Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình

Chương 21




Đã qua một tuần từ khi gặp được bọn họ, cô vẫn cứ bình thản mà sống như không hề có chuyện gì xảy ra, bây giờ cô đang đi tới cửa hàng tiện lợi mua chút ít đồ.

" Cô ơi lấy cho cháu vài hủ mì ăn liền, với vài cái trứng ạ."

" Của cháu đây, tổng cộng là 50 nghìn."

" Dạ cảm ơn cô, tạm biệt cô."

" Ừm cháu đi cẩn thận."

" Dạ."

Cô bước ra khỏi tiệm, đi thẳng về nhà, bỗng từ đằng sau một cánh tay đặt lên vai cô.

Theo phản xạ cô định giơ tay đấm ngược lại, nhưng tay cô chỉ mới dơ trên không chung thì có một bàn tay chụp lại.

" Ây thủ pháp không tệ, có tiến bộ, có tiến bộ."

Cô ngơ ra nhìn người con gái trước mặt, tóc hồng mắt hồng nhìn sao cũng ra một tiểu loli chính hiệu.

Cô nhớ ra người con gái này, cô ta là Hải Sa bạn rất thân nhưng vài năm trước đột ngột mất liên lạc.

Cô lấy tay cốc đầu nhỏ, nói.

" Con ngốc này mi đi đâu suốt mấy năm trời, bỏ ta lại một mình vậy hả?."

" Đau, đau cậu bạo lực quá đó, chuyện dài lắm từ từ tớ kể cho cậu nghe."

" Hừm còn biết đau sao?."

" Tớ là con người mà, thôi về nhà nào cậu mua mì sao, nấu tớ ăn nữa."

" Vừa vác mặt về đã than đói rồi, thật làm tới là ở đợ cho cậu hả."

" Xì cậu càng ngày càng dữ."

" Còn tới thì thấy cậu...."

" Thấy tớ làm sao?."

Cô nhìn thẳng vào vòng một của Hải Sa.

" Thấy cậu càng ngày càng lép chớ sao hahahaha."

Cô nói rồi nhanh chân chạy trước, để lại ai kia đứng hình được một lúc mới phồng má lên mà dí theo.

" Ngân Băng ta thề không đội trời chung với người aaaaa."

----------- Về nhà ----------♡♡♡

" Nè lấy giúp tớ cốc nước."

" được. "

" Nè lấy giùm tới bịch bánh."

" Nè."

" Nè lau chỗ này còn chưa kỷ."

" Vâng."

" Nè nấu đồ ăn xong chưa tới đói."

" Ta bực rồi nha, thấy không nói gì làm tới à."

" Hừm nói cái gì ta nghe không rõ."

Cô lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai .

" À không có gì ạ."

" Lấy giùm cái rồ mốt coi."

" Đây."

" Hừm cũng may là có cậu ở đây phụ giúp tớ dọn dẹp."

" Là tớ làm một mình thì có."

" Thì cậu là đang ăn ở nhà tớ, ngủ nghỉ ở nhà tớ, đến cả đi vệ sinh cũng ở nhà tớ, cậu không muốn làm sao, đơn giản lắm, cửa ở đằng kia không tiễn."" Cậu... Cậu hừ đúng là mới không gặp có mấy năm mà cậu thay đổi như vậy rồi."

" Con người ai cũng phải có lúc trưởng thành mà,... à hình như có mùi gì hôi hôi."

" Ừ hình như là.... Á không xong rồi mì Á Á."

Cô và Hải Sa lập tức chạy vào bếp, Hải Sa nhanh tay tắc bếp.

Hai người ngồi đối diện nhau, mắt nhìn thẳng vào nồi mì.

" Nè cậu là muốn nấu mì xào hay là mì thang vậy."

" Tớ là không cố ý."

" Tớ biết, nếu cậu mà cố ý thì giờ này không xong với tớ rồi, thôi ra ngoài ăn thôi."

" Ừm mà ai trả tiền vậy?, hay là cậu bao đi ha."

" Ừm tớ bao. "

" Thật vậy sao."

" Nhưng cậu trả tiền nhá."

" * Xì * đồ keo kiệt."

Cô và Hải Sa đi tới một quán ăn trong có vẻ rất truyền thống.

" Nè Hải Sa sao cậu lại biết chỗ này mà tới vậy."

" À vì chỗ này là lần đầu tiên tớ và người đó gặp nhau."

Hải Sa khi nhắc tới " người đó" thì mặt có chút buồn.

" Hừm người đó..."

Cô nhìn Hải Sa với vẻ mặt gian sảo.

" Là ai khai mau,  nếu không đừng trách ta."

" Chuyện dài lắm khi nào có thời gian tớ sẽ kể cho cậu nghe, mà thôi tớ đi vệ sinh một chút cậu chọn món đi."

" Ờ Ừm ."

