Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 30






Đi đến cuối đường lại bị một cánh cửa chặn ngang. Bởi vì trên cửa không ở tay cầm, mọi người sờ soạng khe hở và góc cửa một phen, rốt cuộc ở phía dưới tìm được lỗ hổng, giật ra, rốt cuộc mở được cửa. Ngọn đèn trắng chói mắt chiếu lại đây khiến mọi người không tự chủ được nhắm mắt lại. Qua một hồi lâu ánh mắt mới thích ứng nguồn sáng đột nhiên xuất hiện.

Hiện tại xuất hiện trước mặt bọn họ là một hành lang. Khác với cái khi nãy tối đen, bên này ánh đèn sáng tỏ, trang khí không khác với tầng lầu dưới. Tường trắng gạch trắng, chung quanh im ắng, không nghe thấy một chút tiếng vang.

Vừa mới nghĩ nơi này quá im lặng, chợt nghe phía trước truyền đến âm thanh vật gì đó đánh ngã.

Kiều Phi Vũ nhíu mày, nói.

“Dường như tôi nghe thấy cái gì.”

“Chắc là có chuột?” Phương Chí Hoành không hy vọng lại nhảy ra loại quái vật nào, xốc lên Lý Du đang từ từ tuột xuống, nghi hoặc hỏi.

“Anh cảm này bên này giống có chuột không?”

Phỏng chừng ngay cả chuột cũng bị thể thực nghiệm ăn luôn rồi? Vương Dương không tin tiếng động phía trước là do con chuột, trao đổi ánh mắt với Tiếu Dịch, Vương Dương cầm thanh đao chậm rãi tới một cánh cửa phát ra tiếng vang. Dựa lưng vào tường, Vương Dương hướng bên trong quát. “Ai đó!”

Vốn không trông cậy vào bên trong sẽ đi ra thứ tốt gì, nghĩ đến trong phòng đại loại sẽ có thể thực nghiệm. Mọi người tinh thần cao độ khẩn trương đề phòng nhìn chằm chằm cửa, nhưng không ngờ bên trong lại truyền ra tiếng đáp, là thanh âm yếu ớt của một người nam.

“Đừng…đừng nổ súng, tôi…chúng tôi là nhân viên nghiên cứu của sở nghiên cứu.”

“Ô?” Mấy người đứng ngoài cửa giật mình nhìn nhau, không nghĩ đến, trong sở nghiên cứu còn có người sống không bị nhiễm bệnh?!

“Xuất hiện đi! Chúng tôi không phải người quân đội.” Cậu biết người bên trong hiểu lầm họ là bộ đội đặc chủng, Vương Dương giải thích ý bảo có thể yên tâm đi ra.

*Răng rắc–*

Cửa đóng chặt chậm rãi từ bên trong mở ra, một người đàn ông đầu hói, vóc dáng bình thường mặc áo sơ mi xanh và quần tây đen, bên ngoài khoác áo trắng của sở nghiên cứu. Gã e ngại hé mở cửa một chút, vừa kích động vừa sợ hãi quan sát mấy người bên ngoài. Thấy quả đúng là người tuổi trẻ bình thường, gã mới yên tâm mở rộng cửa.

Còn có một cô gái trốn sau lưng gã, cô gái đeo kính mắt để tóc mái, cột tóc ra sau gáy, khuôn mặt có chút âm hiểm. Nhìn cô khiến Vương Dương nhớ lại cô giáo dạy toán, chính là khí chất và hình dáng này đây.

“Các…các người là ai?” Cô gái đứng sau người đầu hói nhìn thấy đoàn người thoạt nhìn không liên quan đến sở nghiên cứu, nghi ngờ chất vấn.

“À, chúng tôi tới sở nghiên cứu tìm thuốc giải. Bởi vì trong chúng tôi có người bị cương thi cắn, nghe nói trong sở nghiên cứu có thuốc trung hòa giải độc.” Kiều Phi Vũ giỏi ngoại giao chủ động giải thích cho hai người.

“Thuốc trung hòa còn đang trong giai đoạn nghiên cứu thí nghiệm, không thể cam đoan. Còn có, các người làm sao biết được thuốc trung hòa? Biết sở nghiên cứu?” Dường như nhắc tới việc cơ mật của sở nghiên cứu, cô gái tóc đen đề cao cảnh giác, không e ngại mấy người nữa, dùng giọng điệu điều tra hỏi bọn họ.

