Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Chương 8: Thăm vịnh Vĩnh Hằng, Diêm Vương trầm tư.




Edit: tranthayday/ Beta: Padu, Bánh Bao, RED, Bạch Lạc

Hết thảy bắt nguồn từ lần bị Lâm Nguyệt Cẩm cưỡng hiếp, ngoài sợ hãi gã thế nhưng còn sinh ra cảm giác xa lạ khác.

Tiêu Minh Ngọc thực sợ hãi bản thân bị người khác phát hiện, song dục niệm dưới đáy lòng đã khiến gã đặt bước chân đầu sa đọa.

Về sau, gã cảm thấy đây là bình thường. Dẫu Mẫu Hoàng yêu phụ thân sâu đậm thế nào chăng nữa, thì vẫn có hậu cung ba ngàn giai lệ. Vậy cớ gì gã không thể?

Gã chính là Thập Bát hoàng tử tôn quý tột cùng. Các hoàng tử khác đều quang minh chính đại nuôi nữ nhân, gã chẳng qua chỉ trộm gọi người đến thị tẩm.

Dù sao "lần đầu" cũng chẳng còn, một nữ nhân hay nhiều nữ nhân chẳng phải đều như nhau cả sao? Chỉ cần gã không nói, Lạc Phong không nói, thì ai mà biết được.

Nhưng Tiêu Minh Ngọc thề, gã chỉ làm những chuyện hoang đường này trước khi thành thân. Chờ gả cho Tiếu Dao rồi, gã nhất định sẽ không như vậy nữa. Gã sẽ ngoan ngoãn an phận làm một phu quân hiền huệ.

Lạc Phong đối diện ánh mắt khẩn cầu của Tiêu Minh Ngọc, lòng bỗng mềm xuống.

Nói đến cùng y chỉ là một hạ nhân ti tiện, từ trước đến nay đều nhờ thân phận Tiêu Minh Ngọc che chở. Tiêu Minh Ngọc quá tốt với y, đến mức y cho rằng mình thật có tư cách dạy dỗ đối phương.

Lạc Phong cười khổ. Ai cũng có thể khinh thường người này, chỉ y là không thể.

"Điện hạ, mặc kệ người làm gì, người vĩnh viễn là chủ tử của Lạc Phong." Vẻ mặt Lạc Phong kiên định, nói.

Tiêu Minh Ngọc nghe lời này vui mừng quá đỗi, òa khóc: "Cảm ơn ngươi, Lạc Phong. Ta hứa, tất cả việc này chỉ là tạm thời."

Đại hôn của Tiếu Dao sắp đến khiến Tiêu Minh Ngọc có chút nôn nóng. Gã biết hiện giờ không phải thời cơ tốt nhất nói cho mẫu hoàng, ít nhất cũng phải chờ yết bảng.

Vì thế Tiêu Minh Ngọc đi tìm hoàng tỷ Tiêu Minh Hạo.

"Tiểu Ngọc, đệ biết rồi?" Tiêu Minh Hạo thong dong hỏi.

Mấy ngày nay, nàng trong tối ngoài sáng giới thiệu vài vị tiểu thư danh môn vọng tộc cho Tiêu Minh Ngọc, thế mà hoàng đệ đều chướng mắt. Chuyện này làm nàng có chút rầu rĩ. Biết Tiếu Dao sắp thành hôn, phản ứng đầu tiên của nàng là giấu Tiêu Minh Ngọc.

"Hoàng tỷ, hoàng tỷ, đệ nên làm gì bây giờ? Bọn họ sắp đại hôn rồi!" Tiêu Minh Ngọc nhìn nàng, trong mắt đều là vẻ ỷ lại.

Nếu như trước kia, dáng vẻ này của Tiêu Minh Ngọc sẽ khiến Tiêu Minh Hạo thỏa hiệp dễ dàng, nhưng bây giờ...