Cô ngồi trong cái phòng đậm chất truyền thống này làm cô nhớ lại một vài chuyện đã từ trãi qua trong lúc cô còn trong thân xác kia

Cô lấy xuống cái điện thoại treo trên tường xuống ấn gọi  món.

" Lấy cho tôi một phần "Nhớ", một phần " Thương" và một phần " Yêu " cảm ơn."( HB: là món ta chế thui ??)

Dường như người bên đầu dây bên kia có hơi bất ngờ vì cô biết được những món mà trước giờ biết bao nhiêu vị khách hàng sành ăn nhưng cũng chưa bao giờ thật sự thưởng thức được.

" Vâng có ngay ạ, xin quý khách chờ một chút."

" Quả đúng là như lời ông bác nói,¤ khi đi tới bất kỳ quán truyền thống nào hãy gọi những món mà ta đã làm cho cháu hôm nay, cháu sẽ cảm thấy hạnh phúc¤."

" Nè cậu gọi món chưa vậy, hôm nay chúng ta có người trả tiền giúp rồi cậu cứ gọi tùy thích."

Hải Sa đột ngột xông vô nói.

" Hả ai......."

Cô còn chưa nói xong nhìn thấy người đằng sau Hải Sa làm cô xanh mặt, nuốt nước miếng không thôi.

" Sao... Sao lại. .. lại là anh."

" Em vẫn khoẻ chứ, sức khỏe còn tốt không, có cần tôi điều trị giúp không."

Cô nghỉ ' có ngu mới nhờ anh đấy."

" Tôi vẫn khỏe cảm ơn đã quan tâm."

" Ể hài người quen nhau sao, bất ngờ thật."

" Sao cậu lại quen anh ta."

" Anh âý chính là Anh họ của mình, còn mối quan hệ của hai người là gì vậy."

" Cô âý là vợ tương lai của anh."

Liệt Vân Phong cười híp mắt nói.

" Vợ cái đầu của anh, giỡn hơi quá rồi đó, anh ta là  bác sĩ riêng của tớ."

" Ồ thì ra là vậy."

" Thức ăn mà quý khách gọi đã có rồi ạ"

Tiếng nói của người bồi bàn vang lên.

" Cảm ơn anh cứ để đó."

" Nè Ngân Băng tại sao tớ đã tới quán này rất nhiều lần mà lần đầu tiên tới mới thấy mấy món này vậy."

" Cậu có nhìn thấy tấm bản câu đố ở trước cửa của quá không."

" Có tớ có thấy,  nhưng chả phải là chỉ để đố vui thôi sao, nó có liên quan gì tới mấy món ăn này."

" Người hởi vị khách ở xa

Hỏi đã tìm đâu bây giờ

Ớ vần ớ chữ đâu đây

Tìm hoài chả thấy tấm lòng của ai

Hỡi người dẫm nắng mệt nhoài

Ưng vừa ưng phải thiệt thà chả ai

Ơ trời đã ngã bóng xa

Ngày ngày vẫn thế nhìn hoài xa xâm

Gần xa có mấy khi quen

Yên bình cứ thế lạ lùng trôi đi

Ê chàng quân tử đường xa

Uy nghi một bật mấy khi anh hùng."

(HB: ta làm đại bà con đừng ném gạch, ta không có nhu cầu xây nhà ???)

" Cậu thử ghép các chữ cái đầu của mỗi dòng xem nào."

" Ơ là Nhớ, Thương,  Yêu hay thật, vậy mà cậu cũng nghỉ ra, hè gì còn có thêm cái dòng món ngon mời dùng, tớ cứ thấy là lạ."

" hì là do cao nhân chỉ dạy thôi."

" Người đó là ai?."

" Thiện cơ bất khả lộ, thôi thôi ăn đi nào nguội hết rồi sẽ không ngon. "

" Ừm anh họ ăn đi nghỉ gì vậy."

" * khục * không co gì."

Thật ra là mỗ nam nào đó còn đang suy tư về câu nói của cô.

" Bác sĩ của tôi

Sĩ của tôi

Của tôi

Là của tôi

Là người của tôi...."

Anh không khỏi cười thầm khi nghỉ đến câu cuối. (H/B: ông này ảo tưởng nặng ) Sau này nhất định sẽ ép em phải nói câu này hằng ngày với tôi.

.

.

.

.

.

.

.

Có ai còn nhớ ta không a~~ A nhô A nhô.

Ta muốn gửi mấy trăm nghìn lời xin lỗi với các nàng a~~~

Thời gian qua ta không có một nguồn cảm hứng nào để viết truyện a~~ một phần là do gia đình, một phần là do bạn bè, một phần là do người yêu, còn phần cuối cùng là do ta lười nga ~~~

Dù nói sao cũng vậy rồi ta thật sự rất xin lỗi. Ta đang có ý định drop truyện xin ý kiến của các nàng a~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.