Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 2: 2: Thằng Bé Là Chồng Con À




Ma Vực gần đây, đề tài câu chuyện chính là đạo lữ của ma chủ Đông thành Tư Mã Tiêu, đối với nữ tử rất ít xuất hiện trong mắt mọi người này, có người nói nàng là ma tu, cũng có người nói nàng là đệ tử Tu Chân giới, các loại tin tức ngõ ngách truyền bay đầy trời.

Vốn dĩ Liêu Đình Nhạn là mật thám dưới trướng ma chủ cũ của Đông thành, trong Đông thành người biết được thân phận nàng tuy không nhiều lắm nhưng cũng có mấy kẻ, chỉ là khi Tư Mã Tiêu đi vào Đông thành đã tìm ra toàn bộ những người biết thân phận Liêu Đình Nhạn, tiến hành dò hỏi.

Vị tổ tông này muốn biết cái gì, từ trước đến nay đều dùng phương pháp đơn giản thô bạo, cho nên chờ hắn ‘ dò hỏi ’ xong một đám, đầu óc mọi người đều đã báo hỏng, bao gồm cả thành chủ cũ của Đông thành kia.

Cho nên làm cho người có tâm tra thế nào cũng chỉ có thể tra được Liêu Đình Nhạn ở Hạc Tiên Thành mấy năm, còn có một chút suy đoán thân phận từ trước khi ở Tu Chân giới, còn lại đều là bí mật không thể nào tra ra, làm người ta không tự chủ được liền thêm vài phần kính sợ với nữ tử thần bí này.

“Nữ tử thần bí” Liêu Đình Nhạn, mỗi ngày mang theo một bé gái Hồng Loa cùng một Đại Hắc Xà người gặp người sợ, đi bộ ở trong ngoài cấm cung hoặc là ở những nơi ít người tại Đông thành.

Nàng đi vài lần, trong thành lại xuất hiện một lời đồn, nói nàng sinh một nữ nhi cho ma chủ Tư Mã Tiêu, lúc trước có thời gian nàng và Tư Mã Tiêu đều không ở Ma Vực, chính là bởi vì Tư Mã Tiêu không yên tâm, mang theo nàng đi nơi bí mật nào đó đợi sinh.

Liêu Đình Nhạn: “……”

Hồng Loa: “Nữ nhi trong truyền thuyết đó là ta sao?” Nàng cũng không thích Chi Hồn tộc đã làm mình chết đi rồi lại cho mình sinh mạng mới, vì thế chấm dứt ân oán với bọn họ, không sinh hoạt ở trong tộc bọn họ, liền đi theo bên người Liêu Đình Nhạn.

Nàng hiện tại mới là thân thể đứa bé mới sinh ra không bao lâu, trên thế giới này, nàng chỉ tin tưởng bằng hữu duy nhất của mình, đương nhiên ở lại bên cạnh tương đối an tâm.

Liêu Đình Nhạn kỳ quái chính là, Tư Mã Tiêu nghe thấy lời đồn này, hắn thế nhưng cũng không phản bác, còn hỏi lại nàng: “Nàng không muốn nữ nhi?”

Liêu Đình Nhạn nói thực ra: “không quá muốn.” Hơn nữa, tuy rằng Hồng Loa bình thường gọi mình là cha thực thuận miệng, nhưng đó đều là nói đùa, nào có chuyện làm cha con thật.

Nàng không biết Tư Mã Tiêu lý giải như thế nào, hai ngày sau hắn mang theo bé trai nhìn khoảng năm sáu tuổi tới gặp nàng. Nam đồng cũng là khuôn mặt tuyết trắng, đôi mắt và tóc màu đen, mặc áo choàng màu đen, mặt ít nhất có bảy phần tương tự với Tư Mã Tiêu, như là công chúa Bạch Tuyết bản thu nhỏ.

Liêu Đình Nhạn: “???” Con mẹ anh? Đây là con riêng của anh?!

Tư Mã Tiêu không có gì hoà nhã đối với bé trai hư hư thực thực là con riêng của hắn, vẫn là gương mặt giống như cha kế, nhưng thật ra bé trai phi thường thuần thục chạy đến bên chân Liêu Đình Nhạn, vòng một vòng.

