Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 30: Lâm Kiến Thành 【Nhặt sạn】




Editor: Ngạn Tịnh.

Sắp đến mùa thu, theo lý mà nói sẽ không nóng chứ, nhưng Diệp Hàn An lại cảm thấy trên người truyền đến luồng hơi nóng, một đợt lại tiếp một đợt, cơ hồ sắp huân người choáng váng.

Anh thật muốn hôn hôn người bên cạnh này.

Xe chạy thật sự rất nhanh, từ quốc lộ đi xuống, lúc sắp đến nhà Lục Nhất Lan, Diệp Hàn An cảm thấy, bản thân không thể chính nhân quân tử như vậy được.

Trong quyển tiểu thuyết ngôn tình nào đó có một câu rất đúng, ừm, ừm...

Ở dưới tình huống nào đó, không dám ra tay, không người, cuối cùng cũng sẽ có kết cục rất thảm.

Nếu bây giờ không hôn, chờ cô tỉnh, Diệp Hàn An cơ hồ có thể khẳng định vận mệnh của mình. Không được, không được, khoảng cách sinh ra cái đẹp, nhưng là không được.

Không khí quá tốt đẹp, mùi rượu thoang thoảng chỉ làm người cảm thấy càng say.

Người đàn ông nhẹ nhàng xoay người tới bên cạnh Lục Nhất Lan, anh rất khẩn trương, cực kỳ khẩn trương, đời này Diệp Hàn An đều chưa từng nghĩ tới, bản thân cũng sẽ có ngày ‘xe chấn’.

Hít một hơi thật sâu, anh cúi người, ngậm lấy cánh môi Lục Nhất Lan.

Cực kỳ mềm mại, chung quanh phảng phất có pháo hoa đang nở rộ, phảng phất có chuông trống đang đồng vang. Trong nháy mắt kia, tất cả, tất cả tình cảm dục vọng trong lòng Diệp Hàn An đều được thỏa mãn.

Anh bắt đầu thở dốc.

Rồi tay có chút run, mở ra camera điện thoại di động, nhìn người mặt đỏ giống như đít khỉ ở bên trong, Diệp Hàn An khụ khụ hai tiếng, khụ khụ một hồi, anh từ bỏ.

Chẳng qua----

Chẳng qua người đàn ông vẫn cúi thấp người, nâng di động lên, ghi nhớ lại hình ảnh này của anh và Lục Nhất Lan, vĩnh viễn bảo tồn, trở thành hồi ức xinh đẹp nhất.

Ban đêm.

Uống say phát điên là một truyền thống rất tốt đẹp.

Say rượu nói lời thật lòng cũng là một truyền thống rất tốt đẹp.

Nếu không phải Lục Nhất Lan vẫn luôn lầu bầu nỉ non không ngừng, có lẽ Diệp Hàn An cũng sẽ không nhớ tới cần hỏi một vài vấn đề.

Cô ăn vạ trên giường, cũng không an ổn. Người đàn ông ngồi ở sàn nhà bên mép giường, chống cằm, “Tư Tư.”

“Tư Tư.”

“Ừm?” Người trên giường mơ mơ màng màng lên tiếng.

“Biết anh là ai không?”

“Diệp Hàn An ngố chứ ai.” Lục Nhất Lan mở mắt nở nụ cười, “Anh cho rằng em nghe không ra giọng của anh sao?”

“...”

Tuy rằng bị mắng, nhưng bong bóng hồng phấn nho nhỏ vẫn bay múa đầy trời, khóe môi Diệp Hàn An hơi cong lên, chỉ nghe giọng nói liền nhận ra anh sao, vậy thật là, thoáng như một giấc mộng vậy.

“Tư Tư, em thích Diệp Hàn An không?”

“Thích.”

Anh nắm tay Lục Nhất Lan, ngón trỏ miêu tả rõ ràng bàn tay của cô, thật lâu sau, tiếng cười của anh nhộn nhạo trong phòng.

“Tư Tư, Diệp Hàn An cầu hôn em, em có đồng ý không?”

Một vấn đề cuối cùng, là vấn đề cuối cùng anh muốn hỏi.

Nơm nớp lo sợ đợi hồi lâu, Diệp Hàn An trước sau đều không nghe thấy tiếng trả lời, đợi hồi lâu, anh xốc chăn lên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngáy nhợt nhạt.

Ngủ rồi.

Một vấn đề quan trọng như thế! Cư nhiên---- ngủ rồi.

Không còn lời nào để nói.

Đứng lên, gom lại quần áo, Diệp Hàn An rất chính nhân quân tử đến ngồi trên sô pha ngoài phòng khách. Một người đàn ông gần 1m9, nằm trên chiếc sô pha nhỏ chưa tới 1m6.

Khá là dày vò.

Nhưng không biết vì sao, nhìn bày biện nơi này, nghĩ đến biểu tình tươi đẹp động lòng người của cô, anh ngủ đến say nồng.

Sáng sớm lúc thức dậy trên người Diệp Hàn An có chút đau, Lục Nhất Lan lại là đau đầu.

Đẩy cửa phòng Lục Nhất Lan ra, Diệp Hàn An nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, vui sướng đi qua, “Tỉnh rồi?”

“Ừm.”

“Đau đầu.”

Đưa qua một ly nước ấm, Diệp Hàn An nói, “Xem lần sau em còn dám uống rượu không.”

“À, lần sau sẽ không uống nữa.” Uống một chút, chỉ nhớ rõ...

Trong mơ mơ màng màng, có một nụ hôn, có lẽ là giấc mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.