Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Chương 2: Đêm khuya không trăng, Diêm Vương mất ngủ.




Nghe tin Phách Phi đã về với Hám Minh, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Mạc Dịch Trình cho Hám Minh nghỉ phép một thời gian, có người nói ngày kế tiếp Hám đặc trợ đã lên máy bay đến thiên đường du lịch Maldives (*) trứ danh, lại có người nói không có nhân viên nào đi cùng cả...

(Maldives có tên chính thức là Cộng hòa Maldives, một đảo quốc ở Ấn Độ Dương, là thiên đường nghỉ dưỡng nổi tiếng với hơn một nghìn đảo san hô và những khu nghỉ dưỡng sang trọng, cũng là địa điểm trăng mật lãng mạn nhất và đắt đỏ nhất thế giới.)

Nguyện Tác lại lên cấp, tinh linh chỉ mới năm nhất mà đã lên được cấp 30 như cậu cực kì hiếm thấy trong trường.

"Là do tui may mắn quá thôi ( ω)" Đô Đô trả lời tin nhắn chúc mừng mà mọi người gửi đến.

Tốc độ đánh máy của Trường Cung rất nhanh: "Là do bọn tôi may mắn được gặp nhóc."

Nguyện Tác ngồi trên ghế salon tựa vào lòng Mạc Dịch Trình, ngón tay đang bấm trả lời tin nhắn nhất thời khựng lại. Đúng vậy, may mắn được gặp, giống như mình và Mạc Dịch Trình vậy.

Nhận thấy tâm trạng của bé con đang cuộn tròn trong lòng mình có thay đổi, Mạc Dịch Trình cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán lất phất tóc của Nguyện Tác, "Sao thế?"

"Không có... gì hết." Dù đã là chuyện làm rất nhiều lần, song Nguyện Tác vẫn còn thấy xấu hổ, "Em chỉ... chỉ thấy lên cấp... nhanh quá."

Mạc Dịch Trình cười hỏi: "Có vui không?"

Nguyện Tác sửng sốt giây lát, gật đầu.

"Vậy... cảm ơn thế nào đây?" Mạc Dịch Trình kéo dài giọng ra rất là mập mờ, tay tự nhiên cũng bắt đầu không đàng hoàng.

"Đừng... đó... ngứa mà... ha ha..." Nguyện Tác né đông né tây, cười sắp chảy nước mắt.

Mạc Dịch Trình: "..."

Bầu không khí mờ ám không còn sót lại chút gì.

"Thôi được rồi." Mạc Dịch Trình cố gắng níu kéo lại bầu không khí.

Nguyện Tác xoa bụng, "Ừm ừm."

"Bây giờ, nghiêm túc nhìn anh nào." Mạc Dịch Trình chống tay hai bên, giam người lại dưới thân mình.

Ánh mắt của Mạc Dịch Trình nóng như thiêu đốt, trông hình như... không lớn như thường ngày. Nguyện Tác nuốt nước bọt, bỗng thấy hơi căng thẳng.

Một nụ hôn nhẹ tựa như đang chở che một báu vật khẽ khàng hạ trên môi, rồi lan tràn ra từng chút một.

"Mạc..." Nguyện Tác vô thức đưa tay nắm áo pyjamas của Mạc Dịch Trình, cái hôn nhẹ rơi trên cổ như một ngọn lửa đang muốn châm ngòi cậu.

Mạc Dịch Trình chơi xấu cho răng gặm cắn nhẹ, tạo ra một cái dấu nhợt nhạt, giọng khàn khàn, "Gọi là gì?"

"Hưm..." Những lúc như vầy, ngại... ngại lắm, "Đừng... đừng cắn mà... Dịch Trình."

Giọng nói mềm mại pha lẫn nài nỉ rót vào tai, Mạc Dịch Trình như bị điện giật, hơi run lên.

"Ưm... Mạc Dịch Trình anh... gạt em... gạt em... ưm..." Lời của Nguyện Tác bị một cái hôn nuốt lấy vào bụng, trên bàn tay trắng nõn đang níu lấy vạt áo, mạch máu màu xanh dưới da cũng nổi lên.

Kiều diễm ngập phòng.