Nhìn động tác thuần thục này của nó, Liêu Đình Nhạn trong lòng có cảm giác quen thuộc quỷ dị, buột miệng thốt ra: “Xà xà?”

sự tình rất rõ ràng, Tư Mã đại lão không biết thế nào đem đại hắc xà đầy sát khí của hắn làm ra thân ngươi. Nhưng cũng chỉ có thân người, tiểu hài tử giống như không thể nói, chỉ biết kêu xè xè, ngửa mặt lộ ra tươi cười với nàng —— nói thật, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra tươi cười, cho người ta cảm giác kinh sợ quá lớn, có loại âm lãnh khó nói, so với mặt rắn dữ tợn còn khủng bố hơn.

“không cần nữ nhi, nhi tử này thế nào?” Tư Mã Tiêu hỏi nàng.

Liêu Đình Nhạn khó có thể tin mà nhìn hắn, xin hỏi mạch não ngài lớn lên như thế nào?

Tư Mã Tiêu ấn ót nàng một chút, “Mang nó đi ra ngoài một vòng.”

Liêu Đình Nhạn không trâu bắt chó đi cày, mang theo bé trai mới xuất hiện đi ra ngoài rêu rao khắp nơi, quả nhiên, lập tức có đồn đãi nói thời trẻ nàng sinh hạ trưởng tử cho Tư Mã Tiêu, bởi vì kẻ thù quá nhiều, vẫn luôn được Tư Mã Tiêu bí mật giấu đi dạy dỗ.

Liêu Đình Nhạn: rõ ràng chưa mang thai, lại lập tức trở thành mẹ trẻ đẻ hai lần.

Hắc xà không phải vẫn luôn có thể bảo trì hình người, nó vừa mới nắm giữ năng lực hóa hình không lâu, còn là bị ngoại lực ủ chín, thường xuyên khắc chế không được biến trở về rắn. Lúc nó là rắn, Liêu Đình Nhạn còn có thể chỉ coi nó làcon rắn sủng vật, nhưng một khi nó biến thành hình người, nàng liền không tự chủ được coi nó là người mà đầu nhập tình cảm.

Tư Mã Tiêu đã nhiều ngày không thích nhúc nhích, nằm ở trên một cái giường ngọc, tóc dài giống thác nước treo ở mép giường, lộ ra cổ tay và cổ chân, cơ hồ có thể cùng với màu giường ngọc hòa thành một mảnh.

Liêu Đình Nhạn đi tìm hắn, nhìn thấy bộ dáng của hắn, theo bản năng nín thở, ôm hắc xà biến thành bé trai ngồi xổm trước giường nhìn hắn.

Tư Mã Tiêu nhắm mắt lại, duỗi tay đặt ở trên đầu nàng, “Làm gì?”

Liêu Đình Nhạn: “Có phải chàng lại trộm làm chuyện gì hay không?” Nàng không phân rõ lắm bộ dáng người nam nhân này khó chịu hay không, bởi vì hắn đau chết cũng là cái bộ dáng chết này, tâm tình bình tĩnh cũng là cái bộ dáng chết này.

Tư Mã Tiêu: “Có làm chút chuyện.”

hắn mở mắt ra, nghiêng người nhìn nàng: “Như thế nào?”

Nghe hắn nói phi thường tùy tiện, Liêu Đình Nhạn sờ soạng tay hắn, phát hiện là lạnh lẽo, nàng có chút yên tâm. Nàng mơ hồ hiểu ra, thân thể hắn lạnh trên cơ bản là trạng thái còn được, nếu nóng vậy thật là không ổn.

Nàng yên tâm, nhớ tới ý đồ mình đến, đặt hai móng vuốt nhỏ của bé con lên mép giường, hỏi hắn: “Chàng không đặt tên cho nó sao? Trước kia hình như ta chưa từng nghe chàng gọi tên nó?”

