Bạch Tuyết bị khí thế của Hoa Nhị Nhị áp đảo.
Từ
lần đầu tiên gặp nhau, Hoa Nhị Nhị chưa bao giờ có lời nói lịch sự với
Bạch Tuyết, nhưng Bạch Tuyết có thể hiểu rằng Hoa Nhị Nhị ghen tuông mối
quan hệ giữa mình và Tư Hoài Dương. Biết là thế nhưng cô ta cũng không
cần biểu hiện rõ ràng như thế chứ.
Lần đó ở quầy rượu, cô đã cố gắng nhờ Nhiếp Phong giúp đỡ, giải thích với cô ta. Thế mà cô ta vẫn náo loạn như thế.
“Hoa
Nhị Nhị, không phải cô thấy nhà Tư Hoài Dương xảy ra chuyện nên muốn
chia tay với cậu ấy chứ?” Bạch Tuyết lạnh lùng, không khách sáo nói,
”Nếu như cô chỉ là loại người ham giàu có, vậy tôi cũng không ngăn cản
cô làm gì. Nhưng nếu cô thật sự hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Tư Hoài
Dương, thì tôi lập tức quay về, không cần gặp cậu ta làm gì nữa.”
Hoa
Nhị Nhị hất tay Bạch Tuyết, khinh thường hừ một tiếng nói: “Bạch Tuyết,
cô không biết có rất nhiều người cảm thấy rất chán ghét cô sao?”
Bạch
Tuyết cắn môi nhìn Hoa Nhị Nhị. Nếu như người đứng trước mặt cô không
phải là bạn gái xinh đẹp của Tư Hoài Dương, thì cô chắc chắn mình sẽ
không nể mặt mà mắng cô ta một trận.
“Đầu tiên, cô cậy mình là
bạn từ nhỏ của Tư Hoài Dương mà muốn làm gì thì làm. Cô không phân biệt
thời gian, dù ngày hay đêm, cũng không cần biết người ta đang làm gì,
hơn nửa đêm cũng còn gọi điện thoại kể khổ với người khác. Từ chuyện cô
gặp khó khăn trong công ty, rồi bị người yêu bỏ rơi, bất cứ điều gì cô
cũng làm phiền đến anh ta. Cô thật sự là một người phụ nữ vô liêm sỉ.”
Hoa Nhị Nhị nói ra hết những bất mãn trong lòng mình “Phụ nữ mà đi tìm
đàn ông kể khổ thật sự khiến người khác buồn nôn. Cô không có bạn là phụ
nữ sao? Cô không biết cô đang làm phiền tôi và Tư Hoài Dương đang âu
yếm với nhau sao? Cô quả thật là một người phụ nữ quá quắt như thế đó. “
Đầu óc Bạch Tuyết âm u, nuốt nước bọt, quay đầu đi chỗ khác.
Xe taxi đã đi rất xa rồi nhưng hai người phụ nữ này cứ đứng đó tranh chấp lẫn nhau.
Bạch
Tuyết cũng không nghĩ nhiều. Khi đó, cô chỉ muốn đùa giỡn với Tư Hoài
Dương, chỉ muốn nghe lời an ủi của người bạn chơi từ thuở nhỏ Tư Hoài
Dương nhưng cô thật sự không nghĩ đến những việc Hoa Nhị Nhị mới vừa
nói......
“Tôi ghét cô, cũng giận Tư Hoài Dương. Rõ ràng tôi
mới chính là bạn gái của anh ta nhưng anh ta lại quan tâm cô hơn tôi.”
Hoa Nhị Nhị vòng cánh tay mình qua người cô ta, quát, “Người đàn ông như
vậy, tôi không cần.”
Môi dưới Bạch Tuyết sưng đỏ do bị răng cắn
đã lâu, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hoa Nhị Nhị, “Cô đã muốn chia tay với cậu
ta thì tại sao không nói sớm mà đợi đến khi nhà cậu ta xảy ra chuyện
thế này, thời điểm cậu ta cảm thấy khó khăn như thế này cô mới nói chứ?”
Nếu
như cô ta nói sớm một chút, có lẽ Tư Hoài Dương sẽ không cảm thấy đau
đớn lắm. Nhưng bây giờ Hoa Nhị Nhị nói chia tay chẳng khác nào đá cho Tư
Hoài Dương một cái khiến cậu càng thêm suy sụp.
“Tại sao bây
giờ chia tay ư?” Hoa Nhị Nhị cười lạnh nói, “Cũng không có nguyên nhân
gì đặc biệt, tôi cũng chỉ muốn đến an ủi Tư Hoài Dương nhưng hình như
cậu ta không còn bình tĩnh được nữa. Mọi thứ trong nhà đều bị niêm
phong, ba anh ta cũng đã bị bắt về đồn công an để hỗ trợ điều tra. Cô
cũng nên tránh xa cậu ta để không bị liên luỵ. Tôi là nữ tiếp viên hàng
không, cũng nên giữ mình trong sạch. Nếu không tôi cũng sẽ bị người khác
khinh chê. “
Bạch Tuyết cười lạnh gật đầu, lúc này đến phiên cô
khinh miệt Hoa Nhị Nhị rồi, “Cô đi đi, Tư Hoài Dương thật sự không có
mắt nhìn người.”
“Cô nói vậy có ý gì?” Hoa Nhị Nhị tức giận nói.
Bạch Tuyết không để ý tới Hoa Nhị Nhị, xoay người chuẩn bị đi vào biệt thự của Tư Hoài Dương.
Vào đến biệt thự, Bạch Tuyết nhận được điện thoại của Nhiếp Phong.
“Em ở đâu?” Giọng Nhiếp Phong rõ ràng tỏ vẻ không vui.
“Tổng giám đốc Nhiếp, bây giờ đã tan ca.” Bạch Tuyết không khách sáo nói.
“Em biết rồi sao?” Giọng Nhiếp Phong tỏ vẻ như hiểu ra điều gì.
Đầu tiên Bạch Tuyết không hiểu ý của Nhiếp Phong, nhưng sau đó cô liền hiểu ra......
“Thì ra anh đã sớm biết nhà họ Tư đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Tuyết tức giận thét chói tai.
“Làm
chủ tịch của một tập đoàn lớn, làm sao anh lại bỏ qua những tin tức như
thế này?” Nhiếp Phong vẫn ôn hoà nói, “Anh còn đang cảm thấy lạ rằng
tại sao em vẫn điềm tĩnh làm việc. Thật sự em không biết gì về chuyện
này.”
Bạch Tuyết tức giận không muốn nói lời nào với Nhiếp Phong nữa. Cô hung hăng cúp điện thoại trước.