Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình

Chương 47




Hoa Dương, hai chữ này mới chợt lóe qua, trong lòng Gia Mậu âm thầm nhói đau.

Hắn không quên được giữa những cây trà, trong đôi mắt đen như quả nhỏ của nàng lộ ra thần sắc cự tuyệt. Nàng nghiêm túc, không phải nói đùa, cũng không phải làm dáng, nàng hoàn toàn cự tuyệt hắn.

Sau mấy ngày trở lại Giang Lăng này, Gia Mậu trải qua vô tri vô giác, hắn một mực suy nghĩ kết quả mình không làm xong chỗ nào, để cho Tương Nghi không tin mình như thế, cho dù hắn mạo hiểm cha mẹ trách cứ chạy tới Hoa Dương thăm nàng, nàng cũng không có nửa phân cảm động, chẳng qua là khuyên hắn hãy mau trở về Giang Lăng đi.

Đây chẳng lẽ là do kiếp trước thiếu nàng, nên kiếp này phải trả lại?

Kiếp trước bởi vì hắn quá mềm yếu, hắn buông tay nàng, làm nàng gặp nhiều bất hạnh như vậy, kiếp này nên nàng muốn hành hạ hắn lại.

Mỗi tối Gia Mậu trằn trọc trở mình, rất khó ngủ, phải đến lúc đêm khuya, đồng hồ nước tích tích nghe vô cùng rõ ràng, mới trầm trầm nhắm mắt. Có lúc, hắn tựa vào giường, nhìn một đường ánh trăng trắng tinh chiếu trước giường, lạnh lùng như sương làm trong lòng lo lắng đến nóng ran, hắn không nghĩ ra được tại sao mình lại tâm phiền ý loạn như thế.

Hắn không nên quay lại, hẳn là hắn nên kiên trì lưu ở bên người nàng, Gia Mậu không nhịn được mà trách móc mình, sao chỉ nghe mấy câu nói của Tương Nghi thì cảm thấy trong lòng khổ sở, da mặt nóng lên, một hơi chạy về? Sao hắn không ở lại bên người nàng uyển chuyển giải thích, nói hết ra một phần kiên định của mình với nàng chứ?

Gia Mậu thở thật dài một cái, mình không nói hai lời về Giang Lăng, bây giờ nếu trở về tìm nàng nữa, lại không có cớ. Bây giờ bọn Xuân Hoa qua tìm đến mình, nói thần bí như vậy, chẳng lẽ là muốn hắn cùng đi Hoa Dương?

Trong lòng giống như có một ngọn lửa nho nhỏ đang nhảy nhảy, vui mừng không cầm được muốn bộc lộ ra ngoài từ trong lòng, Gia Mậu làm bộ trấn định, liếc mắt nhìn Xuân Hoa: “Các muội muốn đi nơi nào? Nếu đến bên cạnh sông Lăng du xuân, kêu nhiều người làm đi theo là được, cũng chỉ gần nửa ngày mà thôi.”

“Ca ca, sao huynh biến thành đần như vậy hả?” Xuân Hoa cười lắc đầu: “Dĩ nhiên là muốn đi xa.”

“Đi xa?” Gia Mậu càng cảm thấy trái tim cuồng loạn không dứt, cổ họng có vài phần khô khốc, cuối cùng nói chuyện không ra: “Phải đi nơi nào?” Mấy chữ này vừa ra khỏi miệng, giọng nói khàn khàn, Gia Mậu cũng không dám tin tưởng đó là giọng của hắn, Đông Hoa dán gương mặt lên mặt hắn, nhõng nhẽo nói: “Đại ca, trên đầu của huynh tất cả đều là mồ hôi, là ôm Đông Hoa cảm thấy rất nóng hả?”

Gia Mậu lấy khăn ra xoa xoa, trên khăn lụa màu xanh nhạt ướt nhẹp một mảnh, hắn ôm Đông Hoa lắc lắc: “Nóng thì nóng, đại ca vẫn muốn ôm Đông Hoa!”

