Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Trêu Chọc Chồng Cũ

Chương 34




Editor: Chim Ba Chân + LC

Cố Phán đi theo Thẩm Mộ Ngạn dùng thang máy dành riêng cho tổng giám đốc xuống tầng dưới.

Lý Trì đã đảm nhiệm chức vụ phông nền cả một ngày, sau khi đưa mắt nhìn tổng giám đốc cùng vợ tương lai của tổng giám đốc vào thang máy, kích động suýt chút nữa thì chảy ra nước mắt cá sấu.

Anh ta không hề ngơi nghỉ gọi ngay điện thoại về cho cha mẹ già ở nhà.

Người nhận điện thoại là cha Lý, sau khi nghe thấy giọng Lý Trì thì có chút sốt ruột.

"Chuyện gì thế hả? Nhanh chút, cha đang xem phim truyền hình cùng mẹ anh đây, anh chàng có học thức cao mà ế chỏng ế chơ trong phim này cuối cùng có người đồng ý yêu rồi, cha mẹ đang chờ xem kết quả đây này."

"..." Lý Trì bị cha ruột đối xử như vậy thì trong lòng ảm đạm vô cùng, có điều cũng may, anh ta vẫn chưa quên mục đích mình gọi điện thoại về, "Ấy, cha à, tổng giám đốc của bọn con vừa đi ra ngoài hẹn hò rồi."

"Tổng giám đốc của mấy đứa hẹn hò thì nói với cha làm gì? Cha..."

Cha Lý còn chưa nói xong, bên kia lại truyền tới tiếng của mẹ Lý, "Anh có phải bị ngốc không hả! Tổng giám đốc của bọn nó hẹn hò nghĩa là có bạn gái rồi đấy! Bốn bỏ năm lên chính là nói sắp kết hôn rồi! Nếu anh ta kết hôn rồi, chuyện lớn cả đời của con trai chúng ta sẽ còn xa sao!"

Bên kia đường dây vang lên một trận tiếng huyên náo, tiếp đó, người nghe điện thoại đã đổi thành mẹ Lý.

"Con trai à, tổng giám đốc của các con nghĩ thông rồi hả? Không đi con đường sinh sản vô tính kia nữa hả?"

"... Vâng."

"Tốt, tốt, tốt!" mẹ Lý nghe xong tin này, quả thực còn vui vẻ hơn là nghe được tin Lý Trì tìm được đối tượng, "Mẹ và cha con gần đây cũng bắt đầu thay con thu xếp, tìm một cô gái tốt cho con xem mặt!"

Lý Trì cảm thấy mẹ mình quả là người học một biết mười, sau khi cúp điện thoại, trong lòng còn không ngừng cầu khẩn ——

Các vị thần có linh. Hi vọng tổng giám đốc của chúng con đêm nay hẹn hò đến lên giường luôn. Chứng thực danh phận! Sớm ngày kết hôn!

Giống như mẹ anh ta nói, nếu như tổng giám đốc kết hôn rồi, vậy chuyện lớn cả đời của anh ta, sẽ còn xa sao!

-

Tâm nguyện này Cố Phán không nghe được, có điều cho dù nghe được, phỏng chừng cũng phải tiếc nuối mà nói với anh ta lời xin lỗi.

Bởi vì nội dung cuộc hẹn tối nay đều là kế hoạch do cô sắp xếp, hơn nữa, cực kỳ tiến bộ.

Cô đi tìm bí quyết cưa trai, cư dân mạng đều nói trong giai đoạn theo đuổi, nội dung cuộc hẹn phải hợp ý đối phương, cố gắng hết sức làm những việc mà đối phương thích làm.

Cố Phán cảm thấy kiểu thương nhân giống như Thẩm Mộ Ngạn này, thường ngày chắc hẳn sẽ thích nghe các loại tọa đàm thảo luận tài chính và kinh tế gì đó. Cô hỏi thăm được chạng vạng tối nay ở đại học B thành phố S có một buổi toạ đàm của học giả có tiếng tăm, người diễn thuyết là một Hoa kiều sống ở Mỹ, công việc làm ăn trải rộng khắp thế giới, thủ đoạn cũng tương đối lợi hại.

Cho nên buổi hẹn đầu tiên này, cô liền chọn địa điểm là đại học B.

-

Hôm nay Thẩm Mộ Ngạn đã đổi sang chiếc xe vỏ màu xám bạc, chiếc này khác rất xa chiếc xe riêng đen thùi lùi vẫn dùng trong ngày thường.

Anh cũng không gọi tài xế mà là tự mình lái xe, mà cô Cố cũng tự nhiên từ hàng ghế phía sau dời lên ghế lái phụ.