“A…cái này…” Kiều Phi Vũ há hốc mồm, không biết nên giải thích làm sao, thuốc trung hòa đúng là rất ít người biết.

“Ngươi….ngươi là GNZ0?” Người đàn ông đầu hói khi xem xét vài người, đột nhiên cảm giác người nam cao gầy đứng phía sau rất quen mắt. Gã không dám tin dụi mắt lại nhìn lần nữa, thanh âm run run hỏi.

“….”

Tiếu Dịch nhíu mày nhìn thoáng qua người đàn ông hỏi mình, không có ấn tượng, cũng không muốn trả lời gã, quay đầu đi không thèm để ý.

“GNZ0? Là cái gì?” Cô gái tóc đen nghe người đàn ông đầu hói nói thầm, kỳ quái hỏi.

“Khi đó cô còn không tới đây, là trận hỗn loạn lớn vài năm trước đó, tổn thất rất nhiều thể thực nghiệm, trong sở nghiên cứu còn có rất nhiều nơi bị phá hủy và sửa chữa thật lâu. Là vụ tập thể thể thực nghiệm chạy trốn, cô biết chuyện này chứ?”

“Sự kiện kia tôi có nghe nói.” Cô gái tóc đen nghe người đàn ông đầu hói hói nhắc tới, liền gật đầu.

“Là…hắn…hợp với các thể thực nghiệm chạy trốn, tuy sau đó đều bắt lại hết, chỉ có hắn, vẫn đều không tìm thấy…”

“Ô…thì ra là thể thực nghiệm hoàn mỹ mà bác sĩ K vừa ý nhất?”

Cô đã sớm nghe nói trong sở nghiên cứu có bác sĩ K, tài năng nghiên cứu đỉnh cao nhưng tính tình cổ quái. Cô luôn tò mò một thể thực nghiệm lúc trước y nghiên cứu ra, rất là tâm đắc. Nói là có năng lực biến dị mạnh vô cùng, là năng lực gần nhất với sinh vật ngoài hành tinh mà bọn họ nghiên cứu, còn có thân thể tự chữa trị như cũ. Đáng tiếc khi cô tới đây, thể thực nghiệm này đã dẫn phát bạo loạn, biến mất.

Có người cho rằng tìm không thấy thể thực nghiệm này, không chừng là đã chết. Có lẽ gien không hoàn mỹ giống như bác sĩ K tưởng. Nhưng bác sĩ K vẫn vững tin rằng thể thực nghiệm còn đang ở góc nào đó trên thế giới, sống rất tốt. Không ngờ thật đúng là còn sống, còn dám quay trở lại nơi này?!

“Ngươi là GNZ0? Vì sao trở về đây?”

“Dường như bọn họ nói, là vì thuốc trung hòa…vậy thì không có gì kỳ quái họ biết chuyện bí mật này…” Nghĩ tới cao cấp thể thực nghiệm ở trong sở nghiên cứu thì có biết được chuyện số ít người mới biết, không có gì kỳ quái.

“Nếu các người hiểu rồi, như vậy, có thể cho chúng tôi biết, các người biết được bao nhiêu?” Dù sao Tiếu Dịch đã lâu chưa trở lại sở nghiên cứu, vì bảo đảm ở trong chỗ tựa như mê cung này tìm ra phòng lưu trữ thuốc thực nghiệm và thuốc trung hòa, vẫn là nên hỏi hai nhân viên nghiên cứu thì mau hơn.

Sau khi giới thiệu, đoàn người biết đàn ông kêu Trương Kiến Quốc, đàn bà kêu Từ Yến Bình, là phụ trách nghiên cứu và giám hộ một ít sinh vật thể thực nghiệm trong tầng này. Ngay lúc bệnh độc cương thi bùng nổ ở tỉnh B, trong sở nghiên cứu cũng bắt đầu xuất hiện cương thi, sau đó chính là bạo loạn hủy diệt.

