Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 29




Kiều Phi Vũ mất sức chín trâu hai hổ rốt cuộc cuộc leo lên thành thủy tinh, bên trên cái ao không bị che lại, hai bên có chỗ dành cho một người đứng, có thể trực tiếp nhìn xuống tình hình trong ao.

Kiều Phi Vũ nắm chặt tay vịn hai bên, chậm rãi bước lên cái bục, đi vài bước, gã cúi đầu thấy trong nước hai nhân ngư xinh đẹp đang tò mò bơi hướng gã.

Mỹ nhân ngư đuôi màu xanh có vẻ lá gan nhỏ, vẫn núp sau lưng nhân ngư đuôi hồng, hai móng tay sắt bén bám chặt thắt lưng nhân ngư đuôi hồng, ló đầu ra đánh giá kẻ xa lạ đột nhiên trèo lên.

Nhân ngư đuôi hồng ở trước mặt nàng thì lá gan lớn hơn, lôi kéo nhân ngư đuôi xanh ôm chặt mình chậm rãi bơi tới gần Kiều Phi Vũ.

Nàng từ dưới nước trong suốt trồi lên, bọt nước chảy từ mái tóc dài đỏ rực xuống làn da trắng mịn. Con ngươi màu đỏ yêu dị nhìn chằm chằm Kiều Phi Vũ đứng trên bục.

Cách nhân ngư gần như vậy Kiều Phi Vũ mới phát hiện, làn da nửa người trên của nhân ngư, từ xa xem thì giống da thịt con người, nhìn gần mới thấy kỳ thật giống như thịt cá, đều bao trùm vảy. Nhưng mà nửa người trên là loại vảy nhỏ trong suốt mỏng như cánh ve. Nếu không phải gã quan sát gần như vậy, chắc chắn không ai nhìn ra.

Hai nhân ngư thần bí mà xinh đẹp tuyệt trần chỉ cách mình mấy thước, Kiều Phi Vũ lịch sự cười với các nàng. Không biết các nàng có thể nói chuyện hay không, hoặc nên nói, tư duy của các nàng có giống nhân loại, hay là gần với động vật. Nhưng mặc kệ là thế nào, Kiều Phi Vũ vẫn quyết định phải chào hỏi trước đã.

“Chào các tiểu thư, tôi tên Kiều Phi Vũ.”

Nhân ngư nghe gã bỗng nhiên mở miệng, lập tức bơi xa mấy thước. nhân ngư đuôi xanh trốn sau lưng nhân ngư đuôi hồng e ngại Kiều Phi Vũ đột nhiên ra tiếng.

Trong đôi mắt nhân ngư đuôi hồng như trước không biến đổi cảm xúc, chỉ là mở to đôi mắt xem xét Kiều Phi Vũ, không nói hoặc làm hành động gì khác.

Gặp nhân ngư bị thanh âm của gã kinh sợ, Kiều Phi Vũ lập tức nhẹ giọng giải thích.

“Các tiểu thư đừng sợ, tôi là người tốt.”

“Ha ha ha, tiểu Kiều, ông nói ngược rồi hả?” Vương Dương ngẩng đầu xem Kiều Phi Vũ sốt ruột đối thoại với nhân ngư, cảm giác vô cùng thú vị, cười nhạo trêu chọc Kiều Phi Vũ.

“Đi đi! Đừng quấy rầy!”

Kiều Phi Vũ khom lưng trợn trắng mắt đối với ngửa mặt cười to Vương Dương, gã quay đầu lại muốn tiếp tục cùng nhân ngư tiến hành trao đổi. Đáng tiếc hai nhân ngư giống như hoàn toàn không hiểu gã đang nói cái gì. Con ngươi kỳ dị hút hồn người không có cảm xúc dao động, trừ bỏ mới đầu đối với gã đột nhiên ra tiếng mà hơi kinh hoàng, hai nhân ngư lại lặn xuống nước bơi chung quanh ao. Có khi tò mò bơi gần chỗ Kiều Phi Vũ đứng, vòng quanh mấy vòng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn gã.

