Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 27: Đừng gọi là mẹ mà hãy gọi cô là dì hoặc Triệu Chanh




Editor: Ngạn Tịnh.

Sau khi vào KFC, Diệp Hàn An liền gọi món, hai người mặc quân trang ở trong đám người cực kỳ nổi bật, có người nhìn qua, Lục Nhất Lan có chút ngượng ngùng.

Người đàn ông lại bỗng nhiên nói, “Ngồi ở bên cạnh anh rất ngượng ngùng sao?”

“Há...”

Lục Nhất Lan lắc đầu, “Không có, chỉ là em không phải quân nhân, lại mặc quân trang ngồi ở bên ngoài, luôn cảm thấy có chút không ổn.”

Nghe thấy câu này, người đối diện nở nụ cười, một nụ cười rất xinh đpẹ, “Từng nghe qua một câu chưa?”

“Hửm?”

“Quân tẩu vĩ đại nhất.” Anh bỗng nhiên nắm chặt tau cô, giống như bình thường, mười ngón quấn quýt, “Làm quân tẩu, em chỉ là mặc quân trang mà thôi.”

“...”

“Được được được, em biết rồi.” Cô phát hiện, bản thân đối với lời ngon tiếng ngọt anh thốt ra, thế nhưng thấy nhiều không trách.

Sau khi chơi đùa ở KFC một hồi, Diệp Hàn An đưa Lục Nhất Lan về nhà.

Một đoạn thời gian tiếp theo, Lục Nhất Lan cũng có chút bận, bởi vì Mẫn Mẫn sắp kết thúc kỳ thực tập, lại không biết viết bản thảo tổng kết, cho nên vẫn luôn hỏi cô về phương diện này.

Hai người đều bận, nhưng vẫn tận lực đều ở trong một cái văn phòng.

Khoảng cách một cái ngẩng đầu, ngước mắt liền có thể thấy, thân mật nhất, cũng đẹp nhất.

Ngày nọ.

“Diệp Hàn An, mau xem lịch, biết hôm nay là ngày gì không?”

“Hửm?” Người đàn ông ngẩng đầu, “Ngày gì cơ?”

“Ngày phỏng vấn tới rồi...”

Diệp Hàn An buông bút xuống, có chút kinh ngạc, “Sao lại nhanh như vậy?”

“Không nhanh.” Lục Nhất Lan dở khóc dở cười, “Em tới chỗ anh chơi đã gần một tháng rồi, lại không phỏng vấn cho xong, chủ biên sẽ đánh chết em.”

“Anh ta không dám.” Người đàn ông rất khẳng định.

Lục Nhất Lan: “...”

“Điểm chú ý sai rồi, em đã bảo trợ thủ lấy tất cả dụng cụ phỏng vấn tới rồi, anh đừng kéo dài nữa.” Lục Nhất Lan cảm thấy cứ tiếp tục ở lại nơi này, cô rồi sẽ biến thành sâu gạo.

Ngước mắt, “Anh giả vờ đáng yêu cũng vô dụng, giả vờ đáng thương cũng không được.”

Từ lần trước trong lúc vô tình đánh ngã kệ sách, Lục Nhất Lan liền thấy được một đống sách trên kệ sách của Diệp Hàn An, trong đó bao gồm 1000 cách trêu gái bị rách tung tóe, tiểu vương tử lời âu yếm, cùng với mấy quyển MarySue tổng tài bá đạo này nọ cô cực kỳ quen thuộc, tóm lại lúc cô cùng Diệp Hàn An nhặt sách thật sự rất xấu hổ.

“Sao có thể.” Diệp Hàn An thâm tình online, “Em là ánh sáng, anh là hoa hướng dương, tuy rằng em chỉ ở nơi đó, nhưng cũng bởi vì có em ở nơi đó... Cho nên anh mới vui vẻ.”

“Em rất quang trọng, anh không thể không có em.”

Lục Nhất Lan ừ một tiếng, đi tới dưới kệ sách, chỉ vào chúng, “Nhìn từ quyển sách nào?”

Diệp Hàn An nhìn cô dầu muối không ăn, yên lặng từ trên kệ sách lấy ra bộ [Tổng thống đại nhân, đừng tới đây].

Tiếng đập cửa vang lên, hai người nhìn ra bên ngoài, tiếng cảnh vệ truyền tới, “Lão đại, có người tới.”

“Là Mẫn Mẫn.” Lục Nhất Lan nói, “Mặc tốt quần áo, đi rửa mặt, chuẩn bị mở camera.”

“Không!”

“Hửm?” Lục Nhất Lan yên lặng, “Không cái gì?”

“Em không hôn anh một chút, anh từ chối.”

Người đàn ông thần sắc dị thường nghiêm túc, Lục Nhất Lan lẳng lặng ở bên cạnh một hồi lâu, tiếng đập cửa vang không ngừng, cô nói, “Mẫn Mẫn em đợi chút, tôi xử lý chút chuyện đã.”

“Anh lại đây.”

Diệp Hàn An đi tới bên cạnh Lục Nhất Lan, “Anh tới rồi.”

Không khí căng chặt bỗng trở nên kiều diễm, Lục Nhất Lan rất bất đắc dĩ, chỉ có thể hôn một cái lên má trái Diệp Hàn An.

Diệp Hàn An rõ ràng không thỏa mãn, nhưng mà Lục Nhất Lan cũng sẽ không thỏa mãn anh.

“Anh còn như vậy em sẽ tức giận.”

“...”

“Để người vào.” Anh yên lặng đi rửa mặt, khó chịu, không có hôn tới môi, không triền miên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.