Đông Hoa cười khanh khách, Xuân Hoa bên cạnh cũng cười hì hì: “Nhị muội muội nói chưa từng đi Hoa Dương, muốn chúng ta mang nàng đi đến chỗ Tương Nghi chơi đùa, còn nghĩ nhanh chân đến xem Trân Lung phường của Tam muội muội. Chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, hay là để cho đại ca mang theo chúng ta đi mới được, nếu không thì không yên tâm.”

“Các ngươi... nói với mẹ chưa?” Gia Mậu chỉ cảm thấy trái tim càng ngày càng loạn, mồ hôi trên trán lại ra một tầng.

“Nói rồi nói rồi, mẹ cũng đồng ý.” Xuân Hoa rất là đắc ý, nháy mắt một cái: “Huynh cũng đừng quản muội nói với mẹ thế nào, mẹ đồng ý là được.”

Đông Hoa ôm cổ của Gia Mậu cười hì hì: “Ca ca, huynh đừng tin tỷ ấy, là cha đồng ý.”

Xuân Hoa nói với Dung đại phu nhân muốn đi Hoa Dương chơi đùa, Dung đại phu nhân không vui, sau đó Dung đại gia lên tiếng, cho Gia Mậu thuận tiện đi Kim Ngọc Phường Hoa Dương nhìn xem, thuận tiện mang theo chị em Xuân Hoa ra du ngoạn, Dung đại phu nhân mới miễn cưỡng đồng ý: “Ta cũng muốn đi theo.”

Lần trước đầu, để mặc cho Gia Mậu Bảo Trụ mang Xuân Hoa Thu Hoa đi Hoa Dương, cho dù là có mấy quản sự và ma ma đắc lực đi theo, vẫn hơi không ổn thỏa, lần này không thể được, dù sao mình cũng phải đi theo. Nhà mẹ Nhị đệ muội ngay tại Hoa Dương, cùng nàng đi qua, như vậy cũng coi là có thể chăm sóc lẫn nhau.

Đối với Gia Mậu mà nói, bất kể là ai đi theo, có thể tới Hoa Dương thì là chuyện tốt, hắn cười nhìn Xuân Hoa, gật đầu một cái: “Tốt lắm, cùng đi.”

“Hôm nay tâm trạng đại ca ca không tệ nha.” Hạ Hoa kéo tay của Thu Hoa, hai người cười nhẹ nhàng: “Cuối cùng cũng thấy sắc mặt Đại ca ca tốt rồi, quả nhiên con người là không thể bị nhốt vào trong phòng mãi, Đại ca ca cứ đóng cửa ở trong thư phòng đọc sách, quá lâu, tâm trạng mới có thể phiền muộn.”

Hạ Hoa mặc một bộ áo xuân màu xanh nhạt, ống tay màu bột trắng dài hơn nửa cánh tay, nhìn giống như cây hoa lê bên ngoài, trong xanh lộ trắng, phối hợp gương mặt tròn trịa của nàng, ánh mắt tròn trịa và cái miệng nhỏ nhắn, rất là đáng yêu.

“Đến Hoa Dương, để cho muội làm chủ rồi.” Gia Mậu đưa tay lôi kéo Hạ Hoa: “Nhà Ngoại Tổ muội là nhà giàu Hoa Dương!”

“Đó là dĩ nhiên, chỉ cần mọi người chịu đi, muội sẽ để cho ông ngoại bà ngoại chiêu đãi mọi người thật tốt!” Hạ Hoa tràn đầy phấn khởi gật đầu một cái: “Mẫu thân của muội cũng sẽ cùng đi, đến lúc đó mọi người cũng đến ở nhà Ngoại Tổ muội đi, viện của mẫu thân vẫn còn giữ, không có ai chiếm đi đâu.”

