu Phong là thức ăn của chúng và cùng nhau tấn công Thu Phong.

Hai sinh vật đấu đá nhau ban nãy tự lúc nào đã nằm cắm mặt xuống đất bởi chính một đấm của Thu Phong. Một đấm đầy lực lượng và sức mạnh. Tuy nhiên sau vài giây chúng lại bật dậy và tiếp tục tấn công Thu Phong một cách hoang dã đầy mạnh bạo, chẳng màn đến thương tích. Lũ này thực sự điên!

Dù thế, dường như điều đó không khiến những con khác run sợ, thay vào đó chúng lao vào tấn công Thu Phong điên cuồng.

“Đám tụi mày … Mạnh! Khỏe! Dai! Nhưng ngu không chịu được …”

Quẩy tung nóc giữa bầy sinh vật huyền bí, Thu Phong vừa đánh chúng vừa buông lời sỉ vả, mặc cho chúng có hiểu hay không.

“Bốp! Uỳnh ~~~!!”

Vừa dứt lời xong, Thu Phong đấm thẳng vào mặt một con vừa tấn công mình. Quyền đó nện thẳng mặt nó, Thu Phong ấn cả mặt cả đầu nó xuống dưới đất khiến cho mặt đất văng lên tung tóe tạo nên tiếng động lớn.

Chưa dừng lại ở đó, tức thì Thu Phong móc sảng một đòn chân ngay phía sau. Tức thì liền tạt trúng ngay đầu một con phía sau, khiến cho nó bị đá bay ra xa.

Sẵn chân ở phía sau, Thu Phong dùng chân trụ còn lại nhún nhẹ người lên, chân phía sau tăng lực đạo lên gối ngay cằm của con khác gần đó.

Cảnh tượng, cứ mỗi một đòn Thu Phong xuất ra đều thập phần uy lực, có thể đánh bật chúng ngay tức thì. Nhưng sau mỗi lần như vậy, chỉ vài giây sau chúng lại đứng lên. Thậm chí chúng còn liên tục thét vào màng nhĩ của Thu Phong.

Cũng may rằng trước đó đã quan sát chúng chiến đấu, nên Thu Phong đã bọc sẵn vài lớp năng lượng xung quanh lỗ tai mình để ngăn cách âm thanh bên ngoài tuồn vào. Do đó hắn như kẻ điếc chiến đấu với chúng vậy.

Cái này cũng ảnh hưởng không nhiều đến Thu Phong khi không thể nghe được ra chuyển động của chúng. Dù gì dạo gần đây Thu Phong đã chuyển sang cảm nhận khí tức và năng lượng của đối phương rồi. Tự phong bế âm thanh, có hay không có cốt yếu chỉ làm Thu Phong khó chịu một chút mà thôi.

“Kít!!!!!!!!!!”

Bỗng lúc này chúng tản nhau ra bao bọc lấy Thu Phong ở chính giữa. Hơn 30 sinh vật kì dị ấy há mồm hét thẳng vào Thu Phong.

Bản thân làm trung tâm, hứng trọn vô số công kích âm thanh vào trong người. Nhưng tất cả đều vô dụng với hắn. Âm thanh đó, cao lắm cũng chỉ làm mặt đất rung lên nhè nhẹ, còn không đến mức tổn thương đến thân thể của hắn, lỗ tai còn bị phong bế, ngại cái gì?

Đứng ở trung tâm của những sinh vật này, hứng đòn công kích âm thanh như không có. Thu Phong ngạo nghễ cười khà khà:

“Tao cho tụi mày biết thế nào gọi là hống …”

Nói đến đây, Thu Phong lập tức hít một hơi cực kì sâu và dài. Dung tích trong phổi hắn dường như tăng lên gấp 4 5 lần bình thường. Lồng ngực trương phình ra gấp đôi, mặt hắn đỏ lên. Khắp cơ thể Thu Phong lúc này năng lượng luân chuyển không ngừng về phổi.

“Sư Tử Hống – Ngạo Sư!!” – trong đầu Thu Phong vang lên một dòng chữ.

Tức thời sau lưng Thu Phong xuất hiện một cái đầu của con sư tử với cái bờm màu vàng óng ánh.

“Gràooooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Thu Phong thét lên, tiếng thét của hắn mang lực xung kích, âm thanh rung chuyển cả trời đất.

“Oành!!”

Lúc này đây âm thanh như bị chấn nát, tần số cao tầng được tạo ra từ chính Thu Phong. Tiếng thét của hắn lớn đến mức vang tận trời xanh, thậm chí khoảng cách hơn 1km cũng có thể nghe thấy tiếng thét đó.

Tất cả sinh vật đứng trước mặt Thu Phong bị thổi bay đi sạch. Thậm chí vô số những sợi dây của cây đại thụ cũng bị thổi bay theo hình nón lấy Thu Phong làm trung tâm. Chỉ một đòn thét ấy khiến cho gần 10 sinh vật đứng trước mặt Thu Phong mất tích.

Một rãnh đường hình nón cũng được tạo ra dưới mặt đất.

Tiếng thét dừng lại chỉ sau 5 giây. Nhưng 5 giây đấy khiến cho tất cả những con còn lại nằm bất tỉnh sau lưng và bên hai bên hông của hắn.

“A a … Ưm.. a a … còn nói được!”

Thu Phong ôm cái cổ họng của mình, ư ư a a thử tiếng vài nhịp. Sau đó hắn mới gật đầu vì bản thân còn nói được. Vừa rồi hắn quả thật là hét lên quá mức khiến cho cổ họng của hắn có chút đau. Cứ sợ rằng sẽ bị tắt tiếng một thời gian.

Do chiêu Sư Tử Hống này Thu Phong luyện không nhiều, bởi hắn nghĩ công kích âm thanh nó khá là chán, hắn thì là kẻ thích đánh đấm tay chân nhiều hơn là đứng một chỗ công kích tầm xa.

“Lũ này cuối cùng cũng bất tỉnh à?”

Quay đầu lại, Thu Phong nhìn vào mấy sinh vật nằm im bất động dưới đất liền gật gật cái đầu nói.

Như hắn nói ban nãy, lũ này không chỉ lực lượng lớn, mà sức chịu đựng còn thuộc ở trình độ thượng thừa. Chưa bao giờ Thu Phong sử dụng hết sức lực mình mà không thể làm khó được kẻ khác. Cũng một phần là do hắn không muốn dùng võ kỹ để bảo toàn năng lượng để chạy đến kia. Nên nãy giờ hắn vừa đánh, vừa nghĩ xem chiêu gì có thể giải quyết bọn này trong một lần mà tốn ít năng lượng nhất.

Cuối cùng hắn lại nhớ đến Sư Tử Hống nên mới sử dụng. Không ngờ lại hiệu quả đến thế.

“Hử? Còn vài con? … không … còn rất nhiều con? Chuyện quái gì vậy?”

Đúng lúc này Thu Phong định rời đi thì hắn cảm nhận được ở dưới lòng đất có rất nhiều năng lượng linh khí giống hệt những con ở trên này đang ẩn nấp.

Nói chính xác hơn là chúng chuẩn bị chui lên mặt đất xuất hiện thêm một lần nữa.

“100 … 200 … 500 … gần 700 con … Làm sao mà … Chết tiệt phải rời khỏi đây!”

Theo năng lượng Thu Phong cảm nhận được, hắn cảm thấy số lượng càng lúc càng tăng lên.

Tức thì Thu Phong nhảy vù lên trời, nhưng hắn lại quên mất trên bầu trời là cái cây khổng lồ có những sợi dây phủ xuống khiến hắn không thể khinh công được. Nếu muốn rời khỏi dây, hắn phải chạy bộ theo cái hướng hình nón mà hắn tạo ra từ Sư Tử Hống khi nãy.

Nhưng không kịp nữa rồi. Số lượng sinh vật xuất hiện quá nhiều, chẳng mấy chốc chúng chồi lên mặt đất bao bọc cả khu vực rộng lớn xung quanh Thu Phong. Chạy cũng không được, mà bay cũng không xong.

“Chết thật … đông thế này đánh đến bao giờ?”

