Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Chương 24: Giây phút chia xa, mặc người tiếc nuối.




Edit + Beta: Vịt

Bữa teppanyaki chưa ăn xong, Rex đã quay lại.

"Lần này dược hiệu nhanh thế?" Từ Tư Miểu không kinh ngạc chút nào, ăn thịt bò hỏi, "Ai cho em thuốc giải? Steve, Elvin?"

"Daniel, thủ đoạn này của anh đã dùng bao lần rồi, chẳng lẽ em không có phòng bị sao?" Rex cảm giác mình có thể trong vòng nửa tiếng quay trở lại biệt thự, đã là tiến bộ rất lớn, siêu cấp kiêu ngạo, "Em đã không phải trẻ con nữa rồi."

Từ Tư Miểu nhai nhai nhai, vô cùng không nể mặt nói: "Chỉ có trẻ con mới sẽ cường điệu mình không phải là trẻ con."

Mắt đao của Rex bắn tứ tung, đứng một bên nhìn bọn họ ăn teppanyaki, tiếp tục nói: "Anh tìm cha em cũng vô dụng, em lần này ra ngoài là đã nhận được cho phép, bởi vì mẹ lo lắng cho anh."

Con trai dù bao nhiêu tuổi, đi bao xa, Emma Roth đều sẽ lo lắng, lúc tin tức giả truyền đến Anh, bà quả thực sắp não bổ Từ Tư Miểu thành tiểu bảo bối nhỏ yếu đáng thương lại vô trợ, thậm chí muốn đích thân đến quốc nội.

Adrian làm sao chịu.

Nguyện vọng của hắn làm Emma Roth vĩnh viễn không được quay trở lại nơi đã làm tổn thương đến bà, Từ Tư Miểu cho dù chết ở bên ngoài, hắn cũng sẽ không nhíu mày.

Trừ khi Emma Roth đau lòng.

Rex hiểu cha mình thờ ơ cỡ nào, hắn nhất định phải đi lần này.

Nhưng, nhìn thấy Từ Tư Miểu và tình nhân vui vẻ ăn teppanyaki, trong lòng Rex toàn là tủi thân.

Hắn chưa từng bị ngó lơ như vậy.

Rex cố chấp nói: "Anh không cần khuyên em, cũng không cần dùng thủ đoạn này ép em về nữa, em cho dù về rồi, cũng vẫn sẽ đến!"

"Cần gì chứ, Rex." Từ Tư Miểu nhường ra chỗ ngồi bên cạnh cho hắn, "Ngồi đi, vừa ăn vừa nói.

Rex khinh thường ăn loại teppanyaki không có phẩm vị này.

Đầu bếp này cũng không biết có tốt chất hợp cách hay không, nhưng nhìn vào mặt mũi Từ Tư Miểu, hắn vẫn ngồi xuống, nói: "Chuyện này em phải đích thân ra mặt giải quyết, miễn cho mình anh ở trong nước hạ thấp cảnh giác, người trở nên ngu xuẩn bị tính kế, không thể nào sống sót về nhà cùng em. Hơn nữa, em không thể cho phép bên cạnh anh có người muốn lợi dụng anh, làm tổn thương anh —"

Rex quay đầu đưa tay chỉ Hàn Huấn, "Bao gồm người này!"

Hàn Huấn liếc hắn một cái, ăn miếng trứng nướng an ủi.

Từ Tư Miểu thong dong nói: "Hàn Huấn là người trên giường của anh, sau này sẽ là chị dâu em, em tôn trọng cậu ấy một chút."

Rex trợn mắt nhìn, "Một người đàn ông sao có tư cách trở thành người của gia tộc Aylov, Daniel anh tỉnh táo lại đi."

"Em tỉnh táo mới đúng." Từ Tư Miểu xúc cho hắn một phần bò sốt tiêu, "Anh là người của gia tộc Roth, không liên quan đến Aylov các em."

"Daniel Roth!" Tu dưỡng của Rex không cho phép hắn vỗ bàn, nhưng ánh mắt đã sắp hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm thủng Từ Tư Miểu, "Sao anh có thể thích một người đàn ông!"

