Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Trêu Chọc Chồng Cũ

Chương 50




Trong nhà hát có đầy đủ điều hoà không khí, nhiệt độ trên tường rất lạnh.

Cố Phán bị Thẩm Mộ Ngạn gắt gao ép lên tường, sau lưng thẩm thấu cảm giác lạnh lẽo, trước mặt lại là lửa nóng chết người.

Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ dưới áo sơ-mi của anh, thậm chí khi anh hít thở, mỗi một lần lồng ngực lên xuống, cô đều có thể cảm nhận được rõ ràng.

Đôi môi vẫn còn trong trạng thái tê dại, thậm chí ngay cả đầu óc cũng có chút trì trệ.

Cố Phán ngơ ngác bị anh đè ở nơi đó, thở hổn hển từng ngụm nhỏ, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

Thẩm Mộ Ngạn cũng không vội, yên lặng đợi cùng cô trong chốc lát, cảm thấy hơi thở của cô ổn định rồi, mới mở miệng lần nữa ——

"Ừm? Nhớ ra rồi à?"

Cố Phán bị anh hỏi đến hai gò má có chút nóng. Cô cũng không muốn đáp lại anh, hai cổ tay lại bắt đầu vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

Thẩm Mộ Ngạn thấy cô không thành thật, bàn tay âm thầm tăng thêm sức, trong giọng nói lạnh lùng mang theo một tia nguy hiểm: "Nếu vẫn chưa nhớ ra, anh không ngại giúp em nhớ lại một lần nữa."

"..." Cố Phán hung dữ lườm anh một cái, "Anh có còn biết xấu hổ hay không hả!"

Thẩm Mộ Ngạn không để ý đến cô đột nhiên thẹn quá hoá giận, mặt mày thản nhiên liếc nhìn cô.

"Cho nên, nhớ ra rồi sao?"

Cố Phán biết một kiếp này có lẽ thật sự chạy không thoát rồi, ánh mắt trừng anh càng hung dữ hơn, càng thêm thẹn quá hóa giận, lời nói ra, cũng có chiều hướng đã hỏng thì cho hỏng luôn.

"Nhớ lại thì thế nào! Tối hôm đó là anh tính kế em trước, em mới say rượu mà thất thố!"

Về sau Cố Phán cẩn thận nhớ lại, tối hôm đó Thẩm Mộ Ngạn nhất định là đã nhận ra cô giả vờ say rượu, lại cố ý trút rượu cô, khiến cô đâm lao phải theo lao.

Hơn nữa bản thân lần đầu tiên hôn anh, cũng là anh ở nơi đó dẫn dắt từng bước. Cô vốn đã mê mẩn gương mặt kia của anh, lại có chất cồn thêm vào, có thể nhịn được mới là lạ đấy!

Bây giờ gã đàn ông xấu xa này một mực dây dưa với cô vấn đề này, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ người bị hại, cái này...

Có phải là có chút không biết xấu hổ hay không chứ:)

Thẩm Mộ Ngạn nghe cô đáp lại, vẻ mặt vẫn như cũ ung dung không gợn sóng, cơ thể thân mật kề sát vào cô, nói: "Đã nhớ ra rồi, vậy em vẫn muốn quay trở về à?"

Cố Phán ngẩn người, gần như trong nháy mắt đã hiểu ý của anh ——

"Anh... Anh có ý gì? Anh là nói, chúng ta đã hôn môi, cho nên quan hệ đã xác định rồi, em không nên quay về gặp đối tượng hẹn hò kia nữa?"

"Nếu không thì sao?" Người đàn ông nhẹ giọng đáp lại cô.

Cố Phán cũng sắp tức đến bật cười rồi, cô làm thế nào cũng không nghĩ ra, người đàn ông này sao có thể ngay tại lúc này, còn đương nhiên như vậy, cảm thấy cô nên bị anh nắm mũi dắt đi?

Vừa muốn mở miệng mắng Thẩm Mộ Ngạn hai câu, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, tiếp đó, trong đại sảnh bên cạnh lục tục truyền đến tiếng bước chân lẹt xẹt.

Chẳng lẽ là kịch tan rồi?

Cố Phán tính toán thời gian, hình như cũng quả thực nên kết thúc rồi. Vậy bây giờ cuộc điện thoại này hẳn là anh trai gọi tới, chắc chắn là hỏi cô đã chạy đi đâu.

Cố Phán có chút đau đầu, sự tình dường như đột nhiên trở nên hơi khó giải quyết, cô lại giãy giãy cổ tay đang bị anh nắm chặt, thấy anh vẫn không có ý muốn buông ra, thì sa sầm mặt ngẩng đầu nhìn về phía anh.