Lần đầu tiên Thu Phong phải chua xót đến thế, hắn chưa bao giờ vì đông mà ngại. Nhưng lần này hắn ngại số lượng thật. Từng cá thể trong chúng, con nào cũng cực kì mạnh mẽ, không thể đánh bại chúng trong một đòn nếu như không sử dụng võ kỹ. Nhưng võ kỹ cũng có mức giới hạn, hắn không thể nào giải quyết gần 700 con bằng 700 đấm Bá Vương Quyền cả.

Nếu dùng Giáng Long Thập Bát Chưởng thì lại quá phí, chỉ chưởng được một vùng trước mắt. Như thế chỉ dùng được một lần, lần sau sẽ khiến chúng cảnh giác. Vả lại thức Giáng Long phải chưởng đủ 18 chưởng mới dừng lại được. Như Lai Thần Chưởng lại càng không thể khi chỉ có bế mặt tiếp xúc lớn, nhưng về xuyên thấu lại thua Giáng Long.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thu Phong quyết định mở đường máu. Hắn quên rằng hắn không cần phải đối phó với những con này.

Quyết định Thu Phong lập tức vận Tiêu Diêu Bộ Pháp lên toàn thân. Hai cánh tay của hắn tràn đầy năng lượng. Hắn bây giờ chỉ cần chạy, không cần phải đánh bại mấy con này, đánh bay chúng đi là được. Với lực lượng không võ kỹ Thu Phong có thể đấm bay chúng bất cứ lúc nào.

Đúng thời điểm Thu Phong quyết định, thì một vài con đã kịp thời chồi lên. Ánh mắt của chúng vừa định hình được thân thể của Thu Phong thì ngay lập tức nó thấy Thu Phong xuất hiện trước mặt nó.

Mà bản thân nó lại kinh ngạc không thôi.

“Bốp!!!”

Một đấm cục súc không chút nhân nhượng tung ra. Sinh vật đó văng thẳng ra đằng trước.

Không dừng lại, Thu Phong trực tiếp lao đi. Phía xa xa đã có rất nhiều con chồi lên rồi.

Thu Phong không né tránh, hắn chỉ cần chạy theo một đường thẳng. Con nào cản đấm bay con đó là được.

“Bốp bốp bốp bốp!!! …”

Phải nói cách của Thu Phong quả thực hiệu quả, hắn một mạch chạy hơn được vài chục mét thì bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì hắn thấy chúng nó hành động kì quái, từ nãy đến giờ chúng không hề tấn công hắn. Thay vào đó những con xuất hiện sau này, bỗng nhiên quỳ rạp xuống giống như con người quỳ lạy thần linh khi cúng bái vậy.

Hai đầu gối quỳ xuống như con người, tay đưa lên phía trước, đầu úp thẳng dưới mặt đất. Tất cả những con xuất hiện đều làm như thế sau khi chồi lên mặt đất.

Thấy lạ, Thu Phong quay đầu lại, hắn cũng thấy tất cả những con sau lưng hắn đều đã quỳ xuống. Thậm chí hắn còn cảm nhận được sự cung kính của những sinh vật này dành cho hắn.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tụi mày lại lạy tao làm gì?”

Gương mặt Thu Phong ngơ ngác, khó hiểu đi hỏi chúng. Chúng cũng không thể nào nói chuyện được với Thu Phong.

Gần 700 sinh vật huyền bí đó, bao gồm những con bị đấm bay ban nãy sau khi lồm cồm bò dậy liền cúi đầu trước hắn. Chuyển này quá khó hiểu.

“Thích làm gì thì làm, tao đang bận!”

Thu Phong chả thèm hiểu nữa, nhưng bây giờ hắn không ở đây được. Hắn phải quay lại chỗ quả cầu thiên thạch kia. Nếu mấy sinh vật này không tấn công hắn nữa thì cũng tốt thôi, hắn không cần phải xông pha đường máu làm gì.

Nghĩ thế Thu Phong lập tức nhấc bước rời đi, thì đúng thời điểm ấy hắn cảm nhận được một sinh vật tiến về phía mình.

