Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 53: [Hai chương gộp]: Cuộc gọi của Lâm Đại Hà từ thôn Tiên Nữ




Editor: Ngạn Tịnh.

Tỏ tình trong mơ của tôi, có lẽ chính là thế này.

Ngày đó, ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, những nụ hoa nở rộ ra thật sự rất tươi đẹp, rất mỹ lệ.

Đóa hoa hồng màu hồng nhạt kia, hoa hồng chứa đựng tình yêu, vào lúc Tư Tư tiến đến, nó nở rộ ra hương thơm.

Ngày đó, kế hoạch của tôi, hẳn là như vầy.

Tư Tư tỉnh lại, thấy đôi giày thủy tinh cùng tin tức nhắc nhở chỉ đường, một đường đi theo, ở cửa nghe được tiếng ca, rồi mới đi về phía trước, thấy di động cùng đóa hoa hồng màu hồng nhạt, nếu có thể, cô ấy sẽ bẻ một cánh hoa hồng, vào...

Vào sau khi hai chúng tôi đạt thành ‘thành tựu’ vị hôn phu thê, lấy đóa hoa hồng đại biểu cho tình yêu kia, tặng cho tôi.

Tặng cho tôi, để hai chúng tôi bát đầu tiến vào trang sách mới, món quà cho điện phủ mới.

Ngày đó, tôi nên là như vầy, mặc một thân quần áo nịt, tuy rằng không phải tây trang, nhưng vẫn như cũ có thể hoàn mỹ thể hiện ra vẻ đẹp trai của mình, tôi từ trên máy bay trực thăng, cực kỳ hoàn mỹ nhảy xuống đất.

Trong lòng ngực tôi, chính là chiếc nhẫn kim cương lớn hoàn mỹ khắc ghi hai ngày sinh nhật, chòm sao của chúng tôi, tức tốc làm ra.

Ngày đó, sau khi tôi rơi xuống đất, sẽ quỳ xuống, dùng tay cảu tôi nắm lấy tay cô, sau đó...

Sau đó sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.

Tư Tư sẽ thẹn thùng che mặt của mình, nhưng đôi mắt vẫn lộ ra bên ngoài, cô ấy sẽ không ngừng thể hiện ra, biểu tình ngóng nhìn tôi, sẽ nói với tôi, cô ấy yêu tôi.

Ngày đó, tôi sẽ thổ lộ thành công, cầu hôn thành công, mang chiếc nhẫn tượng trưng cho hạnh phúc vĩnh hằng kia, lên ngón tay áp út của cô.

Chính là ngón tay gần trái tim nhất trong truyền thuyết kia, từ đây, trói lại tim cô.

Ngày đó, tôi sẽ hôn môi cô ấy, hôn môi cô dâu tương lai của tôi, từ đây, cô ấy cùng tôi, sắp xây dựng một gia đình mới, một gia đình mà tôi tha thiết ước mơ.

Tình yêu, hạnh phúc.

Tôi đoán trúng mở đầu, thậm chí đoán trúng kết cục, lại không ngờ...

Chuyện xảy ra giữa lúc đó, vì sao lại chó má như vậy chứ!

Không, không thể nói thô bạo như vậy được.

Cho đến ngày nay, tôi đã 36 tuổi, nhớ tới chuyện bảy năm trước, tôi vẫn cảm thấy, vì sao, tôi thổ lộ, tôi cầu hôn, thế nhưng lại trở thành như vậy.

Tự mình ngã vỡ đầu, tự mình ngã gãy chân, tất cả lãng mạn, hủy trong một giây.

Ở trước mặt người mình yêu nhất bày ra một mặt ngu xuẩn và chật vật nhất.

“...”

Cũng may, kết cục cuối cùng là hạnh phúc.

Sau khi chân tốt lên, cô ấy kết hôn với tôi, kết hôn, lãnh chứng, đúng, chúng tôi cùng đến Cục Dân Chính, lãnh giấy hôn thú trước.

Sau đó, chúng tôi thuận lợi chọn xong áo cưới, chụp xong ảnh cưới, đính hôn xong, tôi chờ một ngày kia, đợi rất lâu.

Trước kia, hơn hai mươi năm, tôi chưa bao giờ có lúc quẫn bách như vậy, ở trước mặt công chúng, hôn môi cô dâu của tôi.

Cô dâu của tôi.

Cô dâu của tôi rất phối hợp, nhưng tôi... Cái mũi, không quá phối hợp.

Tôi thế nhưng chảy máu mũi!

Tuy rằng tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng một màn này, vẽ một bút đặc sắc! Lên cuốn sổ cuộc đời của tôi!

Bởi vì kết hôn quá tốt đẹp, cho nên tôi mời người tới quay chụp toàn bộ hành trình, tôi hôn môi cô dâu, sau đó chảy máu mũi, chảy đến trên mặt cả hai đều là máu, đều được quay chụp lại.

Hôn lễ của chúng tôi, không có cô dâu chú rể kính rượu, không có nháo động phòng, không có nháo cô dâu, cái gì cũng không có, nhưng----

Ha ha ha ha.

Tôi muốn cười to bốn tiếng, mấy thứ đó tôi đều không để bụng, không có thì không có.

Những chuyện khẳng định phải hoàn thành thì nhất định phải hoàn thành, nếu không làm những việc này, những thời gian dư ra kia, hoàn toàn có thể dùng để...

Một câu thôi.

Động phòng hoa chúc, một đêm không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.