Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Chương 33: Cổ tích nhân giới, ánh nến và bão giông.




"Giản phu nhân, cô có sao không? Giản phu nhân..."

Bên tai truyền đến một tràng tiếng nói, Tô Tân dùng sức hít thở sâu mấy lần, đem linh hồn đang ngẩn ngơ trong không khí trở lại.

Giống như bị đánh thức từ trong giấc mơ, sắc mặt của cô trắng bệch, máy móc đi ra ngoài, đi đến một nửa mới nhớ ra cái gì, trở về cầm lấy túi đồ của mình.

Trượt tay, làm rơi trên mặt đất, đồ vật bên trong vãi đầy trên mặt đất, một sợi dây chuyền rơi ra, đây là cô món quà cô chuẩn bị vì Giản Diệc Thận.

Kim cương chiếu sáng rạng rỡ, làm đôi mắt của cô đau nhói.

Tô Tân khom người, vô thức đem đồ vật bỏ vào bên trong, chỉ là ngón tay của cô run run, cầm lấy đồ vật có chút khó khăn.

"Giản phu nhân." Đàm Phi sốt ruột kêu lên: "Người khoan hãy đi, Giản tổng sẽ lập tức tới ngay, ngài ấy gọi điện thoại nói từ nhà hát chạy tới chỉ cần nửa giờ, chỉ còn mười lăm phút, người đợi thêm mười lăm phút ngài ấy sẽ đến..."

Tô Tân đã đem tất cả mọi thứ đều nhét vào trong túi, duy chỉ có đem cây sợi dây chuyền để lại trên tay, bén nhọn sừng trâu đâm vào trong lòng bàn tay, đau đớn khiến cô giữ được bình tĩnh.

Bước đi của cô lảo đảo, đi thẳng ra khỏi sân thượng, đối với lời giải thích của Đàm Phi mắt điếc tai ngơ.

Đối diện có nhân viên phục vụ bưng khay đi tới, Tô Tân dừng lại, đem dây chuyền để xuống trên khay.

Nhân viên phục vụ sửng sốt một chút: "Cái này...?"

"Cho cậu." Tô Tân nói khẽ "Nếu không thích có thể mang đi tiệm cầm đồ, đổi ít tiền cũng được."

Tắt điện thoại, Tô Tân đi dọc một vòng theo vườn hoa bên bờ sông.

Thân thể mệt mỏi cực độ, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, tỉnh táo thừa nhận các loại đau đớn.

Cuối cùng, cô tìm một khách sạn nổi tiếng thuê phòng, cô không biết phải sống chúng một nhà với Giản Diệc Thận như thế nào. Coi như cô trốn tránh, giờ phút này này, cô chỉ muốn nhốt mình lại gặm nhấm vết thương.

Ngâm người trong nước nóng, mở TV, bên trong gian phòng tràn ngập sương mù do hơi nước từ phòng tắm, chỉ có âm thanh của MC chương trình giải trí vang lên, tay chân lạnh buốt cuối cùng cũng dần dần ấm lên.

Tô Tân vùi mình vào trong chăn, nhịn không được khóc lên, nước mắt rơi đầy mặt.

- ----

Coi như lại đau khổ, ngày mai vẫn đến, mặt trời vẫn lên.

Tô Tân ngủ một giấc đến trưa, nhìn gương mặt phản chiếu trong gương, giật nảy mình. Gương mặt không thể nhận ra, đôi mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, môi cũng rạn nứt.

Bộ dạng này đi tham gia tiệc tối, chỉ sợ đám phu nhân, tiểu thư toàn thành phố An Châu đều sẽ bát quái về cô, chê cười cô một mực quấn chặt để có được chức danh Giản phu nhân, cuối cùng vì một phụ nữ ngáng đường mà đau khổ.

Cô cầm điện thoại lên, hẹn một SPA làm đẹp.

