Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Chương 21: Bình minh phản chiếu, mặc người hứa hẹn.




Edit: Bánh bao nhỏ

Beta: Sakura

“Muốn định cư ở lãnh thổ của ngài Nam tước, sao lại khó khăn vậy? Hoặc là Kiếm Sĩ, Pháp sư Lv.40, hoặc có kỹ năng đặc thù, hoặc là đầu tư mở tiệm trong thị trấn, không có điều kiện nào dễ dàng.”

“Đừng nói nữa! Hai năm trước, con gái chúng tôi đã vượt qua bài kiểm tra đầu vào để đến trường. Gia đình không muốn con cái ra ngoài một mình, thế là cả nhà chuyển đi. Không ngờ tới hôm nay, Clayton có học viện của riêng mình, ngoài khóa học Kiếm sỹ, còn có Pháp sư, Dược sư, Rèn đúc, sớm biết thế sẽ không rời đi.”

“Nửa năm trước nghe nói trên trấn thiếu lương thực, cư dân sớm muộn sẽ bị chết đói, vội vội vàng vàng chuyển ra ngoài. Nửa năm sau, Clayton chẳng những không xảy ra vấn đề, ngược lại xây dựng quán rượu, xây học viện mới. Hiện tại trở về xin định cư, lại liên tiếp bị cự tuyệt. Ai, lúc ấy sao lại nghĩ quẩn, chuyển ra ngoài đâu?”

“Chính sách di cư của Clayton có vấn đề a? Yêu cầu cao như vậy, ai vào được? Không muốn thu nhận những người ngoại lại, cứ nói thẳng ra, sao phải quanh co lòng vòng.”

Trên thực tế, ở sâu trong lòng rất nhiều người đều sinh ra ý nghĩ như thế. Bọn họ tin rằng, điều kiện di cư quá khó, không có mấy người thuận lợi tiến vào.

Nhưng mà hiện tại, số lượng cư dân lại đang gia tăng, mắt thường cũng thấy được. Mặt khác, mỗi sáng sớm, trên đường đều có cửa hàng mới khai trương.

Trong phủ đệ Lãnh Chúa, Alice lặng lặng lắng nghe Quản gia báo cáo.

“…Tính đến tối hôm qua, tổng cộng có 248 Kiếm sỹ, 61 Pháp sư, 547 người có kỹ năng đặc biệt, 44 thương nhân trở thành cư dân của Clayton.” Giọng nói Ryan trầm ổn, không nhanh không chậm báo cáo.

“Trong thị trấn mở thêm quán trọ, hiệu thuốc, tiệm vũ khí, quán bánh mỳ, quán điểm tâm… Cũng có người thấy quán rượu, cửa hàng thịt nướng làm ăn tốt, cũng học theo. Nhưng nghe nói hương vị không bằng, chỉ là giá tương đối rẻ, nên cũng có khách hàng lần lượt đến.”

“Dựa theo mệnh lệnh của ngài, nhà ở có thể thuê, có thể bán; cửa hàng chỉ thuê không bán, khế ước một năm ký một lần. Tính đến hôm nay, riêng tiền cho thuê mặt bằng đã vượt qua 150 đồng vàng!”

Nói xong, Ryan không kìm được tâm tình kích động, giọng nói khẽ run.

Không thể trách ông thất thố, thật sự bởi vì trước kia Clayton quá làm người ta thất vọng. Quanh năm suốt tháng không thu được mấy đồng tiền, nộp thuế đều là lấy lương thực mới. Chỉ có lúc đem lương thực tồn kho bán đổ bán tháo cho thương đội, mới có thể nhìn thấy tiền vàng.

So sánh với bây giờ, Clayton tốt hơn rất nhiều.

Trong lòng Ryan cảm khái không thôi, không để ý, suy nghĩ đã bay tới nơi nào.

Alice lơ đễnh hỏi, “Dựa vào làm ruộng có thể kiếm được bao nhiêu? Thương nghiệp mới là món lời lớn.”

Trước kia, Clayton như một thôn trang, bởi vì thời tiết thuận lợi, năm nào cũng được mùa, miễn cưỡng có thể tự cung tự cấp.

Nhưng tiền xu lưu thông chậm và không có nhiều tác dụng. Cư dân không thể tiêu (không mua được thương phẩm mình muốn), cũng không kiếm lại được (thương phẩm làm ra có rất ít người mua).

Mà bây giờ trấn nhỏ đang phát triển thành thành thị. Tất cả các loại hàng hóa đều có, nhiều công việc đang cấp bách cần nhân lực. Các thương đội lui tới thường xuyên, hỗ trợ nhau, cung cấp cho cư dân càng nhiều lựa chọn.

