Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 3: Làng cổ tích[1] nhưng không phải chuyện cổ tích




Editor: Ngạn Tịnh.

Cô ở trong nước thậm chí không thể hô hấp, tốc độ máu chảy cơ hồ giảm tới độ thấp nhất.

Thật ra tốc độ của Diệp Hàn An rất nhanh, nhưng Lục Nhất Lan cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là dài dòng.

Hai người rất nhanh liền đi đến giữa sông, Diệp Hàn An vẫn luôn chuyên tâm đi tới trước, Lục Nhất Lan cố gắng theo sát anh, đêm khuya chẳng chút ánh sáng nào.

Bỗng nhiên, trong quá trình đi tới phía trước, Lục Nhất Lan mơ hồ thấy trong nước có người giơ súng về phía cô và Diệp Hàn An, dừng một chút, cô theo bản năng giơ súng trong tay lên, nả một phát súng với bóng dáng có chút mơ hồ kia.

“Pằng” một tiếng, người kia quả nhiên trúng đạn, máu chảy từ trên người hắn ra, từng chút từng chút thấm vào trong giấc mộng của Lục Nhất Lan.

Diệp Hàn An ngừng lại, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Tôi giết người.”

Lục Nhất Lan thở hổn hển, lần đầu tiên giết người, đối với một cô gái bình thường vẫn luôn sống ở chủ nghĩa xã hội hòa bình mà nói, quá đáng sợ.

Tốc độ di chuyển của Diệp Hàn An càng nhanh hơn, anh kéo Lục Nhất Lan lên bờ, lại phát hiện cô vẫn luôn phát run.

Người đàn ông ôm lấy cô, “Đừng sợ, buổi tối ở bên này, hẳn là người tuần tra phần tử khủng bố.”

“Tôi thấy người kia ngắm súng, cho nên mới nổ súng.”

“Vậy càng không phải lỗi của em.” Diệp Hàn An sờ sờ trán Lục Nhất Lan, “Em là tự bảo vệ mình mà thôi.”

Lục Nhất Lan không nói chuyện, Diệp Hàn An cũng không buông tay, cứ như vậy ôm lấy cô.

Người đàn ông vừa từ trong nước lên, cái ôm này không tính là ấm áp, nhưng là...

Thế nhưng lại tự nhiên cho cô một loại cảm giác an toàn, nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là một mảnh màu đỏ máu mơ hồ, cô có chút run rẩy.

Qua một lúc lâu, Lục Nhất Lan ngẩng đầu.

“Không sợ nữa?” Giọng nam trầm ổn, mang một chút ý an ủi.

Lục Nhất Lan lắc đầu, vẻ mặt cậy mạnh, “Tôi không sợ, tôi là lạnh!”

“Được, em lạnh.”

Cũng mặc kệ cô muốn làm gì, Diệp Hàn An trực tiếp bế ngang Lục Nhất Lan vẫn còn đang ‘run bần bật’ lên.

“Diệp tướng quân!”

“Em lạnh, tôi ôm em.”

Gió lạnh thổi vù vù, trên người hai người đều ẩm nước, đặc biệt lạnh.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại là ấm, vượt qua con sông này, lại đi tới phía trước một đoạn đường, hai người mới tìm được tín hiệu.

Diệp Hàn An buông Lục Nhất Lan xuống, “Kiên trì chịu đựng, đội ngũ cứu viện sẽ tới nhanh thôi.”

“Tôi biết.”

Nhưng trong cổ họng lại đau đớn như bị rách, cũng không phải bản thân cô có thể ngăn cản được, khụ khụ hai tiếng, dường như có một cỗ mùi máu trào ra ở ngực.

Lục Nhất Lan cảm giác ý thức của mình có chút mơ hồ.

Diệp Hàn An nhìn bộ dạng này của cô, vẫn luôn dùng tay vỗ vỗ mặt cô. Cảm giác có chút đau đau truyền đến, nhưng Lục Nhất Lan đã không mở mắt ra được.

Đêm dài chậm rãi trôi, hơn nữa rất lạnh, rất đói bụng.

Bên trong đói khổ lạnh lẽo, Lục Nhất Lan hoàn toàn mất đi ý thức. Trước khi hôn mê, cô chỉ cảm giác được, bản thân lọt vào một cái ôm ấm áp.

Diệp Hàn An nhìn người phụ nữ đã ngất xỉu trong lòng mình, không biết vì sao, trong lòng lại thêm vài phần ý tứ thương tiếc.

Ngón tay lướt nhẹ qua mái tóc của cô, Diệp Hàn An dùng tay sờ sờ cái trán của cô một chút, nóng bỏng.

Ở dưới hoàn cảnh ác liệt này, cô phát sốt.

Sắc trời còn tối đen, Diệp Hàn An nhìn mặt cô, cầm lòng không đậu hạ xuống một nụ hôn trên thái dương cô, cuối cùng...

Anh bỗng nhiên sửng sốt, rồi mới ở trong đầu nhảy ra tám chữ.

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Ngay sau đó, gương mặt anh tuấn của Diệp tướng quân, ngạo nghễ đỏ lên, một mảng ửng hồng.

Anh để Lục Nhất Lan cách mình một khoảng cách nho nhỏ, chỉ sợ bản thân...

Lại lần nữa không kiềm chế được.

Bình minh, Lục Nhất Lan mở mắt ra, thấy chính là trần nhà sáng ngời một màu trắng.

Bên tai truyền đến tiếng hộ sĩ nhẹ giọng kêu, “Cô tỉnh rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.