Coi như tình yêu thất bại, hôn nhân thất bại, cô cũng hẳn là phải có thể diện của một kẻ thất bại, ung dung, có tôn nghiêm của kẻ ra đi.

Lúc đắp mặt nạ, cô mở điện thoại, các tin nhắn không ngừng hiện, tiếng thông báo  không ngừng vang lên.

Cô cầm lên nhìn sang, đa phần là tin nhắn rác, chỉ có hai cái của La Trân Huệ nhắn tới, hỏi cô làm sao tắt máy điện thoại, Tô Đình Doãn gọi điện tìm cô không nghe máy,  rất sốt ruột.

Cô tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Tô Đình Doãn: "Cha, điện thoại của con hết pin nên bị tắt máy, người tìm con có chuyện gì sao?"

Tô Đình Doãn nghi ngờ hỏi: "Cha làm sao nghe giọng nói của con không ổn lắm?"

Tô Tân hắng giọng một cái: "Vừa ngủ dậy nên hơi khàn, đúng rồi cha tìm con có việc sao?"

Tô Đình Doãn hừ một tiếng: "Không có chuyện thì không thể tìm con trò chuyện sao? Anh trai con đâu? Sao lâu như vậy không đến thăm cha? Ngay cả nhắn tin hai chiếc qua Wechat coi như đuổi cha cũng không có?"

Tô Tân trong lòng "Lộp bộp" một chút, nhanh chóng suy nghĩ lý do hợp lý nói: "Anh hai hình như đang ở nước ngoài đàm phám hợp đồng, nghe nói rất khó khăn, hai ngày trước còn gửi quà cho con, còn phàn nàn đồ ăn Tây nước ngoài quá khó ăn."

Tô Đình Doãn vui vẻ: "Được thôi, quản lí công ty tốt là được, lão già này liền tùy tiện đuổi đi."

Hai cha con hàn huyên một hồi, La Trân Huệ gọi Tô Đình Doãn đi uống thuốc, Tô Đình Doãn nói tạm biệt con gái, nhưng vẫn không tắt điện thoại ngay, vô tình hỏi một câu: "Hôm qua hình như là ngày hai người con kết hôn tròn ba năm, trôi qua có vui vẻ không?"

Tô Tân cầm di động đầu ngón tay xiết chặt, như không có việc gì nói: "Vui vẻ lắm, hôm qua hai chúng con cùng nhau ăn cơm, còn bên bờ sông đi dạo một vòng. Cha quan tâm việc này làm gì? Nghe dì La nói, ngoan ngoãn uống thuốc, không được lén vứt đâu đấy."

"Được được được, con gái nói cái gì chính là cái đó." Tô Đình Doãn vui vẻ hớn hở cúp điện thoại.

Tô Tân nằm ngửa trên giường, dáng vẻ tươi cười nơi khóe miệng từng chút từng chút biến mất.

Một lời nói dối, ba năm nay những lời nói dối cần dùng đã được thay đổi vô số lần, Tô Tân luôn cố gắng miêu tả cuộc sống vô cùng hạnh phúc của cô khi bên cạnh Giản Diệc Thận. Bây giờ cô không biết nên kết thúc chuyện này như thế nào.

Chuông điện thoại di động lại vang lên, Tô Tân xem xét màn hình, hiện lên lên hai chữ "Ông xã".

Cô ngơ ngác một lát, đột nhiên nở nụ cười.

Bên cạnh chuyên gia làm đẹp giật nảy mình, tranh thủ thời gian nhắc nhở: "Cô gái, người đừng cười, bùn núi lửa này sẽ nứt ra, hiệu quản làm đẹp sẽ giảm bớt."

"Vậy sao... Thật xin lỗi..." Tô Tân cố gắng kiềm chế bản thân.

Sao có thể không cười đây?

Ba năm nay, Giản Diệc Thận chưa từng chủ động gọi cho cô một cuộc điện thoại, nhưng lại tại thời điểm cô hoàn toàn hết hi vọng, trên màn hình lại sáng lên biệt danh của anh.