“Ai, dường như không thể trao đổi…”

Kiều Phi Vũ vốn tưởng nhân ngư bộ dạng không khác với con người là bao, chắc sẽ tương tự như Tiếu Dịch có thể trao đổi mới đúng. Đáng tiếc Kiều Phi Vũ đã phát hiện ra, hai nhân ngư càng giống động vật, tư duy thiên hướng loài cá mà không phải nhân loại. Thật tiếc cho bề ngoài nhân loại lại căn bản không thể cùng người trao đổi.

Đang lúc Kiều Phi Vũ phiền não mấy nhân ngư xinh đẹp không ngừng vòng quanh dưới chân mình, Tiếu Dịch đứng cạnh ao dường như phát hiện điều gì.

“Vương Dương, lại đây.”

Tiếu Dịch đứng bên cạnh ao, tới gần góc tường thủy tinh có nhiều bèo trôi, kêu Vương Dương đang ngửa đầu cười nhạo Kiều Phi Vũ, ý bảo cậu mau tới.

“Hử? Làm sao vậy?”

Vương Dương thấy Tiếu Dịch đứng trước thủy tinh dáng vẻ trầm tư, tò mò tiến đến cũng nhìn bên trong cái ao trong suốt, không biết Tiếu Dịch có phải là nhìn thấy thứ kỳ quái gì.

“Tôi nghĩ đã biết mấy ngày nay những nhân ngư này ăn cái gì.”

Tiếu Dịch vươn ngón tay tái nhợt khớp xương gõ ràng gõ mặt thủy tinh dày, chỉ vào cái góc ở trong đám bèo xanh đậm không dễ gây chú ý, nói với Vương Dương.

“Hử? Đó là cái gì?”

Vương Dương đem đầu dán sát vào vách thủy tinh, nheo mắt đánh giá chỗ Tiếu Dịch chỉ. Cậu thấy trong đống bèo hỗn độn cuốn khúc xoay quanh, theo dòng nước dao động, một cái đùi người ngâm trong nước thành màu xám trắng lộ ra từ đám bèo…Mắt cá chân đùi người còn có giày da màu đen, vị trí phần đùi rất nhiều khối thịt không trọn vẹn vì bị cắn. Nhìn dấu răng trên đùi kích cỡ bằng miệng người, Vương Dương lập tức hiểu ra.

Chó chết! Thì ra mấy ngày nay nhân ngư là dựa vào thịt người mà sống…Càng nhìn kỹ bên trong bèo, Vương Dương càng có thể nhìn thấy rất nhiều thịt vụn từ thân thể đọng lại ở góc không gây chú ý. Có tay, có chân, còn có mảnh vải bị xé rách. Mảnh vải khá quen mắt, dường như là trang phục của bộ đội đặc chủng.

Có thể tưởng tượng được khi quân nhân xông vào đây, nhất định cũng giống như bọn họ bị tinh linh xinh đẹp yêu mị trong nước dụ hoặc. Nói không chừng có người giống như Kiều Phi Vũ, leo lên mặt trên cái ao muốn nhìn kỹ nhân ngư, hoặc là muốn vớt các nàng ra mang đi. Nhưng không tưởng được các nhân ngư không có thức ăn đang đói khát, trực tiếp kéo họ vào trong nước, nhanh chóng nuốt hết.

Nguy rồi! Vậy thì Kiều Phi Vũ đang đùa giỡn mỹ nhân ngư chẳng phải gặp nguy hiểm?! Cậu nghĩ tới Kiều Phi Vũ còn đang ở mặt trên cách nhân ngư không xa, chỉ cần nhân ngư vọt lên một cái là có thể kéo gã xuống nước. Vương Dương sốt ruột ngẩng đầu, hô to Kiều Phi Vũ đang đứng trên đỉnh ao.