Từ Tư Miểu cười đối mặt với em trai đang tức giận, nói: "Sao không thể, anh thích ai, còn phải viết báo cáo xin phép cho em à, ngài Rex Aylov?"

Hàn Huấn ho khan một tiếng, khiến hai người đàn ông đang cãi nhau đều nhìn về phía cậu.

Kết quả cậu nói: "Chú Hâm, trứng lúc nãy ăn ngon quá, làm thêm phần nữa đi."

Giỡn à, chiến tranh hào môn mắc mớ gì tới cậu, hai anh em tự xé nhau đi.

Từ Tư Miểu luôn cảm thấy Hàn Huấn vô cùng thông minh, cố ý nhân cơ hội này gắp thịt cho Hàn Huấn, cười đến vô cùng dối trá nói: "Bảo bối ăn nhiều một chút, eo em cũng không có thịt."

Trong nháy mắt, lửa phía dưới teppanyaki đốt vào trong mắt Rex.

Lần kéo thù hận này của Từ Tư Miểu, Hàn Huấn nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Ánh mắt Rex Aylov quả thực là đang khiển trách mạnh mẽ tên nông dân Hàn Huấn, cướp đi anh trai thân thiết nhất của hắn.

Ăn cơm xong, Rex chiếm đoạt vương tọa sofa chuyên dụng của Hàn Huấn, thế cho nên Hàn Huấn chỉ có thể tìm cái đệm cói, ngồi vào tiếp tục công việc của cậu.

Mặc dù người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh thoạt nhìn rất hung dữ, nhưng sau khi hiểu rõ tính tình của hắn, ở trong mắt Hàn Huấn, hắn chính là một con mèo Ba Tư.

Còn là con mèo Ba Tư nhận được giáo dục tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không tùy tiện vươn móng cào người, cùng lắm meow meow meow với bạn để bày tỏ tức giận.

(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Hàn Huấn cả đêm đều ở đây sửa kịch bản.

Cậu đột nhiên phát hiện nhân vật mẹ Sầm rất có không gian khai thác, có vài phần miễn cưỡng đi theo nội dung phim thì cũng không buồn cười, hoàn toàn có thể do mẹ Sầm hỗ trợ.

Rex chỉ thấy hai tay Hàn Huấn như bay, gõ máy tính, cảm thấy anh trai nhà mình chắc là mắt mù, tim đui, phẩm vị kém.

Để chứng minh phán đoán chính xác của mình, hắn hỏi: "Daniel, anh thích anh ta ở điểm gì?"

Từ Tư Miểu nghiêng đầu nhìn Hàn Huấn, biên kịch nhỏ này lại bắt đầu trầm mê vào kịch bản không cách nào tự kiềm chế, nhìn tốc độ tay kia, nói không chừng đang viết kịch bản vườn trường Mạnh Hiên Kỳ làm vai chính đấy, mình không thích chút nào.

Thế là anh hỏi vặn: "Em không thích cậu ấy ở điểm gì?"

"Lạnh nhạt, ngu ngốc, nghèo khổ, xấu xí, hơn nữa anh ta căn bản không yêu anh!"

Từ Tư Miểu cảm thấy Rex nói rất đúng, thế là gật gật đầu, "Ừ, anh chính là thích mấy đặc điểm mà em không thích cậu ấy."

Rex:?

"Bởi vì anh là mặt trái hoàn mĩ của cậu ấy. Anh nhiệt tình, thông minh, giàu có, đẹp trai, hơn nữa siêu cấp yêu cậu ấy. Rex thân ái à, em xem, anh và Hàn Huấn quả thực là trời sinh một cặp."

Rex:......

(Đứa nào re-up là chó)

Lời thoại mẹ Sầm vả mặt con ruột dưới ngòi bút của Hàn Huấn đã thành hình.

Sầm Gia Hạo: Mẹ.

Mẹ Sầm: Cô cái đồ không biết xấu hổ còn chưa lấy chồng đã gọi mẹ?!

Sầm Gia Hạo:...... Dì?

Mẹ Sầm: Ai là dì cô?