"Ông xã"

Hai chữ này thật nực cười mà.

Khi lưu cái tên này, lòng cô đã từng tràn ngập ôn nhu, một chữ từng chữ một, đánh ra đều chất chứa yêu thương.

Theo đuổi cực khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng pháp luật cũng công nhận thuộc về cô, là nửa kia danh chính ngôn thuận của cô.

Nhưng ai lại có thể nghĩ đến, cuộc hôn nhân như mơ này lại tấn vỡ, tình cảm, sự dịu dàng dần biến mất, hai chữ này cứ như thế tối đi.

Cuối cùng Tô Tân không nghe máy, hiện tại cô không muốn nghe giọng nói của Giản Diệc Thận.

Lúc tiếng chuông dừng lại, cô sửa lại tên trong danh bạ của Giản Diệc Thận.

Hoặc là, không lâu nữa trong tương lai, cô sẽ thản nhiên xoá cái tên này khỏi danh bạ.

Chuyên gia làm đẹp rất khéo tay, một buổi chiều, gương mặt sưng vù hầu như đã không còn.

Thấy đổi diện mạo, cố gắng đổi tâm trạng, Tô Tân đi ra đường lớn, hẹn Điền Chỉ Lam gặp mặt:

Thời điểm đi làm đẹp, Tô Tân mới phát hiện, khách sạn nơi cô ở là của nhà Điền Chỉ Lam, cùng khách sạn Hương Duyệt thuộc một tập đoàn. Tiệc tối của Giang Viện Viện rất tư mật, tổ chức ở vườn hoa tại khách sạn tầng cao nhất không trung hoa viên, từ ba tầng mươi tám nhìn ra bên ngoài, tầm nhìn rất rộng, thu toàn bộ cảnh đêm sông Tân Giang vào mắt không sót một thứ gì.

Những người tham dự bữa tiệc này hầu hết là phụ nữ, minh tinh có, thiên kim tiểu thư có, đương nhiên có cả đám phu nhân.

Bên trong mọi người đều ăn mặc tỉ mỉ, bất kể là trang điểm hay lễ phục, đều có cảm giác nghiêm túc, khiến người ta hoa cả mắt.

Giang Viện Viện đứng cửa ra vào cùng nói chuyện, Điền Chỉ Lam và Tô Tân vừa đi đến, hai mắt liền tỏa sáng, bước nhanh lên đón: "Giản phu nhân, tôi luôn sợ rằng mình quấy rầy cô, không dám đến nhà cô đưa thiệp mời, hôm qua Điền tiểu thư nói với tôi, cô muốn đi cùng, tôi đã rất vui."

Tô Tân khách sáo bắt tay: "Chỉ Lam nói với tôi, tùy tiện tới cũng không biết có mạo muội hay không?"

"Không có, phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp là cô chịu có mặt, quả thực là bồng tất sinh huy.*" Giang Viện Viện xu nịnh nói.

Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…

Hai người vừa khách sáo xã giao, vừa cẩn thận đánh giá đối phương.

Ngũ quan của Giang Viện Viện không thể nói là xinh đẹp, nhưng rất có đặc biệt, làn da màu mật ong khỏe mạnh, có thể nhận thấy là do thường xuyên tham gia hoạt động ngoài trời, khóe mắt đã có nếp nhăn, nhưng giữa lông mày vẫn toát lên sự tự tin,   khiến cho người mới gặp qua không thể quên được nét quyến rũ đặc biệt này, trách không được hai vị chồng trước ưu tú bị cô ấy thư hút, cũng trách không được sau khi ly hôn cũng có thể đứng vững trên đôi chân của mình trong cái vòng luẩn quẩn này của thành phố An Châu.

Tô Tân cười: "Jenny, chúng ta có thể đừng khách sáo như vậy được không? Thật ra, hôm nay tôi đến để học hỏi kinh nghiệm, thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất hứng thú với người đầu tư bộ phim kia."

