Tòa nhà Lịch Viễn
được sơn màu xám bạc sáng bóng, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Nam Cung
Kình Hiên tản ra hơi thở lạnh lẽo âm u đi vào.
Trong phòng làm việc trên tầng đỉnh, có một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đã chờ đợi ở đó.
Nhìn
thấy anh mang vẻ mặt âm trầm đi tới, bóng dáng kia e ngại lui về sau
một bước, sau đó vững vàng đứng yên, cẩn thận từng li từng tí kêu một
tiếng: “Anh trai..…”
Lúc này, sự chú ý của Nam Cung Kình Hiên
đang đặt trên gương mặt đầy nước mắt của Dụ Thiên Tuyết mới thu hồi lại,
chậm rãi cau mày: “Dạ Hi? Sao em lại tới đây?”
Trên khuôn mặt
xinh đẹp động lòng người của Nam Cung Dạ Hi thoáng hiện nét sợ hãi, hai
tay nắm chặt nói: “Em hỏi thăm người giúp việc, bọn họ nói anh gần đây
đều ở Lịch Viễn cho nên em đến đây từ sớm chờ anh.” Do dự một chút lại
thấp giọng nói: “Ba đang ở nhà, rất đáng sợ em không dám trở về, Dĩ Sênh
có phòng ở bên ngoài, nên em tạm thời đến chỗ của anh ấy.”
Nam Cung Kình Hiên nheo đôi mắt kiêu căng, âm lãnh vô cùng.
Đứa
em gái này, điều kiện gia đình thoải mái như vậy cũng không cần, chạy
đi ở trong phòng thuê cùng người đàn ông kia! Đáng chết, cái tin quỷ
quái này nếu để giới truyền thông biết được, anh quả thật muốn giết
người!
Nới lỏng cà vạt một chút, Nam Cung Kình Hiên không có biểu
tình gì ngồi trên ghế xoay, ngón tay thon dài bấm điện thoại nội bộ
lệnh cho cấp dưới đưa cà phê lên, lạnh lùng nói: “Tìm anh làm cái gì?
Anh bây giờ có thể làm được gì, bắt em cũng không có biện pháp, em muốn
như thế nào thì cứ như thế đó, anh cũng không thể nhìn em chết vì tình
như vậy, hửm?”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt trong veo không mang theo bất kỳ cảm xúc nào quét qua mặt của cô.
Đôi mắt của Nam Cung Ân Hi bỗng chốc đỏ lên, cắn môi nén nước mắt, nức nở nói: “Anh trai, anh không thương em sao..…”
Vẻ
mặt đáng thương như vậy khiến cho Nam Cung Kình Hiên lần nữa nhớ tới
khuôn mặt của Dụ Thiên Tuyết, cũng xinh đẹp động lòng người như nhau,
nhưng cô gái nhỏ kia thì vĩnh viễn cũng không học được cách làm nũng như
vậy, chịu thua một tý, làm đàn ông thì ít nhiều gì anh cũng sẽ dịu dàng
một chút, kỳ thật, vốn cũng không muốn đánh cô, nhìn dáng vẻ bị đau của
cô anh cũng đau lòng không kém.
Cau mày, anh lại bấm số điện
thoại nội bộ, chỉ đích danh Dụ Thiên Tuyết đưa cà phê lên, đoán chừng cô
gái nhỏ kia hiện giờ không muốn gặp em gái mình, nhưng là cố tình, anh
rất muốn biết cô sẽ biểu hiện như thế nào.
“Được rồi, đừng
khóc..…” Nam Cung Kình Hiên thở dài một tiếng, bóng dáng kiêu căng cao
ngất đứng dậy đi vòng qua, ánh mắt trấn an Nam Cung Dạ Hi, lại lạnh nhạt
nói: “Anh đi ra ngoài một chút, em ngồi yên ở đây.”
Nam Cung Dạ
Hi nhu thuận gật đầu, thật ra cô đến để cầu xin anh trai trợ giúp, cơn
giận của ba vẫn chưa tiêu tan, cô nào dám đi cầu xin, chỉ có thể nhờ anh
trai đi khuyên dùm, trời mới biết, mỗi ngày ở trong cái phòng đơn sơ
bình thường đó, cô uất ức muốn chết!
*****
Thời điểm Dụ Thiên Tuyết mang cà phê lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn dấu tay rất rõ ràng.
Cô xõa một ít tóc che lại, không kiêu ngạo không tự ti đi vào, trong ánh mắt trong trẻo là ý chí chiến đấu không thể khuất phục.
Nhưng
không nghĩ tới Nam Cung Kình Hiên lại không có ở trong phòng, nghênh
đón cô, là một cô gái xinh đẹp động lòng người, lúc cô bước vào thì thấy
cô ấy vừa vuốt vuốt những lọn tóc quăn của mình vừa lật giở tài liệu
trên bàn của Nam Cung Kình Hiên, gương mặt tuyệt mỹ kia, hơn một tháng
trước, Dụ Thiên Tuyết đã gặp qua tại bữa tiệc của nhà Nam Cung.
Nam Cung Dạ Hi.
Dụ
Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu, trong đầu nhớ tới cô ấy đã cùng Trình
Dĩ Sênh thề sống chết cũng phải ở chung một chỗ, không nói gì, đi tới
đặt cà phê lên bàn rồi lặng lẽ rời đi.
“Này, cô chờ một chút!” Nam Cung Dạ Hi nhạy cảm chụp được bóng dáng của cô.
Dụ
Thiên Tuyết dừng lại, trên người mặc chiếc váy trắng tinh ưu nhã càng
làm nỗi bật vẻđẹp rung động lòng người của cô, nhẹ giọng nói: “Nam
Cung tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Nam Cung Dạ Hi cũng không ngờ
là có thể nhìn thấy cô ở chỗ này, trong mắt chợt hiện lên sự ghen ghét,
nhớ tới Trình Dĩ Sênh đã từng ở chung với cô năm năm, trong lòng mơ hồ
không thoải mái, nhưng bây giờ có thể so sánh được sao? Bọn họ hiện sống
cùng nhau, tương thân tương ái, cô còn đang mang thai đứa con của Trình
Dĩ Sênh!
“Cô là Dụ Thiên Tuyết sao?” Nam Cung Dạ Hi đi vòng qua,
quan sát cô một chút rồi nhìn sang ly cà phê, cười tươi lộ rõ má lúm
đồng tiền: “Cô cư nhiên làm việc trong công ty của anh tôi, nếu đã nhận
ra tôi vì sao lại không chào hỏi, hả? Tại saoanh trai tôi có thể chấp
nhận một nhân viên không biết lễ phép như cô vậy?