Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 3: 3: Nếu Cậu Còn Đánh Tôi Tôi Không Ngại Lôi Cậu Lên Giường




Mấy ngày tiếp theo lại có một cơn bão Linh khí từ Đông Hải thổi vào, khiến cho rất nhiều nhân cơ hội đột phá, tu thành Linh Giả. Giờ đây Linh Khí Nam Việt Quốc khu vực ven biển đã đậm đặc thấy rõ, thậm chí nhiều nơi còn phát hiện Linh Khí ngưng tụ thành Linh dịch, hóa thành từng cái ao rải rác khắp nơi.

Việt Vương phối hợp cùng các đại tông phái ban bố lệnh, để cho các loại Khí thuật, Võ kỹ cấp cao lưu truyền xuống dưới, người người đều học được, nhờ đó không ít kẻ hưởng lại, tung hô Việt Vương không dứt. Ông ta lại trực tiếp ra tay, dẫn quân binh phá vỡ ba bốn cái Tông Môn nhất lưu, nghiền nát phỉ tặc nơi biên cương, khiến cho không ít Tông Môn mưu đồ phản loạn đều phải núp bóng xuống dưới.

Dưới thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu chỉ là sâu kiến.

Việt Vương đại nạn không chết, trái lại thực lực tăng lên một mảng lớn, lực ép các Tông môn. Hơn mười lăm năm qua Việt Vương bị trọng thương, không thể điều hành đất nước, biết bao kẻ nổi dậy tâm tư phản loạn, cấu kết ngoại bang hòng gây nhiễu loạn Nam Việt Quốc. Đáng tiếc chúng tính nhầm, nên giờ đây thân mang tội danh, bị xung đến nơi biên cương để làm khổ sai, sống không bằng chết.

Bên trong Đại Điện của Tần Thiên.

Một cây bàn tay đen nhẻm từ trong Hắc Đỉnh thò ra, tiếp đó là một khuôn mặt khô khốc, đen đúa không chịu nổi, máu tươi hòa cùng các thứ dơ bẩn khiến hắn tựa như một con quái vật. Duy chỉ có đôi mắt sáng rực như mặt trời kia là khiến người ta hiểu rằng, đây là nhân loại.

Rắc rắc, tiếng vỡ trên thân thể khô gầy này vang lên, tiếp đó từng mảnh từng mảnh vỡ ra, rơi xuống mặt đất, để lộ một thanh niên tuấn tú, mái tóc tung bay trong gió.

"Một tuần để vượt qua sao? Thành tích không tệ." Tần Thiên vỗ tay tán thưởng, nhìn thanh niên trước mặt mình.

Trần Phong khí huyết tựa như rồng, Linh lực, Linh văn như giao long nhảy nhót quanh thân, Ma Pháp lực rung động lấy các nguyên tố trong không gian, biến thành dị tượng. Làn da hắn giờ đây hiện ra từng đạo từng đạo Kim quang, đó không phải là Kim quang đến từ Kim Thân Thập biến quyết, mà nó đến từ Kim Long Luyện Thể Tâm Kinh, một môn Linh Công Luyện thể cấp bậc Tông Linh cảnh! Còn chưa kể trên đó còn có từng đám đồ đằng đồ văn, đó là lấy từ Âu Lạc thần tôc đồ đằng.

Giờ đây hắn đã cường đại không gì sánh được, đến mức chính bản thân cũng không thể khống chế nổi lực lượng, để chúng phát tiết ra ngoài.

Trong đỉnh kia thời gian dường như chậm lại, hắn đã chiến đấu tới một trăm trận với hóa thân của Tần Thiên, trong đó thảm bại chín mươi chín trận, thậm chí khi tế ra Đông Sơn Thần trống cũng không ăn thua, vẫn bị quật ngã như thường. Tần Thiên nói không sai, Linh Thuật của hắn tuy rằng uy lực rất khủng bố, nhưng Tần Thiên chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ phá vỡ, dù Linh Lực của Trần Phong hùng hậu gấp mấy lần!

"Ngươi đã đi đến một bước này thì ta cũng đỡ lo phần nào.Từ trước đến nay ta chưa truyền cho ngươi một môn Linh thuật nào, vậy bắt đầu từ hôm nay đi." Tần Thiên tiến lên, trong lòng bàn tay hiện ra một chữ Tượng hình, tản ra Kim quang nhàn nhạn.