Mạc Dịch Trình ngồi dậy, ôm ngang bé con đang thẹn thùng không dám mở mắt lên, chuẩn bị mang về phòng.

Vậy mà chính lúc này, tiếng đập cửa vang lên cực kì không đúng lúc.

" Có người kìa!" Nguyện Tác như con thỏ nhỏ bị giật mình, mở to hai mắt, vùng vẫy muốn xuống.

Mạc Dịch Trình nhíu mày, không muốn thả ra, thế nên bèn ôm luôn ra cửa.

Mở màn hình video ra xem thử.

Trên màn hình hiện ra một khuôn mặt anh tuấn sáng sủa, cậu cười lộ cả hai hàm răng trắng tinh ra.

"Anh ba, em nè!" Mạc Dịch Húc ngoắc ngoắc trong màn hình, "Em về rồi đây! Nhanh mở cửa đi!"

Ca này thì Nguyện Tác không đỡ được nữa, nếu để em trai Mạc Dịch Trình thấy...

Mạc Dịch Trình không thể làm gì khác ngoài thả cậu xuống, lửa trên người còn chưa tiêu, hoãn mấy giây sau mới nghiến răng mở cửa phòng, Nguyện Tác ngoan ngoãn đứng sau lưng Mạc Dịch Trình.

Mạc Dịch Húc mặc đồ thể thao trông rất khôi ngô tuấn tú, trên tay cậu xách hai chiếc túi tiện lợi cực lớn, vừa nhác thấy Mạc Dịch Trình thì định vồ ngay tới, bị Mạc Dịch Trình đẩy trán chặn lại.

"Sao bỗng dưng lại về?"

Mạc Dịch Húc không thể ngờ thái độ của anh ba đã lạnh lùng lại còn ghét bỏ thế này, tức thì cậu giả vờ trưng bộ mặt tủi thân ra, "Anh ba, em vừa về nước đã ghé chỗ anh đầu tiên, vậy mà anh lại đối xử với em trai ruột thế này, vô tình quá hà!" Sau đó nhìn sượt qua vai anh ba mình, thấy một thiếu niên nhỏ nhắn trông đáng yêu muốn bùng nổ, thế là ngầm hiểu ngay, vỗ trán, "Anh ba ơi em sai rồi!"

"Ừ." Mạc Dịch Trình đáp bằng âm mũi, để cậu vào trong.

Mạc Dịch Húc vừa vào nhà đã quay qua chào Nguyện Tác, "Chào anh dâu nhỏ nha! Em là Mạc Dịch Húc, lần trước chúng ta đã gặp nhau trong video call rồi đó!"

Tiếng "anh dâu nhỏ" làm sắc đỏ vừa mới nhạt bớt trên mặt Nguyện Tác phút chốc lại trồi lên, cậu vội xua tay, "Tui... tui không phải... Không có đâu." Chuyện cậu và Mạc Dịch Trình yêu nhau không thể để người khác biết, yêu đương với con trai sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Mạc Dịch Trình, hơn nữa còn vấp phải sự phản đối của người nhà, đây là những điều mà sau khi xác định quan hệ với Mạc Dịch Trình, Nguyện Tác đã lên mạng tra cứu rất lâu rồi đưa ra kết luận.

Mạc Dịch Trình thấy bé con luống cuống hết tay chân thì nhíu mày, bảo: "Không cần gạt Dịch Húc."

"Hở?" Nguyện Tác ngạc nhiên, không cần à.

Ngọn lửa nhiều chuyện hừng hực trong mắt Mạc Dịch Húc tức thì được châm thêm thanh củi, "Vậy là... anh ba ơi đây là anh dâu nhỏ của em thật à?"

Mạc Dịch Trình gật đầu, sau đó thấy hơi không vừa ý, sửa lại, "Gọi anh dâu là được rồi."

"Vâng! Biết rồi!" Mạc Dịch Húc nâng một chân lên rồi khép lại, trịnh trọng bày tư thế quân đội, "Anh dâu!"

Nguyện Tác ấp a ấp úng không biết trả lời thế nào, may có Mạc Dịch Trình giúp giải vây, chỉ đạo Mạc Dịch Húc cất đồ đạc vào trong bếp, sau đó lại bảo cậu ra phòng khách, báo cáo về tình hình học tập của học kì này.

