Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình

Chương 13




Đường Húc Hải cũng không biết Phó Sử Ngọ cũng đã lôi đi một đám alien ngay sau hắn, hắn càng bay càng cao, tốc độ bay cực nhanh, nhưng hắn nhanh, alien cấp 5 cũng không chậm, chỉ nháy mắt đã từ sau lưng hắn đánh tới.

Cả người Đường Húc Hải đều là áo giáp, bao kín như bưng alien không thể nào hạ miệng, mà cánh của hắn cũng là kim loại. Alien lấy xúc tua quật lên người hắn căn bản cũng chẳng hề hấn gì. Alien cấp 5 tê tê rít gào, lỗ miệng mở toang ra, phun phèo một ngụm chất lỏng.

Dịch ăn mòn của alien cấp 5, đã từng khiến áo giáp của Đường Húc Hải cũng không cách nào chống đỡ, chẳng qua bởi vì biết lên tới Hằng Quang Tinh sẽ đối mặt đại lượng alien cấp 5, Âu Dương Thành sau khi phân tích thành phần dịch ăn mòn của alien cấp 5, cố ý chuẩn bị cho Đường Húc Hải một phối phương nhằm vào vấn đề này.

Đường Húc Hải đập cánh thật mạnh, dịch ăn mòn dính trên đôi cánh kim loại không dừng lại bao lâu, đã theo huớng Đường Húc Hải vỗ cánh vung vẫy qua đó.

“Tê nha ——” một tiếng ré chói tai, alien cấp 5 bị vung trúng dịch ăn mòn đầy người ré lên thảm thiết.

Đường Húc Hải cười lạnh một tiếng, đây là gậy ông đập lưng ông, ai bảo da thịt tụi cấp 5 cũng không chống ăn mòn chứ.

Mắt thấy phun dịch ăn mòn cũng không dùng được, lũ alien cấp 5 ồ ạt ùa tới, mưu toan muốn xé Đường Húc Hải thành mảnh nhỏ.

Đường Húc Hải không kiên nhẫn dây dưa với chúng nữa, trong tay vươn ra một thanh đại kiếm, uy phong lẫm lẫm chém tới. Chờ alien bên người tụ tập càng ngày càng nhiều, đông nghịt, cao thấp trái phải cả người đều không có một khe hở, Đường Húc Hải cũng thấy áp lực tăng mạnh, phải cố hết sức mới ứng phó nổi.

Trong lòng hắn nôn nóng, lũ cấp 6 lúc trước bọn họ phải có mười mấy người phối hợp mới giết hết, hiện tại bảo Phó Sử Ngọ một mình mang theo ba người đi đối phó, lòng Đường Húc Hải vẫn có chút bất an.

Không phải hắn không tin năng lực của Phó Sử Ngọ, mà là quan tâm tắc loạn.

Đường Húc Hải bất chấp, dị năng kim loại trong cơ thể bắt đầu khởi động mãnh liệt, 6 chiếc cánh kim loại ong ong vỗ nhanh chấn động, run lên nhanh đến mức xuất hiện từng mảnh hư ảnh, 1 phân 2, 2 phân 4…

Đường Húc Hải hét lớn một tiếng, lông chim kim loại trên cánh sôi nổi thoát ra khỏi khung xương, bay vụt về hướng alien cấp 5 chung quanh!

Alien cấp 5 bất ngờ không kịp đề phòng, có con trực tiếp bị bắn chết, cũng có con bị bắn mù, càng nhiều lại bị bắn thủng thành cái sàng, ngỗn ngang co giật từ không trung rụng xuống.

Bên người Đường Húc Hải đã không còn con nào, không chờ khoảng trống bị tụi cấp 5 lấp vào, dị năng kim loại của Đường Húc Hải đột nhiên bùng nổ, vô số lưỡi dao sắc bén cuộn tròn như lốc xoáy hung hăng tông vào alien cấp 5, sau đó lưỡi dao nổ mạnh xé rách cả không khí, hỗn loạn với tiếng rít gào xé tai, phốc phốc phốc bắn một đám alien cấp 5 thành lỗ máu.

Trong nháy mắt không trung như hạ cơn mưa máu, Đường Húc Hải thao túng trang bị bay thở hổn hển trên trời một lát. Lần bùng nổ này, gần như làm cạn hết dị năng kim loại và nguyên tố dự trữ trong thân thể Đường Húc Hải, cơ bản trên người hắn chỉ còn một bộ áo giáp nhẹ, trên lưng còn 6 khung xương, trong tay thì có một thanh cự kiếm có thể chiến đấu.

Đường Húc Hải chùi chùi miệng, thu hồi khung xương tăng tốc trang bị bay về hướng trung tâm cái tổ.