Sau khi ngồi vững vàng trên ghế lái phụ, Cố Phán ngay lập tức lấy điện thoại ra chia sẻ tình hình tác chuyến với người chị em ——

【 Wechat 】 Cố Phán: TVT chị em tốt, tớ đã ngồi lên ghế lái phụ của anh cậu, tính ra chẳng khác nào đã thành chị dâu của cậu không nhỉ!

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Nhân lúc tớ còn khách sáo, nhẹ nhàng lướt. jpg

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Chỉ một chữ cút, tớ chỉ nói một lần thôi. jpg

【 Wechat 】 Cố Phán:??? Cậu làm gì thế? Ghen tị tớ có cuộc hẹn à?

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Ha ha.

Cố Phán hơi mờ mịt, không biết sao Đổng Thiện Thiện bỗng nhiên quái gở cái gì. Có điều, cô cũng không thèm để ý, hiện tại cô đang vui vẻ như vậy, cô mới lười tranh cãi với chị em.

Cất điện thoại đi rồi, cô lại lặng lẽ quay đầu liếc nhìn Thẩm Mộ Ngạn.

Thái độ lúc này của người đàn ông không giống ngày thường cho lắm, khí thế ngược lại vẫn là thói quen lạnh nhạt bình tĩnh, tay lái bị anh nắm lấy, đôi tay trắng lạnh giống như một tác phẩm nghệ thuật đặt trên vô-lăng khiến nó đột nhiên sinh ra một chút cảm giác đẹp đẽ bình thường ít có.

Cố Phán rất muốn chụp lén, nhưng mà kinh nghiệm lật xe hai lần trước không ngừng nhắc nhở cô, chụp lén rất nguy hiểm, chụp lén phải cẩn thận.

Cho nên, cuối cùng cũng chỉ suy nghĩ một chút, rồi chỉ có thể từ bỏ.

Xe vững vàng lên đường, Cố Phán cảm thấy không thể lãng phí thời gian ở trên đường như vậy, thế là bắt đầu lựa lời mở miệng ——

"Hình như em lần đầu thấy anh lái xe này ấy, bình thường anh rất ít lái à?"

Thẩm Mộ Ngạn đang bận cua xe, không để ý lắm đáp lại: "Ừ."

"À... Vậy người từng ngồi qua nhất định rất ít nhỉ?"

Chiếc xe một lần nữa đi thẳng, đúng lúc phía trước có đèn đỏ, Thẩm Mộ Ngạn đạp chân phanh, hơi nghiêng mặt qua nhìn Cố Phán.

"Em là người đầu tiên ngồi lên ghế lái phụ."

?

??

???

Người đàn ông này làm sao biết cô muốn hỏi cái gì!

A a a, Cô lại chết đi sống lại rồi, cô lại được rồi! Người đàn ông này rất được nha! Này mẹ nó ai chịu nổi chứ!

Cố Phán mím môi, cố gắng đè nén thế nào cũng không kìm chế được khóe miệng muốn vểnh lên. Động tác hơi mất tự nhiên quay người đi, cũng không đáp lại, cái đầu nhỏ dựa vào bên trên kính chắn gió, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Cô nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho người bên kia Wechat.

【 Wechat 】 Cố Phán: Nối tiếp lần trước sau khi người đàn ông kia khoác áo khoác cho em, anh ấy lại mời em ngồi lên ghế lái phụ, đồng thời còn bày tỏ em là cô gái đầu tiên ngồi lên ghế lái phụ trên xe của anh ấy! Còn nữa...

Cố Phán thoáng trầm mặc, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến chuyện lần trước, sau khi nói với người đối diện về cái áo khoác, anh ta như tạt cho cô một gáo nước lạnh không cho cô phản ứng gì lớn, nhất thời lại nổi lên tâm tư háo thắng.

Thế là đầu ngón tay hơi ngừng lại, rồi lại bùm bùm chiu chíu gõ thêm một hàng chữ.

【 Wechat 】 Cố Phán: Còn nữa! Anh ấy còn nói em là cô bé đáng yêu của anh ấy! Hì hì hì!

Điện thoại rung lên, Thẩm Mộ Ngạn liếc nhìn thấy thời gian dừng đèn đỏ vẫn còn hai mươi mấy giây rồi bình tĩnh cầm điện thoại lên.

Sau khi mở khoá, nội dung trên Wechat tưng bừng đập vào mắt. Ánh mắt anh nhàn nhạt liếc qua, cuối cùng, tầm mắt dừng ở trên câu "Nói em là cô bé đáng yêu của anh ấy".