"Anh ơi, anh đúng là cổ hủ mà, đến mẹ cũng dời trọng tâm sang chuyện tình cảm rồi đấy." Mạc Dịch Húc ngồi đĩnh đạc trên ghế salon, lấy một cây kẹo mút trên bàn định cho vào miệng, nào ngờ bị anh ba cản lại. "Đổi màu khác đi." Chỉ còn mỗi một cây màu hồng, bé con thích lắm mà chưa dám ăn.

Khóe miệng Mạc Dịch Húc giật giật, cậu khỏi hỏi cũng biết, đành lắc đầu hết cách, đổi sang cây màu xanh lá vị táo. Sau đó, Mạc Dịch Trình không e dè chút nào, đưa cây màu hồng nhạt vị dâu đó cho Nguyện Tác. Nguyện Tác hơi ngại song vẫn nhận, dè dặt cho vào miệng mình... Thật ngọt.

Mạc Dịch Húc cảm thấy que kẹo mút trong miệng mình không phải vị táo mà là vị thức ăn cho chó chính hiệu!

Mạc Dịch Trình lại vòng về đề tài cũ: "Chuyện tình cảm của chú sau này để mẹ dốc sức quan tâm là được rồi, anh chỉ hỏi chuyện học hành thôi."

Câu "dốc sức" quan tâm của Mạc Dịch Trình rất có thâm ý, Mạc Dịch Húc kích động, chút nữa là nhai luôn kẹo mút, "Anh ba, em học tập không tệ chút nào, phiếu điểm gửi vào hộp thư của anh rồi đó. Hơn nữa, lúc nào em cũng lấy anh ba làm gương." Nghĩ đến tiền tiêu vặt của học kì sau, Mạc Dịch Húc quyết định vứt bỏ tôn nghiêm, phát huy khả năng a dua nịnh nót đến mức thượng thừa, "Nhớ năm đó anh ba chú tâm học tập và làm việc, một lòng theo sách thánh hiền, hai tai không màng chuyện thiên hạ, sau này mới có thể đúng thời điểm gặp đúng người như anh dâu nhỏ... anh dâu vậy chứ!"

"Ừ." Mạc Dịch Trình mở hộp thư trên điện thoại ra xem qua, tiếng đáp lại này tuy không lớn nhưng rõ ràng cho thấy rất hài lòng, khóe miệng cong lên vui vẻ cũng đã báo hiệu cho tương lai nhiều tiền tiêu vặt hơn.

Mạc Dịch Húc tiếp tục ra sức, "Anh dâu anh không biết đâu, thời còn đi học anh ba nhà em học giỏi cực kì, lại còn đẹp trai, người theo đuổi ảnh, con gái... có cả con trai nữa, nắm tay nhau đứng thành vòng tròn cũng phải đến ba vòng đại học S đó."

"Oa..." Nguyện Tác kinh ngạc, há to miệng.

"Thật đó! Nhưng mà ảnh hoàn toàn không ngó ngàng gì đến..." Mặc dù đang nói sự thật, thế nhưng qua lối diễn dịch sống động như đúng rồi của Mạc Dịch Húc, nghe không khác gì tấu nói một người, "Sau đó thì mọi người đặt cho anh ba biệt danh là "Nhị lang mặt lạnh", độc lai độc vãng không màng thế tục!"

"Khụ khụ!" Mạc Dịch Trình thấy đã đến lúc nên dừng rồi, càng nói nữa e là lại phản tác dụng, "Ăn cơm chưa?"

"... Chưa." Mạc Dịch Húc dừng miệng.

"Ừ, vừa hay bọn anh cũng chưa ăn, ở lại ăn cùng đi."

"Ui, được đó!" Mạc Dịch Húc tưởng Nguyện Tác sẽ nấu cơm nên vồn vã: "Tay nghề của anh dâu chắc chắn là tốt lắm, hôm nay em có lộc ăn rồi!"

Nguyện Tác hơi ngượng, cậu lí nhí, "Tui, tui không biết nấu cơm đâu."

"À... mua, mua ngoài cũng được."