"Anh không nghe được điện thoại của em vang lên à? Anh buông em ra trước đi, chuyện của chúng ta về sau lại nói!" Cố Phán sợ anh vẫn không chịu, nên khẽ cắn răng nói thật, "Hôm nay tới xem kịch không chỉ có em và đối tượng hẹn hò kia, anh trai em cũng có mặt!"

Ngụ ý chính là, cô và đối tượng hẹn hò kia cũng chưa xảy ra bất kỳ cái gì, anh có thể tạm thời yên tâm.

Quả nhiên, nghe được lời này, Thẩm Mộ Ngạn im lặng hai giây rồi chậm rãi đứng thẳng người.

Cố Phán vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, vào khoảnh khắc trước khi máy tự động ngắt, tiếp nhận điện thoại của Cố An Nam.

"Alo, anh à."

Cố An Nam ở bên kia hình như nói gì đó, cô vâng vâng dạ dạ đáp lại, cuối cùng, cô lại nói: "Vậy nếu đã tan cuộc rồi, em cũng không đi vào tìm hai người nữa, trực tiếp chờ hai người ở đại sảnh là được rồi, lát nữa hai anh ra là có thể nhìn thấy em.

Dạ, được, vậy thì chờ lát nữa gặp."

Cắt đứt cuộc gọi với Cố An Nam xong, Cố Phán lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô thoáng nhìn qua người đàn ông còn canh giữ ở trước người, tức giận nói với anh: "Tình huống cứ như vậy, có vấn đề gì về sau chúng ta lại giải quyết, hôm nay thật sự không tiện."

Lần này cô muốn rời đi, Thẩm Mộ Ngạn trái lại cũng không ngăn cản, chỉ yên tĩnh nhìn cô, đưa mắt nhìn cô đi xa.

Sau đó, Cố Phán đi chưa được mấy bước, đã đụng phải Cố An Nam và Tưởng Nguyên từ trong hội trường đi ra.

Cô giật nảy mình, theo bản năng thoáng nhìn về phía sau lưng, thấy Thẩm Mộ Ngạn vẫn còn đứng ở chỗ cũ chưa di chuyển, vội vàng lấy điện thoại ra, gửi cho anh cái tin nhắn.

Số đã bị kéo đen, cô trước tiên kéo người từ trong sổ đen ra, sau đó đầu ngón tay nhanh chóng ấn trên màn hình, gõ ra một hàng chữ ——

【 Anh trai em ra rồi! Anh đi nhanh đi! 】

Cố Phán ngược lại không phải sợ anh trai nhận ra quan hệ của hai người, cô chỉ cảm thấy, Thẩm Mộ Ngạn và anh trai cô từng ở trên thương trường giao đấu, với tính tình của anh trai cô, một khi gặp mặt chắc chắn sẽ không yên tĩnh.

Đến lúc đó ngộ nhỡ nói thêm hai câu, Thẩm Mộ Ngạn bên kia lại làm chuyện gì dư thừa...

Vậy cô chẳng phải là phải trực tiếp hỏa táng à?!

Cô nhất định phải lập tức đập vỡ loại khả năng này từ trong trứng nước!

Nghĩ tới đây, Cố Phán ấn tắt màn hình điện thoại, bước nhanh đến trước mặt anh trai cô, trực tiếp chuyển tầm mắt của Cố An Nam đến trên người mình.

"Em ở đây này, đừng tìm nữa."

Cố An Nam đánh giá Cố Phán một phen từ trên xuống dưới, mặc dù trong lòng còn tồn tại nghi ngờ, nhưng đang ở trước mặt Tưởng Nguyên, trái lại cũng không nói thêm gì nhiều.

"Thời gian còn sớm, chúng ta đi ăn một bữa cơm nhé?"

Nếu vừa rồi Cố An Nam hỏi ra câu này ở trong hội trường, Cố Phán khẳng định nghĩ cũng không thèm nghĩ đã từ chối. Vốn dĩ cái gọi là buổi xem mắt lần này cô đã không coi ra gì, đi tới qua loa cho xong chuyện đã là nể mặt lắm rồi, lại để cô và đối tượng hẹn hò kia đi ăn cơm, căn bản chính là lãng phí thời gian.

Nhưng bây giờ toàn bộ tâm tư của Cố Phán đều đặt trên việc "Tuyệt đối không được để Thẩm Mộ Ngạn và anh trai cô chạm mặt", vậy nên giờ Cố An Nam nói cái gì, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

"Vâng."

Cố An Nam thấy cô khó có khi ngoan nhoãn, kéo khóe môi cười xoa xoa đầu cô.

