Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 16: Triệu Chanh ~ đậu phụ




Editor: Ngạn Tịnh.

Diệp Hàn An rửa mặt xong, liền nghe từ bên ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.

Đợi trong chốc lát, liền thấy Diệp Hàn Ngữ trước cửa.

“Sao chị lại tới đây?”

Trên mặt Diệp Hàn Ngữ mang theo tươi cười, “Em nói xem em đăng dòng kia trên vòng bạn bè, chị có thể không tới sao.” Cô ha một tiếng, “Ba mẹ đều thiếu chút nữa phát điên luôn đó.”

Chó độc thân ngàn năm Diệp Hàn An, bỗng nhiên yêu đương.

Đây rốt cuộc chỉ là một hồi vui đùa, hay là thế giới vặn vẹo?

“Chị nghe nói em dường như không tiếp xúc với phái nữ mà?” Diệp Hàn Ngữ nghĩ tới cái gì, trên mặt bỗng nhiên lộ ra thần sắc khiếp sợ, “Trời ạ, Hàn An, không phải em...”

Cô nhìn Diệp Hàn An từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng “Em là top, hay là...”

Diệp Hàn An liếc mắt nhìn Diệp Hàn Ngữ một cái, cô xám xịt ngậm miệng lại.

“Vào đi.”

Cửa lạch cạch một tiếng bị đóng lại, Diệp Hàn Ngữ trước chạy tới nhìn phòng ngủ, rồi mới ai một tiếng, “Cũng không có dấu vết đêm qua có thêm người, sao tối hôm qua lại tăng động như vậy?”

Đối với vấn đề không muốn trả lời, Diệp Hàn An đều không để ý lắm, chỉ trả lời theo ý mình, “Hôm qua em tỏ tình với người ta.”

“Há!”

“Người ta cũng đồng ý rồi.”

“Chậc chậc.” Diệp Hàn Ngữ dựa trên sô pha, “Giới tính?”

“Giống chị.” Diệp Hàn An rót một ly trà cho cô, “Em rất thích cô ấy.”

Anh càng thêm nghiêm túc, mặt mày Diệp Hàn Ngữ cũng chậm rãi giãn ra, nghiêm túc lên, “Rất thích? Người ở đâu, bao nhiêu tuổi?”

“Là phóng viên chiến địa trung ương, tuổi hẳn là ở 24- 25, rất đáng yêu.” Anh nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Rất làm người thấy thoải mái.”

“Bọn em gặp nhau ở X quốc, cô ấy là một người rất quả cảm.”

Diệp Hàn An dùng bút mực rất lớn mieu tả câu chuyện xưa quen biết gặp nhau yêu nhau giữa mình và Lục Nhất Lan. Diệp Hàn Ngữ ở bên cạnh nghe, cũng không nói chen vào câu nào.

Nói đến chuyện tỏ tình tối qua, Diệp Hàn Ngữ bật cười, “Em thật đúng là một chút cũng không lãng mạn, cô gái kia có thể coi trọng em, thật là...”

“Có vấn đề gì sao?” Anh ngước mắt, hơi thở lạnh thấu xương nhắm thẳng Diệp Hàn Ngữ, “Em chỉ là nói chuyện này cho chị biết, để chị trở về chuyển cáo cho ba mẹ, không bảo chị đánh giá.”

Đánh giá thì thôi đi, với tính cách Diệp Hàn Ngữ, chỉ biết nói mấy lời khó nghe, một chút lời hay cũng không biết nói...

“Nói cho ba mẹ làm gì?”

“Em muốn mang Tư Tư đi gặp bọn họ.”

“Phụt.” Diệp Hàn Ngữ khụ khụ hai tiếng, “Là ý của cô gái kia, hay là ý của em?”

“Khác gì nhau sao?”

Mỗ nữ đứng lên, phảng phất hóa thân thành chuyên gia tình yêu, “Em xem lại em đi, chưa từng yêu đương nên chẳng có kinh nghiệm gì cả, hai đứa vừa mới xác định tình cảm, liền đi gặp gia trưởng.”

“Đây không phải nói cho cô gái kia, em muốn cưới gấp sao?”

“Ừm, em muốn cưới gấp.” Tay Diệp Hàn An nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, “Em muốn đi đánh một bản báo cáo kết hôn.”

“...”

“Không được.” Diệp Hàn Ngữ lắc đầu, “Em như vậy là không ổn.”

Hai tiếng tiếp theo, Diệp Hàn Ngữ bắt đầu phổ cập các loại tips yêu đương cho Diệp Hàn An.

“Đầu tiên, em cưới chạy như thế, chỉ thuyết minh một việc, em cảm thấy bản thân không xứng với cô ấy, chính là bốn chữ, quả nhân có tật!”

“Chân trái em bị thương, vốn dĩ là có tật.”

“Vậy được, tiếp theo, em như vậy sẽ hạ thấp địa vị của mình trong gia đình, em xem đi, sau này em khẳng định sẽ bị khống chế.”

“Chị, thì ra sau này chị kết hôn... Thích bị người khác khống chế.”

Người đàn ông ánh mắt nhàn nhạt, ngực Diệp Hàn Ngữ chợt bị đâm một mũi tên, máu vẩy ra, “Được rồi, em như vậy quá tùy tiện.”

“Loại hành vi cưới gấp này của em, tỷ lệ ly hôn rất cao.”

“Sẽ không, quân hôn được pháp luật bảo hộ.”

“Ha, em còn muốn dùng cái này cầm tù con gái nhà người ta?”

“... Thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.