“Kiều Phi Vũ! Mau xuống dưới! Mấy nhân ngư này ăn thịt người!”

“A? Cậu nói cái gì?”

Nhân ngư cái đuôi vỗ mặt nước gây ra thanh âm át đi tiếng la của Vương Dương, Kiều Phi Vũ nghe không rõ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hướng Vương Dương, lắc đầu tỏ vẻ chính mình chưa nghe được gì.

“Chết tiệt, tôi kêu ông mau chạy! Tên háo sắc này!” Vương Dương sốt ruột vung tay ý bảo Kiều Phi Vũ mau chạy xuống.

“Ủa? Làm sao vậy?” Kiều Phi Vũ thấy Vương Dương bộ dáng sốt ruột, chính gã dường như cũng phát hiện cái gì. Gã cảm giác sau lưng có gió ập đến, vội vàng nắm chắc hai tay vịn, nằm úp sấp bên cạnh ao.

*Rào!*

*Rầm! Đùng!*

Khoảnh khắc Kiều Phi Vũ nằm sấp xuống, sau lưng gã nhân ngư đuôi hồng bỗng nhảy lên, thân mình dài mấy thước ở trên không trung làm thành độ cong xẹt qua Kiều Phi Vũ. Từ bên trái ao xuyên qua cái bục rơi vào trong nước phía bên phải. Bọt nước văng khắp nơi tưới ướt áo khoác Kiều Phi Vũ.

Kiều Phi Vũ nằm sấp trên bục, cảm giác toàn thân chảy mồ hôi lạnh. Nếu không phải chính mình trước thời gian nằm sấp xuống, chắc đã bị nhân ngư tóm lấy kéo xuống hồ cá rồi. Hiện tại gã đã hiểu được lời Vương Dương cảnh cáo, lập tức bò dậy xoay người từ cái bục vội leo xuống.

Nhân ngư trong tường thủy tinh thấy gã rời đi, cách thủy tinh bơi theo gã, trong nước xoay động, sau đó dường như mất đi hứng thú, vung đuôi cá màu đỏ to lớn, xoay người đi tìm nhân ngư đuôi xanh. Các nàng ở trong nước tiếp tục dùng dáng bơi xinh đẹp tao nhã, khoe ra cái đuôi diễm lệ.

“Phù ~~~ tạ ơn trời đất, tôi còn sống.”

Kiều Phi Vũ thuận lợi leo xuống dưới, một tay chống vách thủy tinh, cảm thán chính mình mạng lớn không bị nhân ngư tóm lấy.

“Tiểu Kiều, lần sau phải chú ý nhé ~ tôi nghĩ người đẹp trong sở nghiên cứu, đều sẽ không dịu ngoan giống bề ngoài đâu.” Vương Dương nhận ra mình đúng là nhìn xa trông rộng, mới đầu thấy mỹ nhân ngư liền không có mong chờ gì. Vương Dương đắc ý cười nhạo Kiều Phi Vũ suýt chết vì sắc đẹp.

“…Coi như tôi học được giáo huấn từ lần này.”

Xoa trán, Kiều Phi Vũ thở dài một hơi, ngoái đầu xem hai nhân ngư trong nước. Gã nghĩ không ra, vì sao chính mình xui như vậy, sao không gặp thể thực nghiệm nào hiền chút?

Ngay lúc vài người còn đang than thở, nhân ngư dường như là đói bụng. Nhân ngư đuôi xanh ở trong nước xoay người chui vào bên trong đám bèo ở đáy nước, đám bèo xanh hỗn độn lập tức che lấp nàng.

Chốc lát sau, chỉ thấy nàng từ bên trong bèo kéo ra một thi thể của nhân loại. Xem thân hình là người đàn ông tuổi trẻ, dáng người cường tráng, kimono đã bị móng vuốt sắc bén của nhân ngư xé rách tung tóe. Khuôn mặt chữ điền chỉ còn lại mắt mũi miệng.

