Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 18: Phí bịt miệng




Editor: Ngạn Tịnh.

Qua mấy ngày, Lục Nhất Lan vẫn là liên hệ Diệp Hàn An.

“Hàn An.”

Giọng nói của người phụ nữ mang theo chút chờ mong, nhận tri này làm Diệp Hàn An rất vui sướng, anh ừ một tiếng, “Tư Tư, tìm anh có chuyện gì sao?”

Lục Nhất Lan còn chưa nói chuyện, Diệp Hàn An đã cướp lời trước, “Chỉ cần em nói, không có chuyện anh không làm được.”

Lục Nhất Lan: “...”

Cô im bặt trong chốc lát, Diệp Hàn An lại hỏi, “Sao em không nói lời nào?”

“Chẳng lẽ là ngượng ngùng?” Người đàn ông nhăn lại hàng lông mày, “Đừng ngượng ngùng, chỉ cần là yêu cầu của em, anh vĩnh viễn sẽ không từ chối.”

Lục Nhất Lan: “...”

“Nói đi.”

Ngữ khí của anh dịu dàng lưu luyến, lại làm Lục Nhất Lan nổi da gà toàn thân, nề hà chuyện quá gấp, cô nói, “Em muốn---“

“Mặc kệ em muốn cái gì, chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có, anh nhất định cho em.”

Lục Nhất Lan: “...”

Vẻ mặt mê mang, hai mặt mờ mịt, ba mặt bất đắc dĩ, bón mặt muốn phát điên.

Cô gái thật sự chẳng hiểu Diệp Hàn An đây là xảy ra chuyện gì, cô cẩn thận hỏi, “Anh chịu phải kích thích gì sao?”

Quyển sách nhỏ trên tay đóng lại.

Diệp Hàn An nói theo mấy vương tử trên sách kia nói, một câu lại một câu trả lời Lục Nhất Lan, nhưng dường như hiệu quả không tốt lắm, ví như hiện tại, cô dường như một chút cũng không cảm động.

Ngược lại cảnh thấy, anh- có- bệnh!

Trong điện thoại yên tĩnh một thời gian dài, Lục Nhất Lan lại hỏi, “Anh xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh không sao.” Giọng nói của anh trở về bình thường, nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Hàn An, thật làm Lục Nhất Lan run sợ một hồi, “Anh chỉ là nhớ em.”

Thình thịch thình thịch.

Một loại cảm giác tim đập không khống chế được.

“Lâu như vậy em cũng không gọi điện thoại cho anh, anh cho rằng em đã quên anh.”

Tuy rằng người đàn ông đang oán giận, lại một chút cũng không có cảm giác của oán phu, chỉ thanh thanh đạm đạm, phảng phất như lông chim lướt qua, lại làm người nhịn không được đau lòng.

Tướng quân một giới, xuất thân ngựa chiến, nào từng hạ thấp thân phận của mình như vậy.

Lục Nhất Lan xin mở video, bên kia rất nhanh liền nhận, hình ảnh có chút đong đưa, bên này Lục Nhất Lan xem cũng không tính đặc biệt rõ ràng.

“Hàn An.”

“Tư Tư.”

Bốn mắt đối diện nhau, Lục Nhất Lan thấy tường cúp sau lưng anh, có chút kinh ngạc cảm thán, “Những chiếc cúp kia đều là của anh?”

Diệp Hàn An liếc mắt một cái, ừ một tiếng, “Đều là lấy trước khi xuất ngũ.”

“Thật là lợi hại.”

Không có người đàn ông nào có thể kháng cự lời khích lệ của người âu yếm, cảm xúc nhỏ vì mấy ngày không nhận được điện thoại vào giờ phút này cũng biến mất không tung tích, Diệp Hàn An cầm di động, mặt mày hơi liễm, “Sao gần đây không liên hệ với anh?”

“Ừm...” Nghĩ nghĩ, Lục Nhất Lan vẫn là nói lời thật.

Cuối cùng, cô nhìn Diệp Hàn An, “Chính là vậy.”

“Cứ như vậy, em liền không gửi chúc ngủ ngon cho anh, không để ý tới anh, không gọi điện thoại cho anh sao?”

Bỗng nhiêm cảm giác bản thân có tội rất rất lớn, đầu Lục Nhất Lan hơi nghiêng nghiêng, có chút ngượng ngùng.

Yên lặng thật lâu, Diệp Hàn An nói, “Em trả đủ sáu câu chúc ngủ ngon, chào buổi sáng, thích anh gom đủ lại, anh sẽ nói cho em.”

“Gom đủ?”

“Nói, anh nghe.”

Ạch...

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, ngủ ngon, ngủ ngon, ngủ ngon, ngủ ngon, chào... Thích anh”

Ở chỗ Lục Nhất Lan không nhìn thấy, bên tai Diệp Hàn An có chút ửng đỏ, tay phải anh cầm di động, tay trái cầm quyển sách nhỏ, xem ra, một vài thứ vẫn là có chút tác dụng.

“Anh nghe rồi.” Người đàn ông rũ mắt xuống, “Chuyện nhận phong Thiếu tướng em nói, anh...”

“...”

Video bỗng nhiên cắt đứt.

Diệp Hàn An đứng bật dậy, di động vẫn còn đang sáng lên, trên WeChat biểu hiện trò chuyện video đã kết thúc, anh chọc khung tin tức, gửi tin nhắn, thế nhưng không gửi được!

Chuyện quái gì vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.