"Tiểu Ngọc, thiên hạ có bao nữ nhân tốt, sao đệ cứ phải sống chết chọn Tiếu Dao. Trương Tử Kỳ lần trước hoàng tỷ dẫn đệ gặp cũng kiêu dũng thiện chiến, là tướng tài hiếm có, tuyệt không thua kém Tiếu Dao."

Tiêu Minh Ngọc mở to hai mắt rưng rưng: "Thế nên hoàng tỷ, tỷ nói gì mà đợi thi Hội thi Đình xong hẵng ngả bài với mẫu hoàng, thật ra là gạt đệ phải không? Tỷ căn bản không muốn đệ gả cho Tiếu Dao đúng không? Hoàng tỷ, sao tỷ có thể như thế, đệ tin tỷ như vậy, sao tỷ có thể lừa đệ?"

Tiêu Minh Ngọc nói xong liền quay đầu chạy.

"Tiểu Ngọc!" Tiêu Minh Hạo gọi với theo, trên mặt không khỏi hiện vẻ lo lắng.

Theo nàng điều tra, Tiểu Ngọc chẳng qua mới gặp Tiếu Dao một lần, nàng không tin Tiêu Minh Ngọc đã thực sự yêu nàng ta sâu sắc, nên nàng mới nghĩ dùng nữ nhân khác dời đi sự chú ý của Tiểu Ngọc. Thật không ngờ, chấp niệm của Tiểu Ngọc với Tiếu Dao lại sâu nặng đến vậy.

Tiêu Minh Ngọc trở lại cung điện, lẳng lặng ngồi thẫn thờ, chẳng khóc cũng chẳng giận.

Có lẽ gã điên thật rồi, không phải Tiếu Dao không gả. Nhưng sở dĩ gã biến thành như bây giờ, tất cả đều do Tiếu Dao.

Nếu không phải vì tò mò ca nhi Tiếu Dao thích, gã đã không dạo hoa lâu, cũng đã không gặp phải ả súc sinh Lâm Nguyệt Cẩm để rồi bị hủy hoại.

Cho nên gã cứ muốn gả cho Tiếu Dao thì có gì sai? Đây là nàng nợ gã!

Ánh mắt Tiêu Minh Ngọc dần trở nên lạnh lẽo.

Ta đã thành ra như vậy, các ngươi dựa vào đâu mà hạnh phúc? Ta tuyệt đối sẽ không để yên.

Ban đêm, Tiêu Minh Ngọc lại gọi thị vệ kia đến, ôm nữ nhân cường tráng liều chết triền miên. Tiếng rên rỉ phóng đãng tràn ngập cả căn phòng.

Pha lẫn với hương vị dâm loạn... là mùi vị của sa đọa.

***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***

Mặc dù lần này Tiếu phủ làm hôn lễ khá khiêm tốn, nhưng do chuyện tình Tiếu Dao - Ánh Hàn đã sớm truyền khắp hoàng thành, nên bây giờ đại hôn cũng trở nên tương đối xôn xao.

Tại một quán trà náo nhiệt.

"Lão Trương, ngươi nói đội ngũ đón rể Tiếu phủ sẽ qua con phố này, là thiệt hay giả?"

"Ha ha, thật đó. Tiếu phu quân thương Ánh Hàn thật lòng, tặng cho hắn tòa nhà cuối phố, coi đó là nhà mẹ đẻ. Lát nữa đội ngũ rước rể sẽ đón Ánh Hàn từ tòa nhà kia."

"Chậc chậc, ca nhi này lợi hại thật, dụ được Tiếu Dao cưới hắn không nói, đến cả hai vị trong Tiếu phủ đều thay đổi cách nhìn."

Mấy người đang nói, phía dưới bỗng ầm ĩ lên.

"Tới mau, tới xem này. Trời, kiệu tám người khiêng trang trọng ghê đó!"

"Ánh Hàn đúng là vận cứt chó, vậy mà có thể gả vào danh môn như Tiếu phủ, lại còn chính phu!"

"Ha, công tử Ánh Hàn người ta có tài có mạo, ngươi có cái gì? Còn ở đấy mà ghen tị?"