"Thứ ta truyền cho ngươi, chính là chữ Điểm. Phối hợp với chữ Vũ mà ngươi lấy được thì dù ngươi có gặp Chân Linh cảnh cũng có thể thoải mái ứng đối."

"Về phần chỉ dạy, ta đã dạy rồi, quan trọng ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu mà thôi. Còn bây giờ, ngươi có việc cần làm rồi, ta không phiền nữa."

Gã búng tay, lập tức một cột sáng từ trên trần nhà bắn xuống, bao phủ toàn thân Trần Phong. Đây là một tòa truyền tống trận cỡ nhỏ, có thể truyền vật chất đi trong khoảng cách mười mấy cây số.

Ầm

Hắn bước ra khỏi cột sáng, chỉ thấy Ánh Nguyệt đang đứng đối diện với hai thiếu nữ Long tộc, không khí chỉ cần liếc qua là biết cực kì căng thẳng rồi.

"Cuối cùng ngươi cũng về, làm hai người này tìm mãi."

Ngọc Linh khẽ nhếch mép, ánh mắt cực độ khó chịu.

"Lạc Huyên, Lạc Hoa Mân, hai cô tìm tôi có việc gì sao?"

"Đúng là có chuyện, hơn nữa có chút gấp gáp. Cậu mau đi với chúng tôi."

Lạc Huyên không nhiều lời, lập tức tóm lấy cổ tay hắn, sau đó ba người bay vút đi.

"Hơn một tuần nữa là đến Lễ trưởng thành của Long tộc rồi. Lạc Long tộc chúng ta cần cậu giúp."

"Vì sao lại cần tôi?" Trần Phong lên tiếng hỏi.

Lạc Huyên có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đáp lại:

"Là vì Long huyết của cậu. Lạc Long tộc cần nó."

"Cái gì?" Sắc mặt Trần Phong hơi tối lại, tuy nhiên Tần Thiên lúc này truyền âm cho hắn:

"Đáp ứng cô bé đi, ta đảm bảo ngươi sẽ được trăm lợi không có một hại."

Tần Thiên đã nói như vậy khiến Trần Phong an tâm phần nào, liền đáp lại:

"Chuyện này không phải không thể, nhưng tôi cần thông tin rõ hơn."

"Được thôi, nhưng đến nơi rồi tính."

Ba người chạy một mạch qua ba bốn cái truyền tống trận, thẳng lên một cái Long thuyền. Gọi là Long thuyền bởi nó thật sự là một Quái thú đầu rồng, thân hình to lớn không kém gì một tòa nhà, quanh thân còn có không ít các loại Pháo Hạm.

"Đây là một con Hải Thú, được chúng ta cải tạo, chuyên môn để đi đường."

Ba người rơi vào một căn phòng trên lưng con Hải Thú, trong đây đồ đạc ngăn nắp rõ ràng, còn thoang thoảng hương thơm thiếu nữ, hiển nhiên là phòng riêng của hai người này.

"Được rồi, có gì mau nói đi." Trần Phong dựa lưng vào tường, trong đầu đang cố suy tính xem mọi khả năng có thể xảy ra.

Lạc Huyên lúc này mới chậm rãi đáp lại:

"Như trước đây chúng tôi đã nói, tình hình Lạc Long tộc hiện nay cực kì bất ổn. Từ sau những chuyện thời cổ đại kia, Lạc Long tộc một đường xuống dốc, nay đã không còn uy phong như năm xưa. Thậm chí Thánh Long Đài cũng không còn giữ được, buộc phải chia cho các Long tộc khác sử dụng."

"Thánh Long Đài?"

"Đó là nơi làm lễ trưởng thành cho các thiếu niên Long tộc chúng ta. Vốn trước đây là do Long tổ tự mình luyện chế, nhưng từ sau khi ngài cùng các vị Đế cảnh trong tộc chết trận thì mọi chuyện đã khác. Tứ Đại Đế Tộc đã hiếp bức, buộc chúng ta phải giao ra Thánh Long Đài."

"Chúng ta cũng đành nhịn nhục cho qua, nhưng đến trăm năm gần đây mới phát hiện rằng Thánh Long Đài đã cực kì suy yếu, cần phải có huyết mạch cao đẳng để kích hoạt lại."