Tư Mã Tiêu rốt cuộc liếc mắt nhìn hắc xà một cái, gia hỏa này nguyên bản chỉ là con rắn nhỏ bình thường, hiện giờ biến thành như vậy, có thể nói chính là được hắn tạo ra dưới tình huống đặc thù.

Con rắn này ở hắn bên người rất nhiều năm, vẫn luôn thực sợ hắn, ban đầu cũng không dám ở lâu trước mặt hắn, với hắn mà nói so với vật chết khác nhau duy nhất chính là con rắn này biết động biết thở. Nhưng thứ gì ở bên người đủ lâu sẽ khó tránh khỏi có một chút đặc thù.

“Nó không có tên.” Tư Mã Tiêu nói: “Nàng có thể chọn một cái cho nó.”

Liêu Đình Nhạn: “Cùng họ chàng hay là họ ta?”

Tư Mã Tiêu: “…… Nàng thật đúng là chuẩn bị coi nó là nhi tử?”

Liêu Đình Nhạn: “…… không phải chính chàng nói sao? Lúc trước có phải chàng lại đùa ta chơi không?” Miệng nam nhân, quỷ gạt người.

Tư Mã Tiêu: “Thôi, tùy tiện lấy là cũng được.”

Liêu Đình Nhạn cảm thấy cần thiết dò hỏi ý kiến đứa bé, vì thế cúi đầu hỏi hắc xà: “Ngươi muốn tên là gì?”

Hắc xà: “Tê tê ——”

Liêu Đình Nhạn đặc biệt dân chủ: “Được, vậy gọi là Ti Ti đi.”

Tư Mã Tiêu: “……”

hắn ấn cái trán, lại ở trên giường cười giống như con cừu điên điên.

Liêu Đình Nhạn nhìn hắn cười, dựa lên, gối đầu lên tóc của hắn: “Song tu sao? loại tư duy đó?”

Tư Mã Tiêu dừng tiếng cười lại, “Thế nào, còn không đủ đau?”

Biểu tình hắn có chút không đúng, nhìn Liêu Đình Nhạn, nói: “Trước kia nàng cũng không chủ động muốn, chẳng lẽ nàng thích loại cảm giác đau này?”

Liêu Đình Nhạn: “Vì cái gì chàng nói ta giống như một kẻ biến thái?! Ta rất sợ đau, ta đời này sợ đau nhất.”

Tư Mã Tiêu: “Vậy nàng ngừng nghỉ một chút.”

Liêu Đình Nhạn có miệng khó trả lời, nàng có thể là có cảm ứng đặc thù với Tư Mã Tiêu, gần đây thật cảm thấy hắn giống như không quá thích hợp, có chút hoảng, nhưng cái gì hắn cũng không nói, nàng nghĩ lúc tư duy song tu có lẽ có thể tự mình tìm được đáp án, kết quả bị chặn trở về.

Liêu Đình Nhạn suy nghĩ, vớt ngỗng con lên đi ra ngoài điện, đẩy đẩy hắn, “đi tìm Hồng Loa chơi đi.” Sau đó cửa điện đóng lại, chính mình lộc cộc trở về, trong đầu nàng nghĩ tình cảnh mình vỗ giường hô to ‘ ngươi rốt cuộc tu hay không tu ’, trở về nhìn, lại phát hiện Tư Mã Tiêu ngồi dậy, đang cởi đai áo, tùy tay ném áo ngoài tới mép giường, sau đó nằm trở về.

“Ta không muốn động, nàng muốn tới thì tự mình tới.”

Liêu Đình Nhạn: “……?” Đại lão chàng sao lại thế này? Nhà người khác tổng tài bá đạo đều là “Ngồi lên tự mình động”, chàng lại mỏi mệt như vậy sao? Thấy chàng như vậy, ta cũng thật mỏi mệt a!

Nàng đi qua, vặn vai Tư Mã Tiêu lay động hai cái, “Vậy chàng nói cho ta, rốt cuộc chàng có chuyện hay không a! Lửa tư duy của chàng sao lại thế, vì sao sẽ càng đốt càng vượng! Ta cảm thấy không tốt lắm, có phải chàng giấu diếm ta cái gì hay không?”