Cơ thể và làn da nâu đều bị cắn nham nhở, một con ngươi đen theo dòng nước trôi ra ngoài, kéo theo dây thần kinh dài nhỏ màu vàng từ trong hốc mắt. Cầu mắt đen trắng ở trong nước bềnh bồng, không lâu sau bị nhân ngư đuôi xanh đang ôm thi thể nhìn thấy, tóm lấy mau chóng nhét vào miệng.

Nàng mở ra đôi môi hồng nhạt, mọi người có thể nhìn thấy bên trong khác với nhân loại. Răng nanh xếp chỉnh tề hình răng cưa hơi giống cá mập, trắng đến đáng sợ. Họ nhìn răng nanh của nàng từng chút một cắn vỡ tròng mắt, chất lỏng bên trong xịt ra ngoài. Chất lỏng màu trắng ngà theo con mắt móp méo ở trong nước lan ra.

Nhìn xinh đẹp nhân ngư hình dáng mị hoặc mê người, có khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hé mở môi hồng nhanh gọn nhai nuốt mắt người. Màn này khiến Kiều Phi Vũ tinh thần bị đả kích.

Này…này rất không có mỹ cảm…Nhưng mà, hình ảnh kế tiếp, so với ăn con mắt, càng thêm kích thích thần kinh của Kiều Phi Vũ.

Chỉ thấy nhân ngư đuôi xanh túm thi thể bơi về phía trước, rốt cuộc tới bên cạnh nhân ngư đuôi hồng. Tiếp theo, hai nhân ngư bắt đầu đối với thi thể, tiến hành dùng bữa tràn đầy máu me. Thật sự không có mỹ cảm, hoàn toàn chính là bản năng dã thú của động vật. Các nàng xòe năm móng tay xé rách bụng của xác người đàn ông, dùng cánh tay trắng nõn mảnh khảnh vói vào trong bụng, đem nội tạng màu đỏ màu vàng lôi ra.

Vốn mặt nước sạch sẽ, hiện tại ở chung quanh các nàng đã nhiễm màu đỏ. May mắn hồ cá này là hệ thống tự đổi nước. Nếu không nhìn tướng ăn của các nàng, cái ao này sớm đục ngầu rồi.

Ruột thi thể bị lôi ra một đoạn dài ở trong nước nổi lơ lửng. Hai nhân ngư không thèm quan tâm, mỗi người túm một bên ruột, mở hàm răng nanh tựa cá mập cắn xé. Máu và thịt vụn nổi lơ lửng quanh các nàng. Từ xa nhìn lại, dưới ánh sáng xanh nhạt chiếu cái ao lớn trong suốt, hai nhân ngư vẫn xinh đẹp như trước, đang vây quanh thi thể nhai nuốt. Hình ảnh này khiến Phương Chí Hoành cõng Lý Du muốn nôn mửa, dù trong bụng không có gì nhổ ra nữa. Gã chỉ có thể quay đầu đi không dám nhìn kỹ. Những thể thực nghiệm quả nhiên đều là quá đáng sợ, thật sự là ghê tởm khiến người buồn nôn.

“Oa, thì ra nhân ngư còn là bách hợp?”

Từ chỗ bạn học nữ biết được các loại từ ngữ liên quan đến đồng tính luyến ái, Vương Dương hiện tại đã biết hai nữ yêu nhau thì gọi là bách hợp. Khó trách Vương Dương giật mình cảm thán, bởi vì hai nhân ngư vốn đang căn thịt người, cắn cắn, đã bỏ qua thi thể. Xác đàn ông bị cắn thủng bụng chậm rãi rơi xuống đáy ao cát trắng. Mà hai nhân ngư thì đang ôm nhau.

Nhân ngư đuôi xanh liếm cái cổ trắng nõn của nhân ngư đuôi hồng, nhân ngư đuôi hồng ngửa đầu ra sau, dáng vẻ cực kỳ thoải mái, còn vươn tay ôm lấy nhân ngư đuôi xanh. Nàng dùng tay vuốt ve màu xanh trong suốt vây cá ở sau lưng nhân ngư đuôi xanh.