Sầm Gia Hạo: Chị, em sai rồi chị, em và Sầm Gia Hạo, hức, đó là tuyệt đối không liên quan, không tin chị hỏi Sầm Gia Hạo, cô ta dám nói em có liên quan với cô ta, em liền, em liền quỳ cho chị.

Mẹ Sầm: Cô muốn bao nhiêu tiền, nói thẳng, không được lôi kéo làm quen tôi như vậy, tôi không thèm.

Sau đó, Sầm Gia Hạo hớn hở xin 1 triệu, chờ mẹ ruột sảng khoái đánh mặt, mở cho hắn đường tắt trở về cuộc sống phú nhị đại nhà giàu.

Một giây sau, đã bị mẹ ruột châm chọc đuổi ra ngoài.

Tức đến mức Sầm Gia Hạo về ôm An Dật gào khóc: Nói người có tiền ra tay hào phóng đều là lừa người, không thể tin!

Màn đối thoại ngắn ngủi, nhưng hoàn mỹ lộ ra Sầm Gia Hạo cố gắng theo đuổi tiền.

Hàn Huấn đưa kịch bản đã sửa cho Văn Hạc Sơn nhìn.

Vị đạo diễn thuần thục nắm giữ kỹ xảo quay phim hài này, sau khi xem đoạn nội dung mới thêm vào, hiếm thấy do dự.

Ông hỏi: "Tiểu Hàn, sao cháu lại muốn viết đoạn nội dung này?"

Hàn Huấn nghĩ thầm còn không phải hình tượng mẹ chồng ác độc Rex xâm nhập lòng người, kích phát ham muốn vô tận nói ra của cậu, mới sẽ có cảnh mẹ Sầm hóa thân mẹ chồng ác, tự vả mặt con ruột.

Nhưng mà, Hàn Huấn không dám nói, chỉ có thể nói láo, "Chính là đột nhiên nghĩ đến."

Văn Hạc Sơn nhìn kịch bản, tay vuốt chòm râu nói: "Quay đoạn này không phải không thể, chỉ là khả năng edit cuối cùng, theo tính lưu loát của bộ phim mà nhìn, có lẽ sẽ cắt bớt."

Tất cả cảnh chưa quay xong, Văn Hạc Sơn cũng không cách nào đảm bảo cảnh tạm thời thêm vào này, có thể đạt đến hiệu quả mong muốn hay không.

Hàn Huấn nói: "Văn lão, nếu ngài cảm thấy không hợp, coi như cháu viết luyện tay, nói thẳng là được rồi, cháu sẽ không buồn."

Văn Hạc Sơn cười haha, nói: "Không phải không hợp, là ta không thể bây giờ phán đoán có hợp hay không. Trước kia quay phim, thường xuyên gặp phải chuyện cắt hẳn mười mấy cảnh, quay càng nhiều cảnh đương nhiên là tốt, lo trước khỏi hoạ. Ta chỉ tò mò, trước đây nội dung phim của cháu tình tiết đều là sau khi đã nghĩ kỹ, sửa đổi nhiều lần, lần này sao giữa chừng lại có linh cảm."

Hàn Huấn cười không nói, chỉ nói là tạm thời nghĩ ra.

Nhưng trong lòng cậu thấp thỏm bất an.

Mặc dù nói không quan tâm, điêu ngoa ương ngạnh của Rex quả thật tạo thành ảnh hưởng cho cậu.

Tiếp tục ở chung với anh bạn nhỏ vẻ ngoài xuất chúng tính tình biệt nữu này, có thể sẽ khiến cậu không cách nào phán đoán đúng diễn dịch của Tống Giản đối với Sầm Gia Hạo có phù hợp hay không.

Bởi vì, sự thay đổi của Từ Tư Miểu, cậu hiểu.

Vị kim chủ đại nhân phóng đãng lỗ mãng kia, sau khi Rex xuất hiện, khí chất trở nên xa lạ.

Có lẽ là sự sùng bái không não của Rex đối với anh mang đến ảo giác cho Hàn Huấn, có lẽ tập đoàn tài chính Aylov ở nước Anh phương xa, đã kéo căng thần kinh lỏng lẻo của Từ Tư Miểu.