Tư Mã Tiêu, “Xác thật có chút việc không nói cho nàng.”

Viết đầy mặt “Nàng có thể làm gì ta đây”, chính là phương thức đại lão bễ nghễ này. Liêu Đình Nhạn có vẻ phát điên, có thể là lần trước bị ngọn lửa tư duy của hắn ảnh hưởng, có vẻ táo bạo bốc hoả, nàng hung hăng trực tiếp bắt đầu kéo đai lưng Tư Mã Tiêu.

…………

Cái gì mà ‘ chàng không muốn ’, lừa quỷ à?

Liêu Đình Nhạn cảm thấy nếu lần sau mình lại tin chuyện ma quỷ của thằng nhãi này mới chính là ngốc bức.

Tuy Tư Mã Tiêu có chút khác thường, nhưng nhóm ma tướng dưới trướng hắn vẫn không giảm bớt tâm kiến công lập nghiệp với hắn, ba tháng sau, toàn bản đồ Ma Vực bị bọn họ thu thập hết, quy về danh nghĩa Tư Mã Tiêu, hắn chân chính trở thành cộng chủ Ma Vực.

Đồng thời, hắn cũng bắt được Sư Thiên Lũ đuổi bắt đã lâu.

Lần này Liêu Đình Nhạn không đi gặp, Sư Thiên Lũ bị bắt tới ngày đầu tiên, là Tư Mã Tiêu tự tay xử quyết, cả thân cả hồn tiêu tán đến sạch sẽ thanh khiết. Đánh cắp Canh Thần Tiên Phủ rất nhiều năm, lại bị Tư Mã Tiêu đuổi giết mà lưu vong gần mười năm, Tộc Sư thị rốt cuộc nghênh đón kết cục.

Nhưng khi Sư Thiên Lũ chết, tiếng oán độc nguyền rủa rất nhiều người đều nghe thấy, hắn nói Tư Mã Tiêu cũng sẽ chết vào ngọn lửa, sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán giống hắn. Sư Thiên Lũ sắp chết ra một kích, dùng một Tiên Khí đâm xuyên qua bụng Tư Mã Tiêu.

Mà thân thể Tư Mã Tiêu từ miệng vết thương bắt đầu thiêu đốt, nhất thời thế nhưng không thể dừng lại, phảng phất cả người hắn đều biến thành một vật dễ cháy, bị Tiên Khí của Sư Thiên Lũ đốt lửa, tình cảnh này khiến toàn bộ ma tướng Đông thành cùng ma tướng ma chủ mới quy phục đều thốt nhiên biến sắc.

Cuối cùng Tư Mã Tiêu vẫn tạm thời khống chế được ngọn lửa, chỉ là biểu tình khó coi, phảng phất không chịu được, thực nhanh liền đóng cửa cấm cung không ra, đem toàn bộ sự vụ ném cho ma tướng phía dưới.

Liêu Đình Nhạn nghe thấy tin tức, vội vàng chạy đến điện, thấy trong tay Tư Mã Tiêu dính một chút máu, dựa vào trên giường, mặt vô biểu tình nhìn chăm chú ngoài cửa sổ. Nàng nhào qua muốn xem vết thương trên người hắn, Tư Mã Tiêu cũng không ngăn cản, lấy tay ra cho nàng tùy tiện tìm, kết quả xốc quần áo hắn lên, nhìn thấy chính là cái bụng trơn bóng, cũng không có vết thương.

Liêu Đình Nhạn: “Vết thương đâu?”

Tư Mã Tiêu: “không có vết thương, Sư Thiên Lũ sớm đã bị phế, hắn không gây thương tổn cho ta.”

Liêu Đình Nhạn: Rồi, đã biết, hắn muốn làm chuyện gì.

Tư Mã Tiêu một tháng không ra cấm cung, Liêu Đình Nhạn cũng thế, cấm cung bị đóng cửa thật giống như một nhà giam, ngăn cách hết thảy ngoại giới.

Mãi cho đến ngày nọ, bên ngoài ồn ào một trận. Kẻ phản bội bị câu ra.