“Cuối cùng cũng dần giống thành phố lớn, không uổng công ta bận rộn trong thời gian dài.” Alice nghĩ.

“Hoàn toàn chính xác.”Ryan nghiêm túc gật đầu, “Dưới sự lãnh đạo anh minh của ngài, Clayton mới được náo nhiệt như hôm nay.”

Lời này không đơn thuần chỉ vì thổi phồng.

Lúc ngài Gretel đương chức, bọn họ phí hết tâm tư, đều không thể để Clayton chuyển biến tốt hơn. Ngài Alice nhận chức chưa tới một năm, trấn nhỏ đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mỗi lần nghĩ tới, Ryan không nhịn được kính sợ từ trái tim.

Alice có chút không được tự nhiên. Cô ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề, “Học viện thế nào?”

Nói đến chính sự, Ryan lập tức nghiêm túc, “Hoàn thiện xong cũng đã là trung tuần tháng 3, bởi vậy học sinh đăng ký hết hạn vào cuối tháng 4. Trước mắt bốn môn học đều có người đăng ký, thế nhưng giáo viên dạy dược tề, rèn đúc còn chưa có.”

Alice nghĩ nghĩ, “Vốn dự định tạm thời là ta dạy, gần đây, trên trấn đến không ít người, dứt khoát thông báo tuyển dụng giáo viên, đãi ngộ phong phú.”

“Dược sư dù sao cũng có rất ít.” Ryan nhắc nhở.

“Cho nên ta sẽ nhìn xung quanh, thuận tiện tìm người phù hợp.” Alice thong dong nói.

Có kỹ năng thuấn di, toàn bộ đế quốc đều là kho dự trữ nhân tài.

Ryan tự nhủ, có cường giả Lv.99 làm Lãnh Chúa thật tốt. Mặc kệ gặp khó khăn gì, cũng không cần lo lắng.

**

Hiệu thuốc, lãnh thổ của Bá tước Bork.

Jima đem khôi phục dược tề mới làm xong đưa lên, “Ông chủ, đây là mười bình dược, mời ngài kiểm tra.”

“Cô làm việc luôn cẩn thận, từ trước đến nay lấy ra dược tề đều là phẩm chất trung đẳng trở lên, có gì không yên tâm?” Ông chủ tươi cười hớn hở nói.

“Kiểm tra hàng rõ ràng trước khi trả tiền, nếu về sau mới lộ ra sai sót gì, không thể nói rõ ràng.” Jima thản nhiên nói.

Ông thích tính cách cẩn thận của cô gái này.

Nghĩ vậy, ông kiểm tra từng bình. Xác nhận không có gì sai, mới thu lại, quay đầu hỏi, “Vẫn như cũ, chuẩn bị cho cô 12 phần vật liệu dược tề khôi phục, năm phần dược liệu dược tề Ma lực, chi phí là 10 đồng vàng?”

“Đúng.” Jima gật gật đầu.

“Được, tôi đi nhà kho lấy, cô ngồi đây chờ một lát.” Nói xong, ông chủ đi vào phía trong.

Jima đứng tại chỗ không nhúc nhích. Trong lúc rảnh rỗi, cô dứt khoát đem quá trình chế tác dược tề khôi phục học lại một lần.

Học được phối phương dược tề khôi phục, xác suất chế tác thành công đạt tới 50% liền trở thành “Dược tề sư” trong lòng mọi người. Chỉ là hàm lượng dược tính không cao, miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là học việc.

Mục tiêu của Jima to lớn, hy vọng mình có thể đề cao xác suất chế dược thành công, làm ra dược tề phẩm chất tốt hơn.

Chỉ là mỗi một kỹ năng muốn thuần thục cần sự luyện tập rất lớn. Hoàn cảnh của cô, không có các nào đập tiền để tăng lên độ thành thạo, chỉ có thể càng tốn thêm tâm tư lúc luyện tập.

Mỗi lần chế tác xong khôi phục dược tề, Jima tái diễn quá trình chế tác ở trong đầu. Bước nào làm đúng, bước nào xử lý không tốt, cải tiến bước nào có thể đề cao phẩm chất của dược tề, cô đều nghĩ đi nghĩ lại, rồi tổng kết ra.

Lần sau lúc chế tác, tiến hành cải biến một chút, quan sát hiệu quả. Nếu như dược hiệu tăng lên, những thay đổi được giữ lại.