Cho dù ở nhà, Từ Tư Miểu cũng không bày ra tư thế lười nhác, vóc người cao thẳng một mực ngồi trên sofa, nghiêm túc giống như đang họp ban giám đốc.

Hàn Huấn trong chớp nhoáng, bắt đầu suy nghĩ: Nếu không thì, mình đến khách sạn ở tránh đầu sóng ngọn gió, miễn cho《Tôi không muốn đi làm》bị huynh đệ nhà giàu máu chó làm ảnh hưởng, biến thành một bộ phim máu chó nhà giàu (không hài hước).

Suy nghĩ của cậu nổi lên là không đè xuống được nữa, định báo với Từ Tư Miểu, liền thu dọn đồ đạc lên đường.

Không nghĩ đến, Hàn Huấn về biệt thực không tìm được người, gọi điện thoại cho Từ Tư Miểu, lại là bảo tiêu nhận.

Bảo tiêu nói: "Từ tổng và thiếu gia Aylov ra biển rồi."

Thuyền nhỏ của hai anh em, lái động cơ chân, một đường phi băng băng đến biển lớn, sau đó nước chảy bèo trôi, thỏa mãn hưởng thụ thú vui ra biển ngắm cảnh.

Từ Tư Miểu giơ tay lên chống trán, giọng điệu hưng phấn nói: "Rex em xem, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy biệt thự của bọn anh, cái vòng trồi lên trên núi kia, chính là bãi cất cánh khinh khí cầu của anh."

Rex nhìn biệt thự nhỏ bên bờ biển, không biết anh có gì mà hưng phấn.

Gia tộc Aylov có vài hòn đảo nhỏ tư nhân trên toàn thế giới, một căn biệt thự nghỉ dưỡng tùy tiện, cũng gấp mười mấy lần căn biệt thự gần biển này, đừng nói bãi cất cánh khinh khí cầu, ngay cả sân bay tư nhân cũng được.

Rex không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc nhàm chán xung quanh, mở miệng hỏi: "Daniel, anh đã nói giải quyết xong Từ Quốc Xương anh sẽ quay về, nhưng Ảnh Nghiệp Áo Pháp cũng đã là của anh rồi, Từ Quốc Xương cũng chịu trừng phạt, nhưng anh tại sao vẫn chưa về."

Tại sao?

Từ Tư Miểu không cẩn thận nghĩ tới vấn đề này.

Cuộc sống của anh ở Trung Quốc rất thoải mái, xung quanh đều là ngôn ngữ quen thuộc, mở ti vi đều là hài hước mà chỉ có người Trung Quốc mới hiểu được, Hàn Huấn còn sẽ viết truyện thú vị, thường xuyên dẫn anh cùng đi xem bộ phim kinh điển thú vị.

Anh khác với mẹ và Rex, anh sinh ra ở nơi này, giống với ông ngoại mang theo huyết mạch tình sâu không cách nào cắt đứt.

Cho dù Từ gia không để lại cho anh ký ức tốt đẹp nào, nhưng sống ở nơi này, linh hồn anh phát ra tiếng thở dài thoải mái.

Có thể từ chối lời mời không có ý tốt, có thể không cần tiếp nhận bất kỳ xã giao nào, không cần cố kỵ ánh mắt truyền thông bên ngoài, chịu áp lực mà tập đoàn tài chính Aylov mang đến.

Ngoại trừ phải đi làm, anh hài lòng với tất cả.

Có lẽ giống như Hàn Huấn viết trong《Trái tim mỹ vị》, một người gốc Hoa đến một vùng đất địa phương xa lạ cách gần vạn dặm, lại phát hiện nơi này là cố hương kế thừa huyết mạch.

Đối với Từ Tư Miểu mà nói, cảm xúc này vô cùng sâu sắc.

Anh tựa vào cạnh thuyền, hơi híp mắt, đón lấy chiếu rọi của ánh mặt trời chói chang trên đại dương, câu ý cười nói: "Rex, có một câu gọi là lá rụng về cội, ý là một cái cây dù có cao bao nhiêu, lá của nó cũng sẽ bay, rơi xuống rễ cây. Ví dụ như người sống tạm ở đất khách, cuối cùng cũng muốn quay về cố hương."