Ánh mắt của người đàn ông nhẹ quét sang bên cạnh, cô gái trẻ lúc này hồn nhiên không biết động tác nhỏ cùng suy nghĩ của mình đã bại lộ, còn giống như con cáo nhỏ trộm được kho báu nào đó, dựa vào bên cạnh cửa sổ xe vụng trộm vui vẻ.

Chiếc váy đỏ rực trên người cô càng tôn lên làn da trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, đôi chân dài đặt ở mép ghế khẽ đu đưa, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta không nhịn được ham muốn, muốn nắm chặt ở trong tay mà thưởng thức.

Chỉ chốc lát, anh thu lại ánh mắt, con ngươi rũ xuống đáp lại một hàng chữ ——

【 Wechat 】S: Ừ, cô bé đáng yêu có thể yêu đương rồi.

—— ——

Buổi diễn thuyết của vị Hoa kiều quốc tịch Mỹ kia tuy là tổ chức ở trong trường, nhưng bởi vì thân phận và tên tuổi ở nơi đó, thanh thế cũng là to lớn trước nay chưa từng có.

Cố Phán nhận được tin tức, thì ngay lập tức liên lạc với thư ký của anh trai Cố An Nam. Mấy năm nay cô đi theo bên cạnh anh trai, sớm đã thân quen với cô thư ký kia, vụng trộm làm không ít chuyện bí mật cùng cô ấy.

Lần này có thể thuận lợi kiếm được vé cho buổi toạ đàm trong trường như vậy, cũng là nhờ cậy cô thư ký này.

Lúc đến cổng đại học B, nhân lúc Thẩm Mộ Ngạn đi đỗ xe, cô đi đến chỗ hẹn tìm người.

Cô thư ký kia dường như đã chờ ở chỗ đó từ sớm, nhìn thấy Cố Phán đi tới, thì mỉm cười hướng về phía cô vẫy vẫy tay.

"Chị Tiểu Ngữ!" Cố Phán tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

Thư ký tên Phùng Ngữ, sau khi Cố Phán quen biết cô ấy vẫn gọi cô ấy là chị Tiểu Ngữ, cũng đã gọi rất nhiều năm.

Phùng Ngữ cũng rất lâu rồi không gặp Cố Phán, vẫn rất nhớ cô tiểu thư này, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, sau khi chào hỏi qua, thì giao vé cho cô.

Cố Phán trước tiên là nói cảm ơn, sau đó con mắt xoay một vòng, ôm lấy cánh tay Phùng Ngữ làm nũng.

"Chuyện hôm nay, chị Tiểu Ngữ à, chị tuyệt đối phải giữ bí mật nhé. Anh trai em không biết em ở thành phố S, tuyệt đối đấy! Không thể để anh ấy phát hiện!"

Phùng Ngữ buồn cười cực kỳ, thật ra trước đó nhận được điện thoại của cô tiểu thư này, lại nghe cô nói muốn vé vào cửa của buổi toạ đàm, Phùng Ngữ còn kinh ngạc một trận.

Dù sao Phùng Ngữ coi như hiểu rõ Cố Phán, nếu nói cô để mình kiếm hai tấm vé vào cửa của buổi hòa nhạc còn hợp tình hợp lí, nhưng chẳng hiểu sao, lại muốn hai tấm vé vào cửa buổi toạ đàm của người nổi tiếng?

Chuyện này còn khiến người ta ngạc nhiên hơn là động vật ăn thịt bỗng nhiên ăn chay, Phùng Ngữ có thể không kinh ngạc sao?

Có điều cũng may, tâm tư hóng chuyện của cô ấy không cao, trước đây Cố An Nam từng ngầm dặn dò, không cần biết Cố Phán đưa ra yêu cầu gì, cô ấy đều phải cố gắng hết sức thỏa mãn. Mà cô chủ Cố trong quá khứ cũng không phải là chưa từng có kinh nghiệm liên tục lừa gạt anh trai mình, cô ấy ăn no rửng mỡ mới có thể đi mách lẻo.

Vì thế, Phùng Ngữ gật gật đầu, lại dặn dò hai câu kêu Cố Phán chú ý an toàn, sau đó quay người rời đi.

Bên kia Thẩm Mộ Ngạn đỗ xe xong, đã đi đến cổng trường đợi Cố Phán.

Bóng dáng cao thẳng chính trực của anh đứng ở nơi đó, đi qua đi lại ở xung quanh đều là sinh viên trong trường, anh bị hơi thở tuổi trẻ hừng hực vây vào giữa, sự lạnh lùng cùng vẻ cao quý quanh người càng thêm rõ ràng.