Vẫn là đồng loại của những con này, có điều nhìn sinh vật đang cúi cúi cái đầu đến chỗ hắn có một chút gì đó khác biệt. Thứ nhất là nó cầm một thứ gì đó trên tay, nó lòm khòm tiến lại phía Thu Phong. Mặc dù nó rất cao, nhưng cái đầu của nó luôn cúi, không dám đứng cao hơn Thu Phong.

Lông mày của Thu Phong nhíu lại, hắn nán lại một vài phút thử xem con này định làm gì hắn.

Lúc bấy giờ, nó mang gương mặt cung kính đến trước mặt Thu Phong, hai tay của nó chụm lại với nhau đưa lên trước mặt Thu Phong.

Nhìn theo hai bàn tay của sinh vật đó, Thu Phong im lặng chờ đợi coi nó cho mình xem thứ gì. Chỉ biết rằng con mắt xanh trong đôi mắt của Thu Phong xuất hiện một dòng linh khí vàng kim, tuy ít ỏi, nhưng nó cực kì nồng đậm. Nồng đậm hơn bất cứ thứ gì mà hắn được chứng kiến.

Sinh vật đó, từ từ mở bàn tay đầy lông lá của nó ra. Một chiếc nhẫn có hoa văn kì quái xuất hiện, nó có một số dòng chữ Phạn nhỏ xíu được khắc nổi lên trên đó. Chiếc nhẫn này có màu vàng nhạt, linh khí của nó tỏa ra lại là màu vàng kinh óng ánh, nó đẹp hệt như linh khí trong cơ thể hắn vậy, chỉ khác màu mà thôi.

“Kít kít …”

Đẩy bàn tay của mình lên, sinh vật đó như thể muốn Thu Phong nhận lấy chiếc nhẫn này. Nhìn vào nó, Thu Phong lại nhìn vào chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này tuy đẹp thật, linh khí cũng rất đẹp, lần đầu hắn thấy đồ vật chết có thể toát ra linh khí. Tuy hơi khó hiểu, nhưng …

Thu Phong hơi nhíu mày một chút, hắn cảm nhận được linh khí toát ra từ cái nhẫn, cũng như chiếc nhẫn này không hề có vấn đề gì, cũng không hề nguy hại đến hắn.

Thu Phong vươn tay ra chạm vào chiếc nhẫn. Một dòng khí tức ấm áp, thanh tịnh truyền vào cơ thể Thu Phong thông qua tiếp xúc ở đầu ngón tay. Một giảm giác thoải mái hắn không nói lên lời.

Khi Thu Phong vừa nhận chiếc nhẫn, lập tức sinh vật kia trở nên vui mừng, đầu nó liền cúi thấp hơn nữa tỏ vẻ tôn trọng Thu Phong tuyệt đối.

Tuy nhiên một hồi sau mải nhìn ngắm chiếc nhẫn, Thu Phong vẫn không đeo vào, hắn chỉ đứng đó quan sát từng dòng chữ và linh khí đang toát ra từ chiếc nhẫn ấy.

Thời gian trôi qua đã lâu, sinh vật đưa nhẫn cho Thu Phong lại ngẩn đầu lên lần nữa, nó thấy Thu Phong vẫn chưa đeo nhẫn liền làm hành động đeo nhẫn trước mặt Thu Phong.

“Cái gì? Muốn tao đeo cái nhẫn này hả?”

Nhìn vào hành động của sinh vật ấy, Thu Phong hả lên một tiếng.

Thấy thế sinh vật kia gật gật cái đầu của mình.

“Sao mà đeo vừa được, cái nhẫn này đeo ngón chân cái tao còn kịp … ơ …”

Vừa nói Thu Phong vừa cười cười, nhét thử chiếc nhân to đến mức chỉ có thể đeo vào ngón chân cái kia. Thu Phong đeo thử chiếc nhẫn vào ngón trỏ tay trái, đúng lúc này chiếc nhẫn hóa nhỏ lại vừa khít với ngón trỏ của hắn.

Thu Phong ngơ ngác không kịp nói gì thì bỗng nhiên một loạt âm thanh đồng đều vang lên:

“Kính chào Đế Vương của chúng tôi!!!!”

“Hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.