Không để bọn họ phản ứng, tiếp theo có rất nhiều bộ đội đặc chủng lại đây, muốn mang đi các nhân viên nghiên cứu quan trọng, bao gồm bác sĩ K. Tiếp theo bọn họ ép nhân viên nghiên cứu ở lại phóng khí độc độc chết thể thực nghiệm. Nhưng không biết giữa đường xảy ra chuyện gì, cánh cửa nhốt thể thực nghiệm đột nhiên mở ra. Vốn cửa là điện tử khống chế đột nhiên đều hỏng hóc. Thể thực nghiệm dưới một tầng đều bị khí độc chết, còn một số thể thực nghiệm không trúng độc hoặc chưa kịp bị đầu độc, bởi vì cửa đột nhiên mở ra mà chạy trốn. Có không ít chạy ra ngoài, tuy nhiên sau sự kiện kia, sở nghiên cứu đều nhét thiết bị tự động nổ vào trong thân mình thể thực nghiệm, rời khỏi phạm vi hạn chế của sở nghiên cứu sẽ nổ chết.

Có một số thể thực nghiệm không chạy loạn xung quanh, ngược lại canh giữ trong sở nghiên cứu, nơi nơi công kích nhân viên nghiên cứu và bộ đội đặc chủng. Tóm lại hết thảy đều hỗn loạn. Hai người bọn họ cũng là trong lúc kinh hoàng trốn lên trên lầu tránh né thể thực nghiệm và cương thi. Họ dựa hệ thống tự cung cấp nước và một ít đồ ăn vặt, duy trì sinh tồn, cho đến khi nghe bên ngoài có tiếng mở cửa mới nhận ra là có cái gì. Một người sợ hãi đụng ngã thứ sau lưng, khiến đám Vương Dương phát hiện sự tồn tại của hai người.

Kỳ thật bọn họ cũng muốn rời đi, nhưng chỗ này trước sau không có đường ra, bên ngoài tràn đầy cương thi. Cho dù ra khỏi vòng vây cương thi, gần đó rừng rậm nguyên thủy rắn rết mãnh thú, và cả thể thực nghiệm chạy trốn bên ngoài đều có thể giết chết họ.

Vốn nghĩ tới sân bay đằng sau lưng núi, nhưng vòng bảo hộ bên ngoài sân bay phải có thẻ từ đặc biệt mới có thể tiến vào. Có không ít người cầm thẻ từ đã trước tiên chạy trốn, muốn tìm cũng không thấy. Người duy nhất còn có thẻ từ chính là bác sĩ K, nếu muốn bay khỏi đây, nhất định phải tìm được bác sĩ K.

Chỉ là bọn họ sợ cương thi bên ngoài, không dám đi lung tung. Vì thế vẫn trốn trong này chờ người cứu, không dám đi tìm bác sĩ K có khả năng còn ở trong phòng lưu trữ thuốc trung hòa. Bởi vì bọn họ biết rõ y luôn thích đứng ở nơi đó, quan sát thai nhi kiểu mới thể thực nghiệm còn chưa thành hình ngâm trong dịch dinh dưỡng. Làm bạn với thuốc thí nghiệm.

Nhưng mà từ khi phòng thí nghiệm bùng nổ bệnh độc, dường như họ không còn nghe tin tức của bác sĩ K, không có nghe nói bộ đội đặc chủng tìm được y.

“Nói như vậy, nếu chúng tôi tìm được thuốc trung hòa, muốn rời đi thì phải tìm ra cái gì bác sĩ K, lấy thẻ từ mới lên máy bay được?” Vương Dương nghe hai người nói, vậy ra thần bí bác sĩ K là nhân vật chính yếu.

“Ừ, đúng, bác sĩ K rất giỏi đó, là người thứ nhất nghiên cứu thành công thể thực nghiệm hình người. Còn nghiên cứu ra thuốc 99SF, về thuốc khép lại thương sống lại…”

Nhắc tới bác sĩ K, người tên Trương Kiến Quốc, Vương Dương càng muốn kêu gã là đầu hói không ngừng nói về bác sĩ K. Tràn ngập sùng bái, gã không ngừng giới thiệu sự nghiệp to lớn của bác sĩ K.

Nhưng mà Vương Dương không hứng thú nghe, nhất là gặp được thể thực nghiệm ở tầng một bị đối xử cực kỳ tàn ác tồi tệ. Cảm thấy hành vi đó chính là hủy diệt tính người. Mặc kệ nghiên cứu thành công ra cái gì, đều là xây dựng từ thi thể đẫm máu của người vô tội.

