Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 7: Chuẩn bị mọi thứ. Đòi lại công bằng...




Editor: Ngạn Tịnh.

Người đàn ông gật nhẹ đầu, “Có thể.”

Lục Nhất Lan nâng camera, Diệp Hàn An như nhớ tới cái gì, lại nói, “Chụp ảnh chung đi, như vậy tôi cũng có thể giữ lại một bức.”

Ý tứ lời này có chút vi diệu, nhưng không chờ cô kịp nghĩ thông, Diệp Hàn An đã gọi một cảnh vệ tới chụp ảnh. Hắn không phải dân chuyên nghiệp, kỹ thuật chụp ảnh cũng không tốt, chỉ là cũng may ảnh chụp ra còn tính là rõ ràng.

Diệp Hàn An rất soái khí, đáng tiếc chính là Lục Nhất Lan bên cạnh anh, tướng mạo có bình thường một chút.

“Đưa bút cho tôi, tôi ghi lại phương thức liên hệ cho em.”

Chữ viết của người đàn ông mang theo một loại ý gió mạnh mẽ, sau khi ghi xuống một chuỗi con số, Diệp Hàn An dừng lại một chút, lại viết xuống tên của mình.

Khí khái bừng bừng, cực kỳ xinh đẹp.

“WeChat.”

Sau khi nghe thấy hai chữ kia, Lục Nhất Lan ngẩng đầu, trừng lớn mắt, “WeChat?”

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Lục Nhất Lan xua xua tay, cô chỉ là không ngờ Diệp Hàn An lại tân tiến như vậy thôi, WeChat á, quả thật là một chàng trai thời đại mới.

Lúc cô đi, ánh mắt của Diệp Hàn An có chút không nỡ, anh thích ở chung với người phụ nữ này, thích cùng cô tám nhảm.

Cảm giác rất thoải mái, hơn nữa ánh mắt của cô rất thuần túy, anh rất thích.

Lúc Lục Nhất Lan trở lại băng ghế kia, ánh mắt dừng lại trên người Mẫn Mẫn một lát, rồi mới yên lặng thả mắt qua người bên cạnh cô ấy.

Ừm...

Là cảnh vệ nào đó vừa chỉ súng vào cô.

Cô dường như hiểu rõ cái gì đó.

Giơ tay chào hỏi với Mẫn Mẫn, “Mẫn Mẫn, tôi ở chỗ này.”

“Chị Tư Tư!” Mẫn Mẫn rất kích động kêu tên cô, rồi mới túm người bên cạnh chạy tới trước mặt Lục Nhất Lan, “Anh hai, đây là chị Tư Tư mà em đã nói với anh.”

“Chị Tư Tư, đây là anh trai em.”

Lục Nhất Lan bắt tay với vị cảnh vệ kia rồi mới kéo Mẫn Mẫn, “Chúng ta phải đi về trước xem bản thảo.”

“Vậy chúng ta đi thôi.” Mẫn Mẫn vừa đi vừa vẫy tay, “Anh hai hẹn gặp lại!”

“Mẫn Mẫn hẹn gặp lại!”

Trên xe, Lục Nhất Lan dùng di động thêm WeChat Diệp Hàn An, Mẫn Mẫn ở bên cạnh lướt xem ảnh chụp, lúc nhìn thấy bức cuối cùng cô nàng ai một tiếng kêu lên, “Chị Tư Tư, người này là ai vậy?”

Cô nàng chỉ vào bức ảnh chung của Lục Nhất Lan và Diệp Hàn An kia, “Thoạt nhìn chị rất vui vẻ nha.”

“Đây là một người bạn của tôi.”

“Thật đẹp trai.” Mẫn Mẫn phát hoa si trong chốc lát, liền gửi ảnh chụp kia cho Lục Nhất Lan, đúng lúc bên kia WeChat Diệp Hàn An cũng đồng ý xin bạn tốt.

Gửi một tin chào anh, bên kia liền nhanh chóng gửi tới một chuỗi ghi âm.

Lục Nhất Lan nhắn tin tỏ vẻ hiện tại mình không tiện nghe ghi âm, bên kia lại gửi tới một bản ghi âm nữa.

Bất đắc dĩ trong chốc lát, rốt cuộc có tin nhắn gửi đến.

“Gửi ảnh chụp cho tôi.”

Thái độ đơn giản thô bạo, cũng rất trực tiếp không chút che dấu. Lục Nhất Lan rất nhanh liền quăng bức ảnh kia qua.

Không lâu, ba chữ khá xinh đẹp nhảy ra.

WeChat của Diệp Hàn An rất sạch sẽ, hình đại diện là một bóng dáng cái đầu khá mơ hồ, nhìn qua rất giống anh.

Trong danh sách bạn bè cũng trống không, không có trạng thái, cũng không có lời nhắn, cái gì cũng không có hết.

“Diệp tướng quân, bây giờ anh đang làm gì?”

Bên kia ngừng lại trong chốc lát, một dòng tin nhắn ngắn nhảy ra.

“Ăn cơm, gọi tôi Diệp Hàn An.”

Diệp Hàn An.

Lục Nhất Lan nghĩ nghĩ, vẫn là gõ một dòng tin gửi đi, “Hàn An, tôi đến công ty trước, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Nhất Lan bật cười cất điện thoại, Mẫn Mẫn bên cạnh nghi vấn, hỏi một câu, “Chị Tư Tư, chị cười cái gì?”

“Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một câu thành ngữ.”

“Câu gì ạ?”

Lục Nhất Lan dựng ngón tay ở bên môi, nói nhỏ, “Lạt mềm buộc chặt.”

“Bắt ai buộc ai cơ?”

“Em đoán xem ~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.