Rex bỗng nhiên rất sợ.

Hắn thích cách diễn đạt ngắn gọn 4 chữ ngụ ý sâu sắc trong tiếng Trung, nhưng không giống như bây giờ, mơ hồ từ trong một câu bình thường lá cây rơi xuống, nhận ra bi thương và thẫn thờ ẩn sâu bên trong nó.

Lúc Từ Tư Miểu cười nói mình sẽ một mình quay về nước xử lý Từ Quốc Xương, báo thù cho mẹ, Rex cũng không bối rối như vậy.

Tới khi tin tức về Ảnh Nghiệp Áo Pháp, truyền đến bàn làm việc của hắn, hắn thậm chí còn hỏi Từ Tư Miểu: Bao giờ thì về?

Chờ thêm chút nữa.

Qua khoảng thời gian nữa.

Sau đó một lần lại một lần, Từ Tư Miểu cho dù về Luân Đôn, chưa được hai ngày đã lại rời đi.

Giống như nơi đã sống hơn 10 năm này, đã không còn là nhà của anh.

Rex vẻ mặt bối rối nói: "Anh à, anh không về Anh sao, đó mới là nhà của chúng ta."

Từ Tư Miểu cười, tính Rex ương bướng, sẽ không dễ gọi anh là anh.

Nhưng câu trả lời của anh thẳng thắn đến tàn nhẫn, "3 phần 4 trong máu anh đều thuộc về Trung Quốc, cho nên anh đến Trung Quốc, gọi là lá rụng về cội, đây mới là nhà của anh."

"Từ gia đã ngã, hơn nữa bọn họ căn bản không coi anh là người thân! Anh ở Trung Quốc đã không còn nhà!" Rex vẻ mặt tức giận, người Từ gia ghê tởm như thế, hắn không biết ở đây còn có cái gì đáng để Từ Tư Miểu lưu niệm.

"Nhà mà anh nói, đương nhiên không phải là Từ gia." Từ Tư Miểu cảm thấy Rex vẫn đáng yêu như vậy, "Anh là nói, anh sẽ ở đây gây dựng gia đình, có một nơi quay về thuộc về bản thân...... giống như, mẹ cũng sẵn lòng nhập hộ tịch của Aylov."

Nhà họ Roth chỉ còn lại anh và mẹ, nước Anh một khi đã nhập tịch, Emma Roth sẽ phải trở thành Emma Aylov.

Mẹ cố gắng thoát khỏi gia tộc Roth biến thành gia tộc Roth chỉ còn lại một mình Từ Tư Miểu.

Bà luôn miệng nói mình không yêu Adrian, thật ra trong lòng đã yêu người đàn ông này.

Rex là kết tinh tình yêu của bọn họ, cho dù theo yêu cầu của mẹ, dựa theo cách giáo dục của nhà họ Roth, kiên trì để Rex tiếp thu hun đúc của văn hóa Trung Quốc, hắn cũng là con của Adrian Aylov, sinh ra đã có họ Aylov khiến người ta hâm mộ.

Nhưng, huyết mạch gốc Hoa của Roth cũng sớm đã đứt gãy, Từ Tư Miểu chưa bao giờ chính thức nhập quốc tịch Anh, ngoại trừ Emma Roth, trên đời không còn gia tộc Roth gì cả.

Sự kiên trì của mẹ, chỉ sẽ khiến Adrian không vui, nhưng bà kiên trì như vậy, là vì đứa nhỏ không dễ gì quen với cái tên Daniel Roth này, sẽ không cảm thấy cô đơn.

Từ Tư Miểu cười cười, "Mẹ nhập hộ tịch của Aylov, một nhà ba người các em chính là Aylov hạnh phúc, thật là tốt."

Vẻ mặt Rex lại trời long đất lở, trong đôi mắt xanh thẳm kia, tràn đầy khiếp sợ và thương tâm, "Một nhà ba người? Chúng ta không còn là anh em sao?"

Từ Tư Miểu bất đắc dĩ cười khổ, vươn tay ôm lấy em trai anh, "Đồ mít ướt, chúng ta mãi mãi là anh em ruột."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.