“Viện của muội có khả năng ở nhiều người như vậy chứ?” Dung đại phu nhân liếc mắt nhìn Dung Nhị phu nhân, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt: “Nếu không thuận lợi, chúng ta sẽ đi khách sạn Hoa Dương định mấy phòng khách tốt nhất.”

“Đại tẩu đây là nói lời gì!” Gương mặt Dung Nhị phu nhân kinh ngạc: “Các ngươi đi Hoa Dương lại còn muốn ở khách sạn, không phải đánh mặt của Tiền gia chúng ta sao? Trong viện muội cái gì không có, chỉ có phòng là nhiều, chỉ cần yên tâm vào ở là được! Muội cho ma ma về Hoa Dương trước, nhắn trong nhà làm chút chuẩn bị.”

“Vậy làm phiền đệ muội.” Dung đại phu nhân cười gác chung trà lại, vô tình hay cố ý nói: “Cũng không biết Xuân Hoa là thế nào, nhất định ồn ào phải đi ra ngoài du ngoạn, Giang Lăng chúng ta còn chưa đủ nàng chơi?”

“Ra ngoài cũng tốt mà, giải sầu một chút.” Dung Nhị phu nhân cầm khăn lau nước trà bên mép một cái: “Núi phượng hoàng của Hoa Dương cảnh đẹp lắm, không thua sông Lăng, đại tẩu có thể tới xem xem.”

Phong hoa nhật lệ, mấy chiếc xe ngựa lộc cộc đi qua, người hai bên quan đạo cũng không khỏi nghỉ chân ngắm nhìn: “Xe ngựa nhà ai? Thật là xa xỉ! Ngay cả màn che xe ngựa cũng dùng chỉ bạc chỉ vàng thêu hoa văn!”

“Ngươi xem chuông bốn góc kìa, chỉ sợ là bằng vàng đó?” Không ít người xì xào bàn tán, thần sắc tiện diễm trên mặt làm thế nào cũng không che giấu được: “Không biết là đại tộc nhà nào đi ra du xuân!”

Xe ngựa một đường chạy đến thành Hoa Dương, xuyên qua đường phố rộng rãi, đi tới trước một tòa nhà lớn thành nam, người gác cổng thấy kia mấy chiếc xe ngựa, chạy tới thật nhanh: “Cô phu nhân trở lại!”

Dung Nhị phu nhân mang theo Hạ Hoa xuống xe ngựa, phân phó người gác cổng: “Nhanh đi vào truyền đạt.”

Quản sự ma ma dẫn mọi người đi vào, Dung đại phu nhân mang theo Gia Mậu Xuân Hoa và Thu Hoa đi ở trong vườn, ánh mắt quét một vòng trong vườn, không thấy cái gì quá mới lạ, chẳng qua chỉ là giống bố cục đại hộ nhân gia, hành lang gấp khúc, tường sơn trắng, nên có đều có, không thiếu hụt, nhưng luôn cảm thấy có những chỗ không đủ.

Tiền gia lão thái gia lão phu nhân đều hết sức hòa khí, ở trong nội đường thấy Dung đại phu nhân và thiếu gia tiểu thư Dung gia, dùng sức khen ngợi bọn họ một phen, đặc biệt là đối với Gia Mậu, càng là tán thưởng có thừa: “Đã sớm nghe nói Dung Đại thiếu gia thật là thần đồng, bảy tuổi đã tiến vào học, loại hào quang này, chỉ sợ là trong mười năm khó gặp một người!”

Tiền lão phu nhân cười bồi thêm một câu: “Cái gì mười năm hiếm thấy một người, rõ ràng là trăm năm khó gặp!”

Nghe Tiền lão thái gia và Tiền lão phu nhân tán dương Gia Mậu, nụ cười trên mặt Dung đại phu nhân làm thế nào cũng không ngừng được, trong miệng còn khiêm tốn: “Cũng chỉ là vận khí tốt thôi.”