Vừa định nói bọn họ chờ hắn đi lấy xe, kết quả vô ý liếc mắt về phía bên kia, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Cố Phán thầm nảy sinh dự cảm không tốt, quả nhiên, một giây sau, đã thấy ý cười tản mạn trên mặt anh trai cô sâu hơn, hướng về phía bên đó trực tiếp mở miệng ——

"Ơ, đây không phải là tổng giám đốc Thẩm của chúng ta sao?"

Ở cách đó không xa, Thẩm Mộ Ngạn lúc này đang vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại. Bước chân anh thong thả từ tốn, lúc nghe thấy tiếng Cố An Nam vang lên ở sau lưng, vẻ mặt anh hờ hững quay đầu thoáng nhìn về phía bọn họ.

Cố An Nam tuyệt không muốn buông tha cơ hội "tình cờ gặp gỡ" lần này, ném lại Cố Phán và Tưởng Nguyên, tự mình đi về phía Thẩm Mộ Ngạn trước.

Vào thời khắc ấy, Cố Phán gần như đã sắp xong đào hố cho mình ở trong lòng rồi. Cô hít sâu một hơi, vội vàng quay người đuổi theo.

"Không ngờ tổng giám đốc Thẩm một ngày trăm công nghìn việc cũng có lúc tranh thủ thời gian rảnh rỗi nhỉ? Thế nào? Anh cũng đến xem kịch à?"

Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn thản nhiên quét qua trên người bọn họ, lúc nhìn về phía Tưởng Nguyên, anh dừng lại nhiều hơn hai ba giây, sau đó khẽ gật đầu với Cố An Nam, tỏ ý đáp lại.

Dường như đã quen thái độ hờ hững kiểu này của anh, Cố An Nam cũng không để ý, giọng điệu vẫn khiêu khích lên tiếng: "Vừa vặn hôm nay gặp được, tôi trực tiếp nói lời xin lỗi với tổng giám đốc Thẩm. Trước đó khi nhóm thực tập sinh kia ra mắt, đứa bé của công ty chúng tôi danh tiếng quá nổi, ép thực tập sinh của Thẩm thị quá ác, thực sự là có lỗi rồi.

Sau này, chờ kỳ tập huấn của bọn họ kết thúc, tôi sẽ dạy dỗ bọn họ một chút. Nói thế nào hai chúng ta cũng là người quen cũ, bọn họ không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật, cũng phải lưu lại đường sống, có phải không?"

Cố Phán nghe xong lời này mà muốn nện vỡ đầu chó của anh trai cô.

Trước kia sao cô không nhìn ra, Cố An Nam lại vẫn còn ngây thơ như vậy chứ? Cái này... Thẩm Mộ Ngạn có thể nhịn được sao?

Cô có chút lo sợ bất an, căng thẳng nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn, chỉ lo anh thật sự nổi giận với anh trai cô.

Nhưng cũng may, hôm nay Thẩm Mộ Ngạn vẫn như cũ chọn dùng thái độ nhượng bộ với Cố An Nam, nghe hắn khiêu khích, cũng chỉ đơn giản mở miệng đáp lại ——

"Có thể bị nghiền nát là thực lực của bọn họ không tốt, chủ tịch Tiểu Cố không cần phải lo lắng, tôi không để ý."

"..."

Cố An Nam quả thực gặp quỷ rồi, trong đầu một mực suy nghĩ người trước mắt này đến cùng có phải là người đàn ông lúc trước đối nghịch với mình hay không, thế nào mà ra nước ngoài một chuyến, quay về lại thay đổi nhiều như vậy chứ?

Hắn khiêu khích như thế, anh ta cũng có thể tiếp tục chịu đựng?

Hắn cảm thấy rất vô vị, cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, không mặn không nhạt lại nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Chúng tôi chuẩn bị đi ăn cơm, tổng giám đốc Thẩm có muốn đi cùng không?"

Lời nói khách sáo lúc này tương đương với lời đuổi khách, người đứng đây đều nghe ra được.

Nhưng nào ngờ, người đàn ông ở đối diện vậy mà hơi gật đầu, "Được."

Cố An Nam: "..."

Cố Phán: "......"

-

Sau đó, Cố An Nam làm xong một phen đấu tranh tư tưởng, hoài nghi nhân sinh, rồi một mình yên lặng đi lấy xe.

Tưởng Nguyên ở lại cùng Cố Phán, Thẩm Mộ Ngạn cũng bình tĩnh đứng ở chỗ cũ, không hề di chuyển.

Cố Phán không ngừng nháy mắt với người đàn ông ở đối diện, muốn thừa dịp tình thế coi như có thể khống chế, ra hiệu để anh mau chóng đi đi.

Nhưng người đàn ông kia dường như không hề mảy may nhận thấy, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tưởng Nguyên.