Dựa vào sự luyện tập lặp đi lặp lại như thế, bây giờ xác suất thành công khi chế tác Khôi phục dược tề rốt cuộc đạt tới 90%. Đó là con số kinh người, mang ý nghĩa rằng nếu không có gì ngoài ý muốn, 11 phần tài liệu có thể làm ra 10 bình dược tề!

Có được năng lực này, đủ để khiến cô không lo ăn, không lo mặc, thoải mái sống cuộc sống tốt.

Chỉ có điều Jima rất thích Dược tề học, sau khi xác suất chế dược tề Khôi phục vượt qua 90%, cô bắt đầu luyện chế tác dược tề Ma lực.

Bởi thế, tiền tài không biết bao nhiêu cho đủ.

Nhưng mà Jima cũng không thèm để ý. Sau khi bỏ riêng tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt, cô dùng hết số tiền kiếm được mua vật liệu, tiếp tục một vòng nghiên cứu mới.

“Vật liệu đều ở đây, đưa cô.”

Giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cô.

Tiếp nhận gói dược liệu, Jima gật đầu với ông chủ, sau đó xoay người rời khỏi, cô vừa mới nghĩ ra một cải tiến mới, không chờ đợi được muốn trở về phòng thí nghiệm.

“Cô tên là Jima đúng không?” Một giọng chào hỏi đột nhiên vang lên.

Jima vừa đi vừa suy tư. Bất chợt bị đánh gãy mạch suy nghĩ, cô không vui ngẩng đầu, “Cô là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”

“Nói một cách đơn giản, tôi nhìn trúng thiên phú của cô, hi vọng ngươi đến học viện của tôi dạy học sinh chế tác dược tề Khôi phục, dược tề Ma lực.” Alice cười tủm tỉm giải thích.

“Không có hứng thú.” Jima cứng rắn trả lời, cất bước muốn đi.

“Tuy nói lên lớp cho học sinh, nhưng thời gian sau khi học xong có thể tùy ý làm thí nghiệm.” Giọng Alice rõ ràng truyền tới, “Mặt khác, mỗi tháng có thể nhận lấy một phần nhất định vật liệu theo hạn mức, dược tề chế ra thuộc quyền của cô.”

Jima dừng bước chân, không tự chủ động tâm.

“Trừ điều đó, tiền lương mỗi tháng là 30 đồng vàng. Đãi ngộ không tệ, cô sẽ cân nhắc chứ?” Ngôn ngữ tràn đầy dụ hoặc, nói nhỏ bên tai giống như ma quỷ.

Jima xấu hổ động tâm.

Cô ngừng chân nhìn lại, không hiểu hỏi, “Tại sao là tôi?”

“Bởi vì cơ sở của cô rất vững chắc, mà dược tề Khôi phục, dược tề Ma lực là dược tề cơ sở, lượng nhu cầu cần tương đối lớn.” Alice trả lời.

Jima cúi đầu, lâm vào trầm tư.

Thật lâu, cô ngẩng đầu, đưa ra yêu cầu, “Tôi có thể đi theo cô nhưng nếu như một ngày nào đó, tôi cảm thấy ở học viện sinh hoạt không thích hợp với tôi và tôi muốn từ chức thì cô nhất định phải thả người.”

“Không có vấn đề.” Alice đáp ứng.

“Xếp lịch lên lớp mỗi ngày ít hơn 3 tiết, tôi cần thời gian làm nghiên cứu.”

“Có thể.”

“Nếu có thể bao ăn, bao ở thì càng tốt.” Jima muốn đem tiền lương mỗi tháng đều tích trữ lại, dùng để mua vật liệu.

“Được cung cấp ký túc xá nhân viên và ba bữa ăn một ngày.”

Tất cả yêu cầu đều được thỏa mãn, khóe miệng Jima không nhịn được cong lên, “Tôi liền trở về nhà thu thập dụng cụ thí nghiệm! Chuẩn bị xong liền có thể lên đường.”

Alice không nói hai lời, bắt lấy tay nhân viên tương lai. Trong nháy mắt, hai người biến mất.

**

Tiệm vũ khí.

Alex đưa ra tháng lương cuối cùng, trầm giọng nói, “Cửa hàng không mở cửa, các anh tranh thủ tìm công việc khác để sống thôi.”

Nghe vậy, các công nhân đều im lặng.

Mấy năm trước, tiệm vũ khí kinh doanh khá náo nhiệt. Chỉ cần nói mình đang làm việc trong tiệm, dù là học đồ, người bên ngoài cũng đều nhìn với ánh mắt ngưỡng  mộ.

Nhưng hôm nay thì sao? Công xưởng Rehmann mở ra, đoạt đi bảy tám phần khách hàng. Tiệm vũ khí khó mà chống đỡ được, cuối cùng đã bị ép đến tình trạng phải đóng cửa.