Giang Viện Viện cũng cười: "Chỉ cần không cảm thấy hứng thú đối với Ngũ tử, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

Ngũ tử chính là bạn trai bí mật của Giang Viện Viện, tên là Ngũ Thành Trác, diễn vai phụ trong bộ phim lớn, hiện tại nhân khí* đang tăng vọt.

*Nhân Khí (人气) chính là Độ Phổ Biến, hay còn gọi là độ nổi tiếng (Eng: Popularity). Nhân Khí càng cao, có nghĩa minh tinh đó càng nhiều người biết đến.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rất có cảm giác cùng chung chí hướng.

Hàn huyên một hồi, bên ngoài lại có khách mời đến, Giang Viện Viện đành phải áy náy bảo các cô tự nhiên, cô ấy qua tiếp khách.

Bữa tiệc được thiết kế theo kiểu hình tròn, ở giữa là một sân khấu cỡ nhỏ, bàn ăn được sắp xếp bất quy tắc xung quanh.

Nhân viên phục vụ dẫn đường đi xuống, Tô Tân cùng Điền Chỉ Lam ngồi bàn ăn bên cạnh một lùm cây Brazil.

Theo kế hoạch, dạ tiệc hôm nay khá thoảu mái, có thưởng thức nhạc nhẹ, có minh tinh biểu diễn, còn có quyên góp từ thiện, cuối cùng tất cả mọi người cũng chụp ảnh.

Điền Chỉ Lam muốn đi quan sát nhân viên chuẩn, tổ chức vội vàng uống hai ngụm nước rồi tạm thời rời đi, Tô Tân một người cầm sâm panh, tựa lưng vào ghế ngồi tinh thần tốt lên đôi chuty.

Trên sân khấu đàn violon cùng dàn nhạc đang biểu diễn một bài hát xưa, giai điệu dịu dàng đã diết trong gió đêm, nhẹ nhàng từ từ gẩy đến, gọi lên hồi ức chôn sâu dưới đáy lòng.

Cách ba bàn, có mấy phu nhân nhà giàu nhóm nói chuyện phiếm, giọng nói lúc cao lúc thấp, truyền vào lỗ tai Tô Tân. Từ đầu nói chuyện về đồ trang sức kim cương, về sau từ từ chuyển đến chuyện bát quái hào môn.

"Tôi nói với mọi người, các vị ở đây nhà ai có con gái, làm mẹ nhất định phải giáo dục thật tốt, không để ý sẽ bị bắt mất."

"Ôi, có con gái sao lại trở thành chuyện không bình thường rồi? Sinh con gái sao lại đắc tội đến cô vậy?"

"Đừng nóng giận, tôi không nói cô. Tôi nói chính là con gái Tô gia kìa, các cô không nghe nói sao? Tối hôm qua có một chuyện rất buồn cười xảy ra."

Nghe nói có chuyện buồn cười, xung quanh đều hiếu kỳ hỏi.

"Tô gia nào?"

"Cái gì buồn cười, mau nói cho chúng tôi nghe, đừng úp úp mở mở vậy chứ."

Giọng nói kia chậm rãi vang lên: "À, chính là con gái Tô Đình Doãn, chồng cô ấy Giản Diệc Thận tối hôm qua một mình đi xem biểu diễn của một nghệ sĩ đàn cello, còn hủ động lên tặng hoa, các ngươi nói xem, chẳng phải làm mất hết thể diện của vợ mình sao?"

Đám người đều nở nụ cười.

"Nguyên nhân là do vị thiên kim kia sao? Cũng thật mất mặt, mới kết hôn mấy năm đã quản chồng mình không tốt."

"Tô Tân quản được Giản Diệc Thận khi nào chứ? Lúc trước cô ta mặt dày mày dạn theo đuổi mới kết hôn, nghe nói Giản Diệc Thận chỉ cần nhìn cô ta một cái, cô ta lập tức ngoan ngoãn không dám nói gì."

