Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 67: Cuộc sống nhàn rỗi




Editor: Ngạn Tịnh.

Không khí cực kỳ kiều diễm.

Bỗng nhiên, Lục Nhất Lan thả tay xuống, cô nở nụ cười, Cố Mặc Trình cũng trong nháy mắt này hoàn hồn.

Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

“Cố ca ca, anh xem.” Cô xoay người, ngẩng đầu, “Em có giống công chúa hay không?”

Hầu kết của người đàn ông lăn lộn lên xuống một vòng, nhìn Lục Nhất Lan ý cười doanh doanh trước mặt, anh ừ một tiếng, “Công chúa xinh đẹp.”

“Là thế này, em tham gia đoàn kịch nói của trường, sắp đến lễ mừng của trường, đoàn kịch chúng em chuẩn bị diễn bộ kịch Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, em là vai chính.” Lục Nhất Lan chớp chớp mắt, “Nhưng em không có nhiều kinh nghiêm ở phương diện này, Cố ca ca, em muốn... Xin anh tới đóng vai hoàng tử đối diễn với em.”

Trầm mặc.

Cố Mặc Trình nhìn Lục Nhất Lan, “Hoàng tử?”

“Đúng ạ.”

“Được.”

Mặc dù biết, như vậy sẽ chỉ nghênh đón một vòng trầm luân càng sâu hơn nữa, nhưng Cố Mặc Trình, vẫn là làm.

Anh trở thành vai diễn hoàng tử của cô, cô trở thành công chúa trong mắt anh.

Dường như đã có một cái cớ tốt đẹp để khỏi phải lên lớp tự học tối, mỗi lần Lục Nhất Lan về nhà, đều sẽ nhanh chóng thay bộ đồ công chúa kia.

Hai người thường thường đối lời kịch trong phòng khách.

“Công chúa, ta rốt cuộc đã nhìn thấy nàng.”

“Hoàng tử...” Cô thâm tình nhìn Cố Mặc Trình, người đàn ông bị ánh mắt đó nhìn vào, trái tim khựng lại một nhịp quên từ.

Cắt cắt cắt, một màn này kết thúc.

Lục Nhất Lan đi rót một ly nước cho Cố Mặc Trình, “Cố ca ca, anh xảy ra chuyện gì vậy?”

Người đàn ông không nói chuyện.

“Ai, có phải bị em mê hoặc hay không, ha ha.”

Cô chỉ là cười cười, lúc này Cố Mặc Trình lại nâng đầu, rất nghiêm túc nhìn Lục Nhất Lan, “Phải, bị mê hoặc.”

“...”

Sau khi anh nói xong, uống một ngụm nước, đứng lên, “Tiếp tục đi, bắt đầu từ đầu.”

Giọng nói trầm thấp lại rõ ràng, lần này tập luyện cực kỳ thuận lợi, Cố Mặc Trình dường như đã nhập diễn, mặt mày đều là chờ đợi cùng hướng tới của một hoàng tử đối với công chúa.

Sau khi nghe thấy xa xa ngoài kia, có một cô công chúa đang ngủ say, anh rút trường kiếm ra.

“Ta vượt mọi chông gai, đi hôn tỉnh công chúa.”

Giờ phút này công chúa đang nằm trên sô pha, váy lụa màu trắng trải dài xuống sàn nhà màu gạch, hiện ra vài phàn ưu nhã nhàn nhạt cùng đẹp đẽ quý giá, Cố Mặc Trình quỳ một gối xuống đất bên cạnh sô pha.

Nhìn cô gái trước mặt, lông mi dài hơi cong, gương mặt trắng nõn nà như sứ, cùng với đôi môi hơi nhếch lên. Cố Mặc Trình nhộn nhạo, anh nhấp môi, tiến tới trước một bước, lại chậm rãi cúi đầu, giả hôn.

Bây giờ----

Thật muốn trực tiếp hôn thật cmnl!

Vị trí môi cùng môi ngày càng gần, toàn bộ ý thức của Cố Mặc Trình, đều phảng phất bị thứ khác chiếm lĩnh, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của Lục Nhất Lan, độ cong duyên dáng, màu sắc động lòng người, hương thơm----

Vào lúc này.

Lục Nhất Lan nằm trên sô pha đợi khá lâu, luền trực tiếp mở bừng mắt.

Lúc này đây thật sự xấu hổ.

Người đàn ông rũ mắt, chóp mũi cơ hồ đụng phải Lục Nhất Lan. Dục vọng trong mắt anh không chút che giấu, ánh mắt Lục Nhất Lan đâm vào mắt Cố Mặc Trình.

Một cái hôn, cứ như vậy bị bóp chết từ trong nôi.

“...”

Cố Mặc Trình nhanh chóng đứng lên, anh vỗ vỗ tro bụi không có thật trên người, rất đứng đắn nhìn Lục Nhất Lan, “Thiên, anh còn có việc, anh muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Anh xoay người liền muốn vọt vào phòng ngủ, lại bị Lục Nhất Lan gọi lại.

“Cố ca ca, em có chuyện muốn hỏi anh.”

Lưng người đàn ông có chút cứng đờ.

“Anh nói với em, có phải vừa rồi... Anh muốn hôn phải không?”

“!”

Anh không trả lời, cứ như vậy chạy về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.