Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 37: 37: Phương Án Vừa Rồi Có Ai Dị Nghị Không




Dương Kinh Thiên hắn bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi, chuyện này là sao đây? Tôi chẳng thể cắt nghĩa được. Khi nhìn thấy hắn, cổ của tôi liền giống như bị nghẹn ắng hẳn lại, không thể thốt thành lời. Nếu không phải Ngọc Đàn nhìn chằm chằm sau lưng tôi thì chắc chắn tôi bỏ trốn từ lúc nào rồi.

"Nàng muốn nói chuyện gì?" Khí thế bức người của hắn giống như cái còng sắt khoá chặt tay tôi lại, không thể chạy trốn tôi chỉ còn cách mặt đối mặt.

"Nữ nhân đã qua đêm với thái tử chính là ta." Khó khăn lắm tôi mới có thể thốt thành lời, vậy nhưng nhìn biểu cảm của hắn lại chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào. Ngược lại hắn còn hỏi lại tôi:"Nếu là nàng vậy ngọc bội phải giải thích ra sao?"

"Trước đây cha ta họ Hành nhưng sau đó đã đổi thành họ Vương nếu người không tin có thể hỏi cha ta."

Nói đến đây cơ mặt của hắn liền giãn ra, hắn cười như chưa bao giờ được cười, "Thanh Đại ngươi có thể tháo mặt nạ ra. Lý công công ông đã ghi chép được chưa?"

"Dạ rồi ạ." Từ lùm cây Lý công công mặc bộ quần áo thường dân bước ra ngoài cùng với một quyển sổ ghi chép và một cây bút lông. Vậy nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất, chính là việc Ngọc Đàn bất ngờ dùng tay lột lớp da mặt của mình ra và trở thành Thanh Đại. Vẻ ngoài đắc ý của Dương Kinh Thiên khiến tôi chợt nhận ra mình đã mắc bẫy. Tại sao tôi lại không nhận ra sự khác thường từ Ngọc Đàn chứ? Nếu tôi chú ý chắc chắn sẽ nhận ra Thanh Đại không có nốt ruồi trên cổ. Tất cả đều là một cái bẫy được dựng ra chỉ chờ cho tôi sập bẫy.

"Ngươi lừa ta." Tôi uất ức tát Dương Kinh Thiên một phát vào má phải. Lý công công chứng kiến liền trố mắt, còn Thanh Đaij nhanh chóng bẻ hai tay tôi ra đằng sau.

Hắn sờ vết thương, gương mặt lạnh tanh,"Thả nàng ra." Hắn nâng cằm tôi lên,"Xét về tội nói dối thái tử, hoàng hậu thì tội nàng đã bị đem ra chém đầu rồi. Nếu không phải ta phát hiện Vương Ngọc Sơn sở hữu miếng ngọc bội giống nàng, liệu có phải nàng định đem bí mật này chôn vùi mãi mãi không?"

"Ngươi mau thả ta ra." Tôi biết kêu gào cũng vô ích nhưng hy vọng nhỏ nhoi nhất của tôi chính là để các ni cô biết. Họ không thể không cứu tôi.

"Thanh Đại ngươi đưa nàng lên kiệu, trông coi cẩn thận, không được để nàng trốn."

"Thanh Đại hiểu." Hắn vừa dứt lời, tôi liền bị nàng ta kéo lên xe ngựa. Trên đường trở về hoàng cung tôi chẳng thể làm được gì ngoài việc ngồi im, Thanh Đại quá để mắt đến tôi khiến ý nghĩ chạy trốn chỉ kịp lé trong đầu rồi vụt tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.