Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 9: Chiến thắng




Editor: Ngạn Tịnh.

“Thân thể quan trọng nhất.”

Trong lòng ấm áp, Diệp Hàn An ừ một tiếng, “Gần đây em... Thế nào?”

Để anh hỏi ra một vấn đề như vậy dường như cực kỳ khó khăn, Diệp Hàn An cũng không giỏi giao tiếp với người khác, làm ra loại chuyện quan tâm người khác thế này anh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Sau khi anh hỏi xong, liền lập tức thấy hối hận.

Hình như quan hệ khá tốt, mới có thể hỏi vấn đề này, đúng không?

Trầm mặc bị đánh vỡ, Lục Nhất Lan cười cười, “Gần đây tôi đều phải viết bản thảo, có chút bận...”

“Như vậy à.”

Trong lúc hai người nói chuyện đều sẽ lơ đãng nhắc tới sinh hoạt cùng tình cảm và quá khứ nhỏ nào đó, chia sẻ lẫn nhau, dường như quan hệ lại tiến thêm một bước.

Nhìn xuống máy tính, Lục Nhất Lan có chút áy náy, “Tôi sắp vào làm rồi.”

“Vậy tắt đi.”

Tiếng tút tút vang lên, Diệp Hàn An thu hồi di động, sau khi dùng chút sức tự mình ngồi lên xe lăn, anh chậm rãi đẩy bánh xe ra cửa.

Cảnh vệ đứng thẳng tắp, anh ngước mắt, nói, “Đi làm thủ tục xuất viện đi, buổi chiều chúng ta trở về đại viện.”

“Lão đại, chân của anh...”

“Đã xác định, cứ như vậy đi.” Anh tận lực làm cho bản thân thoạt nhìn bình tĩnh một chút.

Rất lâu, cảnh vệ mới ‘ừ’ một tiếng, đi tìm bác sĩ.

Lục Nhất Lan vẫn còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy Diệp Hàn An có thể khôi phục là một chuyện rất tốt.

Ôm di động vui vẻ một thời gian, cuộc chiến du kích lại lần nữa bắt đầu rồi.

Không gặp được người, tốt xấu thì cũng đã có phương thức liên hệ, mỗi ngày hỏi một chút, quan tâm một chút, ngẫu nhiên sẽ gửi mấy bức hình.

Hai người hỗ động không nhiều, lại đều làm Diệp Hàn An cảm thấy rất ấm áp.

...

Diệp Hàn An đã có thể hành động đơn giản, công việc của anh cũng chậm rãi trở về quỹ đạo, quốc dân rất nhanh phát hiện, gần đây, tỷ lệ lộ diện của vị Tướng quân nào đó dường như khá là cao.

Bởi vì vấn đề chân, Diệp Hàn An sẽ không đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nữa, hiện tại Diệp gia đang vì anh tạo thế, cũng hy vọng anh có thể đi càng xa hơn nữa trên con đường quân chính này.

Vào lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của Diệp Hàn An trên báo chí, Lục Nhất Lan còn sửng sốt một hồi.

Lời người nào đó vẫn còn ở bên tai.

“Chẳng lẽ cô không biết sao, báo chí chiến địa sẽ không hỏi tin tức của những thủ trưởng, đặc biệt là sẽ không giữ ảnh chụp.”

Ừm...

Cái này phải chụp lưu giữ lại.

Cầm lấy di động chụp một bức, không biết trong lòng có ý xấu gì, Lục Nhất Lan lại chia sẻ bức ảnh này cho Diệp Hàn An.

Rggg...

Diệp Hàn An đang nói chuyện trên đài, bỗng nhiên, di động trong túi quần rung mấy cái, nhẹ nhướng mày, anh lại tăng tốc độ nói chuyện.

Nhìn trái phải một vòng, thời gian cũng gần đến lúc nên tan họp rồi.

Ở một nơi không có ai, anh lấy di động nhìn thoáng qua, rồi mới ngây ngẩn cả người.

Một trang báo chí, là... trang báo anh được phỏng vấn.

Anh duỗi tay liền muốn gõ chữ giải thích, chỉ là nghĩ nghĩ, lại có chút uể oải buông tay xuống, giải thích, nên nói gì đây?

“Em ở đâu?”

Một câu hỏi tham rất bình thường, anh muốn xem thái độ của Lục Nhất Lan trước.

Bên kia, đầu bản bị xoát, báo chí nào đó nổ bạo (bán chạy), chủ biên rất tức giận, chiến báo trung ương, thế nhưng lại nhường tin tức này ra ngoài.

Bởi vì lần này bị tòa soạn báo Tân Hoa trào phúng, sau khi chủ biên tới nơi liền lập tức mở một cuộc họp nhỏ. Lần trước điện thoại di động của Lục Nhất Lan vang lên gây ảnh hưởng không tốt, lần này trước khi mở họp, cô trực tiếp tắt nguồn điện thoại.

Một tiếng, không trả lời.

Diệp Hàn An bắt đầu có chút hoảng, nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy cô hẳn không keo kiệt như vậy.

Chỉ là...

Cô cũng không biết nguyên nhân.

Nguyện ý để người khác chụp, không muốn cho cô giữ một bức ảnh, như vậy không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.