Cũng trong lúc đó, hướng tương phản với hắn, Phó Sử Ngọ mặt vô cảm mà bay vút lên. Cực từ đã đảo ngược, chỉ cần Phó Sử Ngọ muốn, y thậm chí có thể đột phá vận tốc âm thanh. Nhưng thân thể và nội tạng yếu ớt của y không chịu nổi tốc độ như vậy, Phó Sử Ngọ chỉ có thể dốc hết toàn lực bay nhanh nhất trong phạm vi thân thể có thể chịu được.

Alien cấp 5 phía sau bị y kéo dài một hàng vô tận, alien cấp 5 không ngừng phụt dịch ăn mòn vào người y, chẳng qua cả người Phó Sử Ngọ như mọc đầy mắt, chỉ linh hoạt chuyển hướng một cái liền dễ dàng tránh được hết.

Phó Sử Ngọ cứ thường nâng tay, từng sóng từng sóng mũi tên từ năng liền bắn vào người lũ alien.

Lúc Đường Húc Hải bay về tổ, alien cấp 5 đã giảm một hơn phân nửa, hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn bay qua dốc đá tại vị trí trung tâm kia.

Hai người trước sau dẫn đi rất nhiều alien cấp 5, Chân Tử dùng sóng âm mở đường, vừa bay vừa bắn phá, gian nan chạy tới dốc đá trước khi bị alien cấp 5 chôn sống. Lưu Bội Kỳ dẫn đầu phi xuống, cũng không để ý alien cấp 6 bị họ kinh động đang nhìn qua, bật người móc tất cả hạt mầm ra, liều mạng kích phát.

Cỏ dại không chút thu hút trên Trái đất, nhanh chóng lan tràn càng dài càng dài rồi nhanh chóng kết thành một tấm lưới lớn cứng cỏi, cành lựu giăng khắp nơi, hình thành một cái giá như tổ chim, lưới cỏ bao trùm trên giá, nhanh chóng tạo ra cái chắn. Chân Tử lảo đảo bò vào chắn, Bạch Khải Phong thì lăn mình từ khe hở đi vào, cái chắn lập tức khép lại phía sau hai người. Mà bắp dị năng được hắn tỉ mỉ đào tạo vây quanh cái chắn sôi nổi cắm rễ mọc lá. Chúng lớn nhanh như thổi, trổ bông kết trái. Trăm cây bắp như hướng dương hướng về mặt trời, nhắm ngay alien cấp 6 rồi gặp eo, trăm cây bắp mở vỏ ra, vụt vụt vụt bắn đạn ra ngoài.

Alien cấp 6 bị thực vật này công kích ngớ cả ra, trong kiếp sống của nó chưa từng thấy qua phương thức công kích kỳ dị này, trong nhất thời cứ bị động mà bị đánh.

Bắp bắn vào người không trí mạng, nhưng vẫn đau nhứt dữ dội, alien cấp 6 dùng xúc tua chắn ở trước người, đau đến run rẩy.

“Tê!!!” Nó phẫn nộ rít lên.

Alien cấp 5 bắt đầu xôn xao, đánh sâu vào cái chắn kia.

Lưu Bội Kỳ từng ngụm từng ngụm thở dốc, nói với hai người: “Tôi chắn, hai người mau đi công kích alien cấp 6 đi!”

Bạch Khải Phong nghiêm túc gật đầu, dị năng thổ hệ dọc theo lòng bàn chân kéo xuống mặt đất, lan tràn về hướng alien cấp 6, thừa dịp nó bị đạn bắp hấp dẫn lực chú ý, xuất kỳ bất ý đột nhiên đâm vào lưng nó.

Cảm giác của alien cấp 6 rất sắc bén, đừng nhìn nó bị đánh nâng không nổi mặt, nhưng vẫn phòng thủ nghiêm mật phía sau lưng. Nó chống chọi đạn bắp, nhảy lấy đà tại chỗ, lộn mèo về phía sau.

Alien cấp 6 hơi nhích vào trong hang, Bạch Khải Phong trực tiếp dùng đất trộn với đá hình thành một nhà giam thật lớn, ý đồ vây khốn nó. Cái đuôi nó vừa dài vừa mảnh, vung lên bụp một tiếng đập nứt cả đá, đánh tan tính toán của Bạch Khải Phong.

Đạn bắp là vật tiêu hao duy nhất, bắn xong hết cả qua cây bắp lập tức héo rũ. Alien cấp 6 thấy thế thầm mừng, sau đó liền vứt Bạch Khải Phong qua một bên đột nhiên từ trong hang vọt ra, một đuôi quất mạnh vào lá chắn.

“Rầm!” Một tiếng thật lớn, lá trên cái chắn rụng ào ào xuống, Chân Tử phi phi phun lá cây rơi đầy miệng cô, miệng mở ra thét lên cao vút, phóng về hướng alien cấp 6.

Alien cấp 6 tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một luồng năng lượng đang lao tới, nó cảnh giác bật lên cao, tránh khỏi công kích của Chân Tử.