"Sao lại như nhược như vậy? Nghe nói rất xinh đẹp, gia thế không tầm thường."

"Đây đúng là bài học, còn gái ngàn vạn lần không thể đổ tại người thứ ba, hiện tại nhìn xem, chồng mình cũng không giữ nổi, trở thành trò cười cho thiên hạ. Tô Đình Doãn cũng vậy, vợ không có ở đây cứ như vậy chiều chuộng con gái, chậc chậc."

...

"Bang lang" một tiếng, cốc sâm panh rơi trên mặt đất, đàm người vừa rồi đều nhìn phía này.

Nhân viên phục vụ bên cạnh vội vàng chạy tới: "Vị tiểu thư này, cô không sao chứ? Đứng ở đây đừng nhúc nhích, cẩn thận dẫm lên mảnh vỡ."

Trên đất mẩu thủy tinh cùng rượu rất nhanh đã dọn dẹp sạch sẽ, âm thanh bát quái cũng im bặt.

Tô Tân hít sâu một hơi, cầm sâm panh chậm rãi đi tới trước mặt đám người kia, nâng chén cười một tiếng: "Các vị, có thể trở thành đề tài cho mọi người bàn tán tôi cảm thấy rất vinh dự."

Nhóm phu nhân lúng túng không thôi, tự mình lùi về phía sau, cùng nhìn về phía một người phụ nữ trung niên hơi mập đứng ở giữa.

"Cái này... Tất cả mọi người là thuận miệng nói mà thôi, cũng đều là sự thật, không có tung tin đồn nhảm, Giản phu nhân ngươi không thích nghe, về sau chúng ta không nói đến nữa." Người phụ nữ mang nụ cười giả dối, giọng nói đậm chất An Châu, chính là người vừa rồi cay nghiệt trào phúng Tô Tân "Không ai dạy", "Theo đuổi", "Không có cốt khí".

Tay trái Tô Tân nắm chắt thành quyền, móng tay cắm vào lòng bàn tay, một trận đau đớn truyền tới.

Trào phúng cô thì có thể coi như không nghe thấy, nhưng vì sao lại dính dáng đến ba mẹ của cô?

"Hồng phu nhân à, tôi cũng nghe nói một chuyện cười, mấy ngày trước Hồng tiên sinh nuôi tình nhân nhỏ bên còn sinh ra đứa bé, Hồng phu nhân sợ phải phân chia tài sản nên đến tận cửa nhà người ta náo loạn một trận, kết quả đánh ghen sai người, bị Hồng tiên sinh tát một cái."

Cô từ từ nói.

Người yêu thích bát quái Trịnh Mính Tiêu cái gì cũng biết, bí mật trong hào môn, cô nghe được rất nhiều.

Mặt của Hồng phu nhân đột nhiên đỏ lên: "Cô... Cô nói bậy!"

"Có nói bậy hay không Hồng phụ nhân không phải là người hiểu rõ nhất sao?" Giọng nói Tô Tân dịu dàng, nhưng từng câu từng chữ lại sắc như đao: "Ngược lại tôi lại cảm thấy thông cảm phần nào đối với Hồng tiên sinh, dù sao Hồng phu nhân mỗi ngày đều không biết giữ mồm giữ miệng còn mỏi mắt chờ mong nhà người khác xảy ra chuyện, thật không có gia giáo, nếu là tôi, tôi cũng sẽ cho một cái bạt tai, để  tỉnh táo, nên biết điều một chút."

"Cô!" Hồng phu nhân lần này bị đâm trúng chỗ đau, nổi giận hét một tiếng, rồi vung tay phía Tô Tân.

Tô Tân nghiêng đầu, bàn tay Hồng phu nhân rơi xuống trong không trung, ngay lúc đó, Tô Tân cầm chén rượu trong tay hất lên, sâm panh giội lên mặt Hồng phu nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.