"Nhưng mà Mạc Dịch Trình biết đó." Nguyện Tác nghiêm túc nhấn mạnh.

"Gì cơ?" Mạc Dịch Húc kinh hãi.

Mạc Dịch Trình đã đứng dậy, xắn ống tay áo pyjamas màu trắng lên, "Có gì khó hiểu à? Vào phụ đi." Thường ngày đều chuẩn bị thức ăn thông qua hệ thống, sau đó sẽ chi tiền vàng để lấy ra, tiết kiệm thời gian và công sức. Hôm nay có Mạc Dịch Húc, không tiện dùng trò chơi, thế nhưng Mạc Dịch Trình nấu cơm trong trò chơi đã lâu như thế, sớm đã thuộc nằm lòng các bước nấu nướng, trước đó cũng từng thao tác thực tế vài lần, trình độ nấu nướng đã khác xưa rất nhiều.

Mạc Dịch Húc mang theo thế giới quan gần như vỡ vụn đi theo anh ba của mình vào bếp, nhìn Mạc Dịch Trình đeo tạp dề thuần thục, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra xử lý, động tác thành thạo và chuyên nghiệp.

"Đứng ngớ ra đó làm gì? Đi lột hai tép tỏi đi."

Mạc Dịch Húc nghe lời đi lột tỏi, sau đó lại đưa đầu nhìn Nguyện Tác đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha phòng khách xem phim hoạt hình, "Anh, anh có đúng là anh em không?"

Mạc Dịch Húc bị củ hành lá gõ vào trán, đau rụt cả cổ, "Anh à!"

Mạc Dịch Trình trả lời: "Chú tự trả lời rồi đấy."

Mạc Dịch Húc lườm một cái, xoa trán mình, tu tu đầy oan ức, "Trọng sắc khinh em."

oOo

Là bộ phim điện ảnh bế mạc của liên hoan phim Bắc X, khi "Say" của đạo diễn Lý Tây Lan cất lên bài hát kết thúc, "Tinh Hà" cũng được tung ngay lên các trang web âm nhạc lớn, tức thì đã chiếm cứ vị trí đầu các bảng xếp hạng lớn, mọi người đều thấy xa lạ với tên người thể hiện, không tra thêm được chút thông tin nào trên mạng.

Có rất nhiều người yêu thích ca khúc này để lại bình luận bên dưới, đều nhắc đến hai chữ "không muốn", lúc ca khúc kết thúc mọi người đều không nỡ buông, không rõ là còn luyến tiếc câu chuyện trong lời hát hay cũng từng có được rồi đánh mất.

"Xiêm áo mỏng căm, đêm trường không sao say giấc, tinh hà, bỉ ngạn, bôn ba qua chông gai, thấy hồng hoa bung nở khuôn trang người.

Linh hồn kí thác nơi có hình bóng ấy, non cao nước trải, năm tháng vẫn mãi đổi dời, tinh thần không quên dung mạo của ai kia."

Hệt như là có người đang dốc hết sức để khắc ghi một người nào đó...

Một ca khúc đứng đầu như thế dĩ nhiên cũng trở thành con cưng của các đài radio.

Trên xe, tài xế đang ngồi nghiêm chỉnh, găng tay màu trắng không vướng một hạt bụi.

Người đàn ông ngồi đằng sau có khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị, khí thế mang đầy cảm giác áp bách hiện giữa hai đầu lông mày, dù là khi hắn đang nhắm mắt vẫn thấy rõ vô cùng.

"Mở radio đi." Mạc Dịch Nghiêm bỗng nhiên cảm thấy xung quanh im lặng đến phát bực.

"Vâng." Tài xế mở radio lên.

"Kính chào quý vị thính giả, hôm nay, xin được giới thiệu đến mọi người một ca khúc nằm trong kiệt tác mới đây nhất của đạo diễn Lý Tây Lan..." Sau giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên là khúc nhạc dạo chậm rãi ung dung tựa như dòng nước chảy của "Tinh Hà", kế tiếp đó, giọng hát ôn hòa mát rượi của Trần Củ vang lên, đôi mắt vốn vẫn đóng chặt của Mạc Dịch Nghiêm bất chợt mở ra.

Hết Chương 56

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.