"Bởi vậy, các ngươi tìm ta?" Trần Phong gật đầu, đã hiểu sơ sơ về tình trạng mình gặp phải.

Tần Thiên luôn có một mảnh hồn phách bám trên Nhẫn không gian của Trần Phong, nghe vậy liền nói:

"Ngươi cứ tham gia đi, đảm bảo chỉ có lợi mà không có hại. Năm xưa ta cũng đột nhập vào Lạc Long tộc một chuyến, cũng thấy qua Thánh Long Đài, từ đó đến nay vẫn nhớ mong không thôi."

"Sư phụ đã đến qua đó?" Trần Phong kinh ngạc hỏi lại.

"Chứ còn sao nữa. Ở trong đó ta cảm nhận được một cỗ Long uy vô cùng khủng khiếp, chắc hẳn là dư uy còn sót lại của một đầu Thánh Long. Hắc hắc, nếu có thể đem giọt Thánh Long huyết đó thu vào tay, ta đảm bảo thân thể ngươi sẽ khủng khiếp đến độ ngươi cũng không hình dung nổi đâu."

Trần Phong nghe vậy thì đã động lòng, lập tức đáp ứng hai người Lạc Huyên. Cô nàng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ:

"May mà cậu đồng ý, nếu không chúng tôi phải bắt trói về rồi. Thật may."

Hắn nghe vậy mà bất giác rùng mình, cảm giác thiếu nữ trước mắt trông không còn yêu kiều duyên dáng, trái lại mười phần khủng bố

"Thế bây giờ hai người định khởi hành luôn sao?"

"Đúng thế."

Trần Phong đã hiểu rõ vấn đề, bởi vậy lấy ra một tấm thẻ truyền tin về cho nhóm Ngọc Linh Ánh Nguyệt, xong xuôi mới đáp lại.

"Đi thôi."

Lạc Huyên gật đầu, sau đó con Hải Thú ầm ầm chuyển động, sáu cái chân vung vẩy, nâng bọn hắn tiến về hướng biển mà đi. Trần Phong thừa cơ này mà nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy phía trước cũng có bốn năm đầu Hải Thú thân cõng từng tòa từng tòa cung điện bước đi. Tốc độ của những con Hải Thú này không ngờ lại cực nhanh, thậm chí so được tốc độ của Chân Linh cảnh Linh Giả bay toàn lực!

Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, xung quanh gió lốc cuồn cuộn không dứt, kèm theo đó là tiếng thét vang vọng cả không gian.

"Cái quái gì vậy?"

"Là Côn Bằng."

Lạc Hoa Mân hứng khởi chỉ lên trời cao, nói tiếp:

"Bắc minh có cá, kỳ danh là côn. Côn to lớn, không biết hắn mấy ngàn dặm vậy. Hóa mà làm chim, kỳ danh là Bằng. Bằng chi lưng, không biết hắn vài ngàn dặm dã, nộ mà bay, hắn dực như đám mây che trời! Câu nói này chắc ngươi cũng nghe rồi phải không?"

Trần Phong nhớ lại, quả từng đã đọc qua giới thiệu về Côn Bằng này. Côn Bằng chính là thượng cổ dị thú, thân thể dài ngàn dặm, uy phong vô cùng, sao giờ đây lại xuất hiện?

"Thực sự mà nói, Côn Bằng là một chủng tộc, bọn hắn sống ở Bắc Vực. Chẳng qua vào hơn ngàn năm trước chúng làm loạn, bị Long tộc ta truy diệt, còn sót lại tù binh thì biến thành nô lệ, trở thành công cụ chuyên chở."

Khoai đang ngồi trên đốt tre ngâm nga hát, nghe câu này lập tức lẩm bẩm:

"Côn Bằng lão tổ tông chính là tồn tại gần Thần, sao lại để cho chủng tộc của mình bị đồ diệt thế này? Cái con cá già kia bao giờ lại dễ tính như vậy? Chẳng lẽ...."

Trần Phong thì không hề hay biết chuyện đó, giờ đây đang chạy một mạch lên tầng cao nhất của tòa nhà, nhìn thẳng lên bầu trời. Đó thật sự là một đầu Quái Thú khổng lồ, hai sải cánh có lẽ đến cả mấy cây số, chỉ khẽ di chuyển thôi cũng đủ tạo ra từng cơn cuồng phong.

Hết chương 306

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.