Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 12: Đi chợ




Editor: Ngạn Tịnh.

Tuy rằng anh từng làm lính lăn lộn khắp nơi, nhưng là màu da không xem như đen, mang một chiếc mắt kính màu đen trên mặt, không có vẻ như người xấu, trái lại có một loại cảm giác như công tử phong lưu.

Thay quần áo, lái xe đón gió ra cửa, Diệp Hàn An nghĩ, có lẽ anh lại phải tiếp xúc với một vài bí mật xinh đẹp.

Trung tâm quảng trường, Lục Nhất Lan từ trên xe taxi xuống, giữa người đến người đi, đèn rực rỡ vừa mới lên, cô dậm chân.

Di động bỗng nhiên vang lên, cô vừa thấy, là điện thoại của Diệp Hàn An, nhấn nhận, “Hi.”

“Tôi đã tới rồi.”

Lục Hàn An nhìn bốn phía xung quanh, nói, “Tôi ở trước tiệm trà sữa, nếu anh tới rồi thì tới bên này đi.”

“Tôi tới rồi, chỉ là không có...”

“Hửm?” Bên kia bỗng nhiên im bặt, Lục Nhất Lan hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Tôi thấy em rồi.”

Vừa quay đầu, Diệp Hàn An cầm di động, đứng ở bên cạnh suối phun nhìn cô, anh mang kính râm, Lục Nhất Lan không thấy rõ ánh mắt của anh, lại yên lặng cảm thấy...

Anh rất dịu dàng.

Vẫy tay, bên kia cúp điện thoại, bước từng bước dài đi về phía cô.

“Tôi tới rồi.”

“Tôi cũng vừa tới, không muộn.” Lục Nhất Lan duỗi tay giữ chặt tay Diệp Hàn An, rất tự nhiên đi về phía trước. Người đàn ông lại phảng phất có chút kỳ lạ, rồi mới nghĩ nghĩ, số lần anh dắt tay với chiến hữu dường như cũng không ít, cho nên----

Cho nên Lục Nhất Lan nắm tay anh hẳn cũng là ý như vậy thôi.

Kích động, trái tim nhảy rần rần trong ngực hơi chậm lại một chút, chỉ là không sao, cô vẫn là nắm tay mình.

Có mấy việc Lục Nhất Lan nói không sai, thế giới thật sự rất tốt đẹp, cực kỳ tốt đẹp, có cô ở cùng, mặc kệ trời mưa gió ớn, trong lòng đều tốt đẹp như ngày nắng.

“Chúng ta đang đi nơi nào vậy?”

“Anh đi cùng tôi sẽ biết.” Lục Nhất Lan lôi kéo Diệp Hàn An vào kịch trường lớn ở nơi này, theo bảng hiệu, cô rất nhanh liền tìm được vị trí của rạp chiếu phim.

Người đàn ông rất khó hiểu, “Vì sao nói cho tôi biết ý nghĩa của một câu nói, lại phức tạp như thế?”

“Chính là phức tạp như thế đó ~”

Lục Nhất Lan quay đầu lại chớp chớp mắt, “Nếu anh cảm thấy quá phức tạp và không thích, chúng ta không đi nữa.”

“Vậy, vẫn là đi thôi.”

Thật ra anh cũng không phải muốn miệt mài theo đuổi đến cùng câu nói kia, chỉ là ở giờ khắc này, Diệp Hàn An không muốn buông tay.

Cho dù chỉ là nắm tay cô cũng tốt.

Càng đi vào bên trong, cũng càng tối, chợt một tia sáng lóe lên trong bầu trời đêm, Diệp Hàn An thấy một cái rạp chiếu phim.

“Em muốn mang tôi đi xem phim?”

“Đúng vậy, từng xem chưa? Rất đẹp.” Lục Nhất Lan lấy phiếu xong liền túm Diệp Hàn An tới phòng chiếu phim số 3.

Vừa tới, phim còn chưa bắt đầu, nhưng người đã rất đông rồi.

“Tư Tư...”

“Nhỏ giọng một chút.” Lục Nhất Lan đặt ngón giữa ở trên môi nhỏ nhẹ nhắc nhở anh một tiếng, rồi mới chỉ vào lỗ tai mình, “Tới gần chút rồi nói.

“...”

Nhìn vàng tai nhỏ nhắn kiều mượt của Lục Nhất Lan, trái tim Diệp Hàn An thịch một tiếng liền nhảy loạn xạ lên, “Là phim gì vậy?”

“Anh đoán thử xem.”

“Lại để tôi đoán.” Diệp Hàn An yên lặng nói, “Tôi đoán không ra.”

“Được rồi, chính là bộ phim giải thích câu nói kia cho anh đó, anh phải xem nghiêm túc đó nha ~”

“À, được.”

Năm sáu phút sau, phim khai mạc, Diệp Hàn An rất ngoan, thật sự như Lục Nhất Lan nói, nghiêm túc bắt đầu xem phim.

Từ phong cách cùng nội dung xem ra, đây hẳn là một loại phim điện ảnh thần tượng, chính là loại nam chính lái siêu xe cực đẹp trai cực khốc cực bá đạo nói mấy lời câu hồn thiếu nữ kia.

Diệp Hàn An xem xem, bỗng nhiên cảm giác có chút kỳ dị.

“Tiểu yêu tinh này, em muốn tôi phải làm sao đây?!”

“Tôi nên làm gì với em bây giờ?”

“!”

“Tư Tư, Tư Tư...”

“Anh chờ một lát, sắp rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.