"Cha nó, ta ghen tị đấy thì sao? Một ca nhi phong trần thân phận thấp kém, làm sườn phu Tiếu phủ đã coi như ngon lắm rồi, thế mà hắn lại thành chính phu! Tiếu Dao còn kiệu tám người khiêng nghênh thú hắn! Ôi, ông trời của ta ơi!"

"Phỏng chừng là Ánh Hàn tích đức tám đời mới có ngày hôm nay. Có điều ta nghe nói Ánh Hàn quả thực rất đẹp, diễm lệ vô song, tướng mạo hệt tiểu yêu tinh..."

...

Kiệu tám người khiêng đón Ánh Hàn, đội ngũ rước rể đi về phía Tiếu phủ.

Nam Tầm mặc một thân đỏ rực đứng chờ ở cửa, tâm trạng kích động khó tả.

"Tiểu Bát! Thật không tin nổi, ta sắp cưới "vợ" này!"

Tiểu Bát cười hì hì: "Ngươi có thể có ngày "công" như thế, còn không mau cảm tạ Bát Gia ta."

"Cảm ơn Tiểu Bát! Hình như đây là lần đầu tiên ta chính thức bái đường thành thân ở cổ đại, cực kỳ phấn khích luôn!" Trái tim Nam Tầm nhảy bùm bùm không ngừng.

Tiếu phủ mở tiệc chiêu đãi khách khứa cũng không nhiều, đa số là bạn bè lâu năm của Tiếu Hồng, còn có rất nhiều thân thích bên Thái Thương. Tuy rằng những người này đều cảm thấy đầu óc một nhà Tiếu phủ hỏng hết rồi, nhưng bọn họ có giáo dưỡng tốt đẹp, ít nhất trên mặt luôn tươi cười.

Nam Tầm thấy cỗ kiệu tới, gấp không chờ nổi bước ra đón. Vừa vén rèm, nàng thấy được Ánh Hàn toàn thân đỏ rực.

Hôm nay hắn yên tĩnh đến lạ, ngoan ngoãn ngồi trong kiệu, cách ngồi rất ra dáng nàng dâu nhỏ.

Nam Tầm cười "hắc hắc" trong lòng. Nàng dâu nhỏ đại BOSS à, ngài cũng có ngày hôm nay?

Người nọ hơi ngẩng đầu nhìn nàng. Dù cách một lớp voan đỏ, ánh mắt đối phương vẫn chuẩn xác không lầm dừng trên mặt Nam Tầm.

Ngoài kiệu, bà mối đã thúc giục. Nam Tầm trộm sờ soạng tay Ánh Hàn một phen, sau đó mới lần theo tấm lụa đỏ thẫm trong tay hắn, nắm lấy đầu còn lại.

Nàng dẫn nam nhân nhà mình bước từng bước vào chính sảnh, cùng bái thiên địa trước mặt cha nương khách khứa.

Ánh Hàn được đưa vào phòng, còn Nam Tầm tâm trạng cực tốt ở lại cùng các tân khách uống thật nhiều rượu.

Chờ đến khi về lại tân phòng, Nam Tầm đi đường đã lắc lư lắc lư. Song cặp mắt kia lại lóng lánh ánh sao, sáng ngời lạ thường.

"Hàn Hàn, ta tới đây!" Nam Tầm đẩy cửa, nhào hướng nam nhân trên giường, hất khăn voan trên đầu hắn lên hôn xuống.

Ánh Hàn duỗi tay che miệng nàng, hơi nhíu mày nói: "Hôm nay nàng uống nhiều quá rồi."

"Người ta cao hứng chứ sao..." Nam Tầm say xỉn quên béng đây là thế giới nữ tôn, thần thái thiếu nữ lộ hết, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh lấp lánh, ngay cả cách nói chuyện cũng mang vẻ hờn dỗi.

Ánh Hàn nhìn Nam Tầm lúc này, ánh mắt lập tức sâu xa khó lường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.