“Công xưởng Rehmann có gì đặc biệt? Không phải vì ỷ có Công tước Aigues làm chỗ dựa? Có bản lĩnh dựa vào thực lực mới là thắng!” Một người tức giận vô cùng.

Alex cười khổ, “Có chỗ dựa…cũng là một loại thực lực.”

Công xưởng Rehmann đại tài khí thô, một khi chủ tâm muốn nhằm vào ai, vài phút là có thể đem đối thủ cạnh tranh chơi chết. Anh khổ sở chống đỡ tới hôm nay, rốt cuộc không chịu được nổi nữa.

Nhân viên máy máy môi, lại không nói lên lời.

Tiệm vũ khí Lehman nhà anh bị đóng cửa liên quan tới công xưởng Rehmann? Nhưng chỗ dựa của đối thủ rất khổng lồ, dù là không cam lòng, cũng phải nhận mệnh.

Nghĩ tới đây, Alex phất tay, bất lực nói, “Đều đi đi, để tôi yên tĩnh một lát.”

Các công nhân biết rằng có nói nữa cũng vô dụng, đành lặng lẽ rời đi.

Ngồi trên ghế, nhìn trang hoàng trong cửa hàng, Alex không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc mới mở cửa hàng.

Cẩn thận từ việc chọn địa điểm, ngày đầu tiên mở tiệm, còn hăng hái thề sẽ trở thành cửa hàng vũ khí tốt nhất trong lãnh địa, quyết tâm kiếm thật nhiều tiền, tham vọng để gia đình sống tốt hơn….

Lời nói hùng hồn ngày xưa còn vọng ở bên tai, nhưng cửa hàng rốt cuộc cũng không mở cửa được nữa.

Đều do hắn vô dụng, Alex suy sụp.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, “Xin chào, xin hỏi anh có phải là đại sư rèn đúc Alex không?”

“Là tôi.” Alex nhìn lại. Chỉ thấy người tới là một cô gái tuổi tác không lớn, tóc bạc, mắt đỏ, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Anh miễn cưỡng nói, “Cửa hàng không buôn bán nữa, hay cô đi nhà khác xem một chút.”

“Không có gì, tôi vì tới tìm anh không phải mua đồ.” Cô gái nở nụ cười sáng lạn.

Tìm anh? Alex bất ngờ.

“Tiệm vũ khí không kinh doanh nữa, sau đó ngài có tính toán gì không?” Cô gái như lơ đãng nhắc tới.

Alex cười khổ, “Còn có thể tính toán gì? Ra ngoài tìm công việc chứ sao.”

Con gái đang đi học ở học viện Kỵ sỹ, mỗi tháng tốn không ít tiền, cũng không thể để con tạm nghỉ học bởi vì vấn đề thiếu tiền được.

Chỉ là các tiệm vũ khí xung quanh dồn dập đóng cửa, anh lại không am hiểu nghề khác, nên đi đâu tìm việc đây?

Alex càng nghĩ càng phát sầu, thật muốn đem tóc nắm đến trọc mới thôi.

Đúng lúc này, cô gái lặng lẽ đề cập, “Tôi muốn thuê anh làm giáo viên của học viện, dạy bảo học sinh nấu khoáng, chiết xuất, rèn đúc trang bị, không biết anh muốn đến hay không?”

Alex suy nghĩ, hỏi liên tiếp, “Học viện nào? Thời gian làm việc như thế nào? Tiền lương mỗi tháng bao nhiêu?”

“Học viện Alice, ở Clayton, lãnh thổ của Nam tước, lương mỗi tháng 50 đồng vàng. Hơn nữa, còn được cung cấp theo hạn mức vật liệu phổ thông, làm ra trang bị anh tự xử lý.”

“Thời gian làm việc tạm thời chưa xác định, nhưng tôi có thể bảo đảm, sẽ không quá bận.”

Để tăng cường độ tin cậy, cô gái còn đặc biệt tuyên bố, “Không lâu nữa, Thủ tịch Pháp sư, ngài Sydney sẽ đến học viện nhậm chức…”

Nguyên bản, cô muốn chứng minh mình không phải lừa đảo, ai ngời còn chưa nói xong, Alex đã đồng ý, “Tôi đi.”

Cô gái hơi kinh ngạc.

Alex thầm nghĩ, cái gì mà Thủ tịch Pháp sư anh đều không quan tâm, anh chỉ cần biết, công việc tốt khó tìm. Một khi gặp, tuyệt đối không được bỏ qua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.