"Nếu như nhớ không nhầm, anh Tưởng hình như có quan hệ khá tốt với Thẩm Mộ Tuyết?"

Thẩm Mộ Ngạn không khách sáo hỏi han làm nền, đi thẳng vào vấn đề ném ra một quả bom, ngược lại thật sự khiến cho Tưởng Nguyên có chút trở tay không kịp.

Anh ta vội vàng thoáng liếc nhìn Cố Phán, điệu bộ trái lại vẫn xem như ung dung, "Không xem là thân, chẳng qua là có chút giao tình mà thôi, tổng giám đốc Thẩm nghĩ nhiều rồi."

Cố Phán nghe xong lời bọn họ, thì có chút ngoài ý muốn, "Hai người... quen biết à?"

"Đúng vậy." Tưởng Nguyên dẫn đầu trả lời, sau đó cũng không muốn để ý tới Thẩm Mộ Ngạn thêm nữa, dịu dàng cười với Cố Phán, "Vừa nãy ở lâu trong hội trường, em vẫn chưa uống gì, giờ có khát không? Anh nhìn thấy bên kia có bán trà sữa, có cần anh mua cho em một cốc không?"

Không đợi Cố Phán nói gì, Thẩm Mộ Ngạn đã ở đầu kia thản nhiên mở miệng trước: "Cô ấy không thích uống sản phẩm làm từ sữa."

"..."

Cố Phán quả thực tức đến mức muốn đánh người, gã đàn ông chó má này đến cùng có biết bản thân đang nói gì không? Hai người bọn họ hiện tại rõ ràng đang ở vào tình trạng không thể công khai, anh ở trước mặt người ngoài nói ra lời kiểu này là muốn làm gì đây!

Cô hít sâu một hơi, lặng lẽ làm động tác nhỏ ở phía dưới, đầu ngón tay tỉnh bơ khẽ chạm vào mu bàn tay của anh một cái, ám chỉ anh mau tém tém lại một chút.

Nào ngờ, sau khi người đàn ông kia cảm nhận được động tác của cô, con ngươi buông xuống liếc nhìn cô một cái, tiếp đó, hết sức quang minh chính đại, nắm chặt tay cô.

"...???"

Lòng bàn tay anh vẫn ấm áp giống như thường ngày, lúc da thịt tiếp xúc, tim Cố Phán chợt nhảy lên một cái.

Cô có chút mơ màng, hoàn toàn không biết anh rốt cuộc có hiểu bản thân đang làm gì hay không.

Mà vào thời khắc ấy, nụ cười trên mặt Tưởng Nguyên có phần không giữ nổi nữa.

Cố Phán cảm thấy lại tiếp tục như vậy không phải biện pháp. Anh trai cô lúc này phỏng chừng đã đến bãi đỗ xe rồi, cô nhất định phải mau chóng giải quyết vấn đề mới được!

Cô vừa vùng vẫy muốn rút bàn tay đang bị Thẩm Mộ Ngạn nắm chắc ra, vừa xấu hổ cười cười với Tưởng Nguyên, nói: "Anh Tưởng, đúng là em không thích sản phẩm làm từ sữa, nhưng giờ em cũng thật sự rất khát, anh có thể mua cho em một chai nước khoáng không?"

Tưởng Nguyên lại sâu sắc nhìn Thẩm Mộ Ngạn, sau đó gật gật đầu, quay người tạm thời rời đi.

Thấy người kia đi xa, nụ cười giả dối trên mặt Cố Phán không giữ được nữa.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì hả? Vừa rồi em chạm vào anh là muốn để anh nhanh chóng tìm lý do rời đi, sao anh còn trắng trợn như thế trực tiếp nắm lấy tay em chứ?!"

Thẩm Mộ Ngạn nhìn cô, khuôn mặt bình tĩnh, "Trước đây em không nói như vậy."

"... Trước đây cái gì?"

Giọng anh trong trẻo lành lạnh lặp lại một lần lời cô đã từng nói: "Em từng nói, khẽ chạm vào lòng bàn tay ý là để anh nắm chặt tay em."

"..."

Cố Phán thấy anh chắc chắn là cố ý! Lúc đầu vì muốn nắm tay anh cô mới bịa ra lời nói láo, chính cô cũng đã quên, anh trái lại là nhớ rất rõ ràng!

"Thẩm Mộ Ngạn, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô ra vẻ khó chịu, trợn mắt nhìn anh mở miệng hỏi.

Thẩm Mộ Ngạn yên lặng liếc cô vài giây, một lát sau, vẻ mặt thản nhiên trả lời ——

"Em không nhìn ra được à? Anh đang tuyên bố chủ quyền."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.