“Tốt lắm tốt lắm, hắn có là cái gì đều không cần giới thiệu cho chúng tôi. Không bằng hai người mang tôi đi tìm chỗ để thuốc trung hòa.” Vương Dương ngoáy lỗ tai muốn móc ra mấy lời nói vừa tiến tai, kéo bọn họ trở lại chủ đề.

“Vậy…chúng tôi có lợi gì?” Cô gái tên Từ Yến Bình, Vương Dương thầm gọi là cô gái tóc đen, sắc mặt luôn kiêu ngạo chanh chua đột nhiên nói ra điều kiện.

“Đến khi đó chúng tôi sẽ mang các người bay khỏi đây, như thế nào?” Kiều Phi Vũ trả lời.

“Không, các người phải bảo vệ chúng tôi suốt đường đi, không để chúng tôi bị thể thực nghiệm và cương thi hại.” Cô gái tóc đen nói điều kiện, bộ dáng hếch mặt nhìn trời làm người ta ngứa tay.

Nhìn cô gái tóc đen còn có tâm tình và dũng khí đòi hỏi điều kiện, Vương Dương ngửa đầu trợn trắng mắt. Không cần hai người kia, bọn họ chỉ cần chậm chút là tìm được phòng lưu trữ cất thuốc trung hòa, không cần thiết phải dựa vào họ, có cần ngạo mạn vậy không? Như vậy càng làm cậu nhớ tới cô giáo kia, hừ, thật đáng ghét.

“Không muốn thì đi chết đi.”

Tiếu Dịch vốn đối với những người này, nhất là nhân viên của sở nghiên cứu không có hảo cảm, rút đao hướng tới cô gái còn đang vênh váo.

Kiều Phi Vũ thấy thế vội ngăn cản Tiếu Dịch, khuyên giải.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, giết họ chỉ bẩn chính mình, có gì nói đàng hoàng.”

Kiều Phi Vũ vừa nói vừa quay đầu cầu cứu Vương Dương, ý bảo cậu khuyên Tiếu Dịch. Vương Dương làm bộ không trông thấy, nghiêng đầu sang chỗ khác. Những người này nên bị dạy dỗ một chút.

“Cái kia, cái kia, lúc nãy chúng tôi chỉ nói đùa, chúng tôi dẫn đường, mang các người đi chỗ đó, đừng kích động, đừng kích động.” Biết rõ thể thực nghiệm luôn lạnh lùng, nhất là người nổi tiếng trước mặt, người đàn ông đầu hói toát ra mồ hôi lạnh giữ chặt cô gái khi nãy vênh váo, giờ bị Tiếu Dịch liếc và đao kề cổ khiến chân nhũn ra, cầu xin nói.

“Đừng, đừng giết tôi, tôi, tôi mới nãy chỉ là nói chơi.” Cô gái tóc đen sợ hãi phẩy hai tay, rốt cuộc nhớ đến trước mặt không phải người bình thường mà là thể thực nghiệm lợi hại, ngữ điệu lập tức mềm yếu tỏ vẻ thật lòng vui thích dẫn đường cho đoàn người.

Tiếu Dịch cất đao vào vỏ, lạnh lùng nhìn hai người run rẩy đi trước dẫn đường.

Mọi việc thuận lợi, Vương Dương đụng bả vai Tiếu Dịch, tò mò hỏi.

“Cái gì bác sĩ K, ông có biết không?”

“…biết.”

Làm sao không biết được. Trong ký ức, khi đó hắn còn nhỏ, toàn thân tràn đầy máu màu tím, bao gồm cả máu tươi của chính mình và thể thực nghiệm. Hắn đứng trong phòng tràn đầy thi thể.

Một mình hắn cùng thể thực nghiệm bị nhốt trong phòng kín có thiết bị theo dõi. Chiến đấu với thể thực nghiệm, người cuối cùng sống sót mới có thể đi ra ngoài.

Cuối cùng, khi hắn một người đứng ở chỗ kia cúi đầu nhìn xung quanh, không còn một cái thể thực nghiệm có thể nhúc nhích. Hắn lật tay nhìn bàn tay tràn đầy máu tươi, chỉ cảm thấy chết lặng.

Người đàn ông kia, từ cánh cửa lớn tiến vào đi đến trước mặt hắn, giật tóc hắn khiến hắn ngẩng đầu đối diện y. Lạnh lùng tàn khốc lời nói, khuôn mặt bởi vì điên cuồng nghiên cứu mà vặn vẹo, hắn sẽ không quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.