Thấy Cố Phán đi tới, mí mắt anh khẽ nâng.

"Đi thôi." Anh nói với cô.

Cố Phán mím môi cười yếu ớt, dựa vào bên cạnh anh một đường đi vào trong trường.

Đại học B xem như nơi đào tạo số một số hai trong nước, không chỉ học sinh trong nước hướng đến, ngay cả rất nhiều học sinh nước ngoài đến du học, lựa chọn đầu tiên cũng là trường này.

Lúc này đi trên đường nhỏ ở trong trường, còn đi theo người mình thích, Cố Phán cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới cũng bắt đầu trở nên có sức sống.

"Em nói anh biết, lúc đi học thành tích của em cũng được đó, chẳng qua bà nội nhất định phải đăng ký chuyên ngành em không thích, sau đó không có hứng thú học tập nữa, việc học cũng dần dần lười biếng."

Thẩm Mộ Ngạn liếc cô một cái, "Không phải bởi vì quá dốt à?"

"?" Cố Phán trừng mắt nhìn anh, "Ngài Thẩm, em cảnh cáo anh, đừng tưởng rằng em theo đuổi anh thì anh có thể tùy ý làm bậy với em!"

Nếu không sau này thật sự yêu đương rồi, cô nhất định phải đem thua thiệt từng nếm qua đều trả lại!

Thẩm Mộ Ngạn không để ý cô phùng mang trợn má phản bác, tiếp tục chú ý con đường dưới chân.

Trước mặt đi tới một đám sinh viên mặc quần áo COSPLAY phim hoạt hình, dường như rất gấp, ai nấy đều vội vã chạy qua phía bên này.

Cố Phán đi giày cao gót, vội vã tránh về sau hai bước, mất thăng bằng thiếu chút nữa đạp hụt, cũng may Thẩm Mộ Ngạn kịp thời ở bên cạnh nắm chặt tay cô đỡ lại.

Đám người vội vàng đi qua, trên đường mòn chỉ còn lại hai người bọn họ. Thẩm Mộ Ngạn kéo tay Cố Phán tiếp tục đi về phía trước, hình như đã quên buông ra.

Nhịp tim của tiểu thư Cố lúc này đã sắp không kiểm soát nổi, chân tay cứng nhắc. Cô có cảm giác lòng bàn tay giống như có một cái lò lửa nhỏ thiêu đốt, không tự chủ được nóng lên, nhiệt độ cơ thể cũng càng ngày càng cao.

Theo bản năng, đầu ngón tay cô bỗng nhiên cào vào lòng bàn tay của Thẩm Mộ Ngạn.

Động tác của người đàn ông hơi ngừng lại, giống như là mới nhận ra, cũng không nhìn cô, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Cố Phán bối rối.

Động tác nhỏ của cô vừa rồi hoàn toàn là bởi vì quá căng thẳng mới có mà! Căn bản không có ý để anh buông tay đâu!

Càng nghĩ càng sốt ruột, nếu là chưa từng có thì không tính, nhưng tay này cũng nắm qua rồi, anh ấy bỗng nhiên lại buông ra...

Cái này còn khiến người ta đau lòng hơn so với tổn thất 50 tỷ, có được không!

Phán Phán oan ức, Phán Phán không phục.

Thế là, ngoại trừ chuyện thổ lộ, cô chủ Cố làm ra chuyện dũng cảm thứ hai trong đời.

Cô dùng sức nắm chặt cánh tay Thẩm Mộ Ngạn, có chút gấp lại có chút dữ dằn nói: "Con gái chạm vào lòng bàn tay anh không phải để anh buông tay ra đâu!"

Thẩm Mộ Ngạn hơi bất ngờ nhìn cô, không lên tiếng đáp lại, nhưng nghi vấn trong mắt vô cùng rõ ràng.

Cố Phán có chút ấm ức, nhưng lúc này điều nên nói, không nên nói đều đã nói rồi, không nói ra hết, cô lại không cam lòng.

Vì thế, cô hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào mắt anh, lại nói: "Khẽ chạm vào lòng bàn tay anh ý là... là muốn anh lại nắm chặt hơn một chút."

Bầu không khí rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

Cố Phán nói xong thì cúi đầu xuống, cô không dám nhìn Thẩm Mộ Ngạn rốt cuộc sẽ cho ra phản ứng gì.

Thật lâu sau, bàn tay trắng lạnh như chất ngọc thượng hạng kia, một lần nữa nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Cố Phán.

Độ ấm trong lòng bàn tay cùng giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông cùng nhau truyền đến ——

"Đủ chặt chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.