Tư Mã Tiêu rốt cuộc đứng lên, Liêu Đình Nhạn đang cắn hạt dưa xem phát sóng trực tiếp, thấy thế cũng lấy ra cây đao mình đã sớm chuẩn bị tốt, đứng lên theo.

Tay Tư Mã Tiêu có chút ấm áp đáp ở trên cổ tay nàng, nhéo nhéo ngón tay nàng tràn đầy vị hạt dưa, ấn nàng trở về, thấp giọng nói: “Tối nay nàng cứ ngồi ở chỗ này nhìn Đông thành thiêu cháy.”

Ngữ khí hắn có chút cổ quái, phảng phất mang theo sát ý thị huyết, cùng một ít hưng phấn không tan được, đơn giản mà nói, chính là giống BOSS vai ác muốn làm chuyện xấu liền dùng ngữ khí này nói chuyện, quá biến thái.

Liêu Đình Nhạn thấy hắn không định thay đổi chủ ý, thật sự ngồi trở về, nhìn bên ngoài đốt cháy một chỗ lại một chỗ, ở trong bóng đêm ánh lửa tận trời chiếu rọi tòa thành tuyết trắng thành màu đỏ tươi.

Chờ đến bình minh, ngọn lửa tắt. Liêu Đình Nhạn biết xong việc, mới từ chỗ Hồng Loa nghe được buổi tối ngày đó đến tột cùng có bao nhiêu người chết, chỉ ma tướng đã chết cơ hồ một nửa. Những thành mới vừa đánh hạ, không ít thành chủ không chịu phục, hiện tại bọn họ cũng không cần chịu phục, rốt cuộc mệnh cũng không còn.

Ma Vực là địa phương rất kỳ quái, Tư Mã Tiêu càng bạo ngược, ma tướng hắn thu phục lại càng trung thành và tận tâm với hắn. hắn đi vào Ma Vực, đã giết quá nhiều ma tu, lần này đây là quy mô lớn nhất, hình như là vì chúc mừng thu toàn bộ Ma Vực vào trong túi, cho nên mới làm tiệc tối lửa khói náo nhiệt.

Chính là lúc này đây, rốt cuộc hoàn toàn kinh sợ những người đó, Liêu Đình Nhạn cảm giác hắn giống như đang thuần thú, nàng đi theo hắn ra cửa tuần du một lần, cơ hồ toàn bộ ma tướng chỉ cần nhìn thấy Tư Mã Tiêu xuất hiện, nhìn thấy ngọn lửa của hắn, liền theo bản năng cảm thấy sợ hãi và thần phục.

“Người quá nhiều, không dễ quản, bây giờ cuối cùng đã không tệ lắm.” Tư Mã Tiêu giải thích với Liêu Đình Nhạn như vậy.

Liêu Đình Nhạn chỉ ra: “Chính là chàng căn bản chưa từng quản bọn họ.” Chỉ không hài lòng liền giết, giết, giết, dọa tất cả mọi người thành dê con nghe lời.

Nếu hắn vẫn luôn ở đây, đương nhiên không cần riêng đi quản.

Tư Mã Tiêu xoa ấn đường cười một chút.

Mảng lớn địa bàn bên ngoài Ma Vực thuộc về Liêu Đình Nhạn, thực nhanh xây lên từng tòa thành trì, Liêu Đình Nhạn càng thích bên kia, vì thế Tư Mã Tiêu mang nàng đi ra bên ngoài ở, cấm cung Đông thành lại trống không.

Liêu Đình Nhạn cảm giác bọn họ như là quốc gia dời đô, hiện giờ đô thành này đặt theo tên nàng, gọi là Nhạn Thành, không ít ma tu từ Ma Vực dời tới, ở thêm vào tòa thành này, mà ma tu sinh hoạt ở tòa thành này, dựa theo tập tục Ma Vực, tự động trở thành phụ thuộc vào nàng, phải tuân thủ quy tắc của nàng. Liêu Đình Nhạn cũng không biết mình không thể hiểu được làm thế nào mà trở thành một thành chủ.

Bất tri bất giác, bọn họ ở Nhạn Thành qua bảy năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.