“Như thế nào là vận khí? Mới bảy tuổi, vận khí tốt cũng không may mắn như vậy!” Tiền lão thái gia nhìn Gia Mậu khen không dừng được: “Nghe Nguyệt Nương nói Dung Đại thiếu gia còn có thể xử lý làm ăn Kim Ngọc Phường nữa? Thật là không bình thường, mới mười tuổi thôi, cái gì cũng có thể làm, ai, mấy đứa nhà chúng ta, vừa so sánh với Dung Đại thiếu gia, xách giày cho hắn cũng không xứng nữa!”

Dung đại phu nhân nghe hài lòng, đang chuẩn bị khiêm nhượng, thì nghe Dung Nhị phu nhân kinh ngạc nói: “Cha, trà hôm nay sao ngon quá vậy? Ngửi thơm tho, nếm thơm ngọt, nhìn nước trà này, thật là đẹp mắt!”

“Trà này là trà búp Minh Tiền của Hoa Dương chúng ta trồng ra đó!” Tiền lão phu nhân cười híp mắt nói: “Rất là quý giá, mua được ở Trà Trang Thúy Diệp, năm mươi lượng bạc một cân.”

Gia Mậu nghe thì trong lòng vui mừng, nâng ly trà lên nhìn một chút, nước trà bên trong trong sáng, hơi hơi mang theo chút vàng đỏ, đưa mũi đến gần ngửi một cái, hương thoang thoảng xông vào mũi: “Đây là trà búp Minh Tiền vườn trà Thúy Diệp trồng ra?”

“Ồ, Dung Đại thiếu gia ngay cả cái này cũng biết sao!” Tiền lão phu nhân hơi kỳ lạ, nhìn Gia Mậu, lên tiếng thở dài: “Quả nhiên là phải đi học, cho dù là ở trong nhà, cũng biết chuyện thiên hạ! Trà này đúng là vườn trà Thúy Diệp Hoa Dương trồng ra, cũng không biết ông chủ kia mời ai tới quản lý vườn trà, mới một cái chớp mắt, trồng ra trà búp Minh Tiền cho nàng rồi!”

Dung đại phu nhân nâng ly trà lên nhấp một miếng, chỉ cảm thấy mùi vị thơm ngọt kia ra từ đầu lưỡi mà, mãi cho đến tứ chi bách hài, vô cùng thoải mái, không khỏi kinh ngạc nói: “Trà này chỉ bán năm mươi lượng bạc một cân, rẻ quá! Cũng không biết có còn bán không, ta cũng đi mua chút mang về Giang Lăng.”

“Còn mà, sao có thể bán xong nhanh như vậy chứ?” Tiền lão phu nhân gật đầu liên tục: “Vườn trà Thúy Diệp ngay bên núi Phượng Hoàng, ngày mai ta cho quản sự mang bọn ngươi đi vườn trà Thúy Diệp nhìn một chút, thuận tiện còn có thể đi núi phượng hoàng du ngoạn, nhất cử lưỡng tiện, rất tiện.”

“Như thế tốt lắm, đa tạ lão phu nhân.” Dung đại phu nhân bưng chung trà không nỡ buông tay, không phải chưa uống qua trà ngon, nhưng trà này lại hết sức khác biệt, bên trong vừa có mùi vị trà mỏm đá, lại mang thoang thoảng của trà xanh, nếu không phải nhờ màu sắc nước trà, nàng cũng không phân biệt ra đến tột cùng là trà gì nữa.

Làm sao Hoa Dương có thể trồng ra trà mỏm đá tốt vậy? Dung đại phu nhân cảm thấy rất là kỳ lạ, nhìn Xuân Hoa và Gia Mậu bên cạnh, hai người bưng chung trà che nửa gương mặt, đang nháy nháy mắt, cũng không biết bọn họ chơi trò xiếc gì, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu—— chẳng lẽ vườn trà Thúy Diệp này là của Lạc đại tiểu thư kia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.