Miệng nhân ngư đuôi xanh chậm rãi tiến về trước, rốt cuộc cùng miệng nhân ngư đuôi hồng dán chặt. Hai người ôm lấy nhau, đuôi cá quấn quanh ở trong nước lăn lộn, không ngừng nhiệt liệt vuốt ve hôn môi đối phương.

Tuy bị bộ dáng ăn thịt người của các nàng dọa một chút, nhưng nhìn các nàng hôn môi dựa sát vào nhau lại khiến Kiều Phi Vũ máu sôi sục. Đúng vậy, gã cũng thích xem hình ảnh hai người đẹp bên nhau. Nhưng thật đáng tiếc, hai nhân ngư này hứng thú đối với đàn ông chính là thực vật để cho các nàng ăn…Nhìn dáng vẻ hai nàng thân mật vô lo, có thể thấy các nàng ở trong ao rất hạnh phúc.

Vương Dương từ sau lưng vỗ vai Kiều Phi Vũ, đồng tình an ủi gã.

“Nén bi thương đi, tiểu Kiều, hai nhân ngư mới là một cặp…Dường như các nàng không có hứng thú với đàn ông nhé…Kỳ thật đối với thịt ông chắc sẽ thích, ha ha ~”

Kiều Phi Vũ bất đắc dĩ quay đầu lại nói.

“Nếu đã xem nhân ngư xong rồi, vậy chúng ta mau đi thôi…”

“X, còn không phải tại ông muốn dụ dỗ nhân ngư chậm trễ thời gian?”

Vương Dương trợn trắng mắt, cẩn thận nhìn xung quanh ao. Trừ bỏ cái ao tỏa sáng, xung quanh đều là tối đen. Căn bản không nhìn thấy gì, không biết nên đi hướng nào mới tới được phòng lưu trữ thuốc trung hòa.

“Tiếu Dịch, hiện tại chúng ta đi đâu tìm?” Vương Dương đang nghĩ Tiếu Dịch đã lâu không trở lại sở nghiên cứu, ai biết hiện tại bố trí có thay đổi hay không.

Tiếu Dịch dùng đôi mắt so với người thường càng thấy rõ bóng đen, nhìn bốn phía căn phòng, thấy đằng sau cái ao có hành lang dài, nói với Vương Dương.

“Theo tôi, đi bên kia.”

“Ừ, được.”

Trên cơ bản trừ bỏ ngọn đèn trong ao có thể chiếu sáng vài chỗ, còn lại đều tối như mực xòe tay không thấy ngón, hoàn toàn không thể quan sát tình huống chung quanh. Vài người đi sát vào nhau mới không lạc mất trong bóng đêm. Tiếu Dịch đi đằng trước dẫn đường đột nhiên cầm tay đi đằng sau Vương Dương. Vương Dương kiềm không được tay run lên.

“A?”

“Theo sát tôi.” Thanh âm trầm thấp của Tiếu Dịch chậm rãi tiến vào tai Vương Dương.

“Ừ…”

Vương Dương không có làm ra phản ứng gì khác, cảm giác tay Tiếu Dịch nắm tay mình lành lạnh, tự như ấn tượng đầu tiên lúc cậu gặp hắn. Nhưng sau khi quen rồi mới hiểu, bên trong Tiếu Dịch khác với vẻ ngoài. Vương Dương không thể kiềm chế tim đập loạn, thầm mắng chính mình, xxx, đâu phải lần đầu tiên nắm tay, tim đập cái quái gì? Bình tĩnh bình tĩnh…

Nắm bàn tay Vương Dương run run, Tiếu Dịch mím môi dường như đã nhận ra cái gì, không nói lời nào, chỉ là càng siết chặt bàn tay, trong bóng đêm dắt tay Vương Dương tiến về phía hành lang tối đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.