Cành lựu của Lưu Bội Kỳ bị quất quá mạnh đã buông lỏng, hắn không thể không tập trung toàn lực gia cố cái chắn.

Mắt Bạch Khải Phong sáng quắc nhìn chăm chú vào alien cấp 6, nó thật sự quá nhanh, căn bản không kịp dùng dị năng làm sụp lớp đất dưới chân nó, alien cấp 6 đã chạy vụt mất.

Bạch Khải Phong đột nhiên nhanh trí, cho sụp xuống vài hố sâu trên con đường phía cái hang đối diện hắn, phía trên lưu lại vài trụ đứng như điểm dừng chân, lúc đó alien cấp 6 liền không thể không đáp xuống mấy điểm ấy.

Alien cấp 5 không ngừng đột kích lá chắn, cái chắn cứ run lên bần bật như sắp tán ra, Lưu Bội Kỳ dần dần đã quá sức, dị năng mộc hệ như không muốn sống mà thúc ra bên ngoài.

Alien cấp 6 hung hãn rít lên một tiếng, trực tiếp vọt tới gần cái chắn. Cái đuôi dài vung lên, phần nhọn nhắm ngay chắn mà đâm mạnh vào, từ khe hở trực tiếp chui vào bên trong.

“A!” Chân Tử kêu thảm một tiếng, cái đuôi đã trực tiếp đâm vào người cô.

Bạch Khải Phong cả kinh, bật người rút dao găm ra chém vào đuôi nó. Nó cũng không ham chiến, bị thương một người xong nó lập tức rút đuôi về, dao găm của Bạch Khải Phong chỉ quẹt trúng một đường nhẹ trên phần đuôi nhọn của nó.

“Chân Tử!!” Lưu Bội Kỳ nhịn không được liền phân tâm, cái chắn bị tông vào bật ra một cái lỗ.

“Anh mặc kệ em!” Chân Tử nổi giận gầm lên một tiếng, ho sặc sụa, phun ra một búng máu.

Bạch Khải Phong lúc này cũng không có thời gian nhìn cô, alien cấp 6 lại đâm đuôi vào ý đồ đánh bị thương thêm một người, mắt Bạch Khải Phong chợt lóe ánh sắc bén, dao găm trong tay chém mạnh vào cái đuôi đã đâm vào đang vung vẫy loạn xạ.

Lúc này phía sau Đường Húc Hải có một lũ cấp 5 vừa chú ý đến hắn, bay tới trên không của dốc đá, liếc một cái liền nhìn thấy alien cấp 6 đứng cách cái chắn không xa, cái đuôi cong trước người, đâm vào trong chắn. Đường Húc Hải quyết định thật nhanh, lao người vồ về phía alien cấp 6.

Đường Húc Hải như một viên đạn pháo, alien cấp 6 ngẩng đầu liếc một cái, quá sợ hãi. Cái đuôi hơi khựng lại đã bị Bạch Khải Phong chém đứt một khúc.

Cấp 6 alien đau ré lên thảm thiết, lại nhanh chóng rút đuôi về, xoay thân nhảy vào dưới hố sâu. Nó nhảy xuống, alien cấp 5 bay nhanh theo xuống vớt, phần phật bay tới một đám.

Bạch Khải Phong không ngờ nó lại lưu loát nhảy xuống như vậy. Đường Húc Hải bức lui alien cấp 6, để Lưu Bội Kỳ kịp thở một hơi.

Hắn kinh hỉ gọi vào: “Đội phó!”

Lưu Bội Kỳ thao túng cành lựu trên cái chắn, mở ra một chỗ hổng, muốn cho Đường Húc Hải tiến vào.

Đường Húc Hải quơ cự kiếm, vừa bổ vừa chém lũ cấp 5, khóe mắt thoáng nhìn, đột nhiên quát lên: “Đừng mở ra!!!”

Đúng lúc đó, alien cấp 6 rơi vào hố sâu đột nhiên được alien cấp 5 kéo bay lên, trong khoảng khắc nó lên đến mặt đất liếc một cái liền nhìn thấy cái lỗ hổng kia.

“Xẹt” một tiếng, cái đuôi của nó nhanh mà chuẩn đâm sâu vào, lập tức xuyên qua ngực Lưu Bội Kỳ!

Nét mừng rỡ của Lưu Bội Kỳ cứng lại trên gương mặt, hắn không dám tin cúi đầu, nhìn cái đuôi dài mảnh xuyên thẳng qua lồng ngực hắn.

“Lưu Bội Kỳ!!” Bạch Khải Phong bi thương gào lên, giơ tay chém xuống, lập tức chém đứt phăng cái đuôi con alien cấp 6.

Không có dị năng của Lưu Bội Kỳ liên tục phát ra, cái chắn dạng tổ chim ầm ầm rã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.