Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Chương 9: Chương 9




Thân Độc, Lôi Thiên một trái một phải ngồi dựa vào hai cái ghế, mỗi người bọn hắn đều có một người đứng sau lưng, tất nhiên là Chu Cảnh cùng Trương Khiếu.

Ngoại trừ những người này ra, ở giữa đại sảnh còn có một lão già ngồi ở đó, người này mặc quần áo bằng tơ lụa màu đỏ thẫm, dáng người hơi còng, đầu đầy tóc bạc, mặt mũi có rất nhiều vết nhăn, đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Ở hai bên lão già này, còn có hai tên thiếu nữ trẻ tuổi, bọn họ không để ý những người khác ở đây, một người thì đấm chân cho lão già này, một người thì bóp vai cho hắn, để cho hắn ngồi nhắm mắt hưởng thụ.

Nhìn vào vị trí của hắn, liền biết người này địa vị rất cao, nhưng lại không biết lai lịch như thế nào?

"Ngươi đã đến rồi."

Thấy được Tôn Hằng đến, Thân Độc gật đầu ra hiệu, đưa tay về phía lão già đang ngồi giới thiệu: "Vì này là dược sư trong bang, Hoàng Mạc Hoàng tiền bối, ngươi tới ra mắt ngài đi."

Tôn Hằng gật đầu, lúc này cung kính bước lên một bước, quỳ xuống nói: "Học đồ Tôn Hằng của tiệm thuốc Mai Sơn, bái kiến tiền bối!"

"Miễn đi!"

Lão già vẻ mặt như cố sức từ trong hưởng lạc mà mở hai mắt ra, hữu khí vô lực vẫy vẫy tay: "Đứng qua một bên đi."

"Vâng, tiền bối."

Tôn Hằng tạ ơn, sau đó hắn bước tới trước mặt của Thân Độc, đem hộp gỗ trong tay đưa tới, nhỏ giọng nói: "Sư phó, dì Đinh đã luyện thành công Lang Độc Tiên loại một ngàn rèn, mời sư phó xem qua."

Tuy vẫn chưa chính thức bái sư, nhưng cách xưng hô sư phó này đã được quy định từ trước, Tôn Hằng gọi nhiều thành quen, Thân Độc e là cũng không phải là không muốn thu đồ đệ là hắn.

"A!"

Thân Độc lông mi khẽ nhúc nhích, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, vui mừng tột độ, lúc trước Tôn Hằng đưa ra đề xuất để cho mấy tay rèn tách ra, luyện chế Lang Độc Tiên một ngàn rèn, hắn còn không ôm bao nhiêu hi vọng, không ngờ chỉ mới một tháng, vậy mà đã có thành quả.

"Cho ta xem một chút."

Ngồi thẳng người, Thân Độc mở ra hộp gỗ, hắn đưa tay vuốt nhẹ cây Lang Độc Tiên ở bên trong, sự hưng phấn trong mắt của hắn ngày càng tăng: "Được, được, làm được lắm!"

"Như thế nào?"

Lôi Thiên ở hướng đối diện nhíu mày, hắn chậm chạp nói: "Mấy người kia thật sự luyện ra được Lang Độc Tiên một ngàn rèn?

"Không sai!"

Thân Độc ngẩng đầu, hướng về phía Lôi Thiên cười ha ha, vẻ mặt của hắn còn mang theo vẻ đắc ý. Không ai biết, lúc trước hắn đã phải bỏ ra một cái giá lớn như thế nào, mới đổi được sáu người thợ này từ trong tay của Lôi Thiên, và lần này Tôn Hằng cho hắn một bất ngờ lớn.

Tay hắn liền đẩy ra, hộp gỗ chứa Lang Độc Tiên bay về hướng Lôi Thiên.

"Bộp!"

Lôi Thiên dùng một tay chụp lấy hộp gỗ, hắn cúi đầu nhìn vật trong hộp gỗ, trên mặt tối sầm.

Căn cứ vào ước định của hai người bọn hắn, sáu người này sản xuất ra được cái gì, ngoại trừ phân một phần cho tiệm thuốc, còn lại đều thuộc về Thân Độc!

Mà một cây Lang Độc Tiên một ngàn rèn, chính là một trăm bạc trắng!

Tôn Hằng đứng bên cạnh Thân Độc, nhỏ giọng nói: "Sư phó, ta hỏi các nàng, các nàng có thể cam đoan được, một năm sản xuất mười cây Lang Độc Tiên. Vì để cho các nàng có động lực làm, ta thay sư phó ước định cho các nàng, nếu một năm sản xuất hơn mười cây, thì sẽ có ban thưởng thêm.

Đương nhiên, ban thưởng như thế nào, đều do sư phó sắp xếp."

Lời của Tôn Hằng, làm cho nét cười trên mặt của Thân Độc ngày càng rõ ràng, cũng làm cho Lôi Thiên căng người lên, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.

Một năm một ngàn lượng bạc trắng, rơi vào tay Thân Độc cũng được bốn đến năm trăm lượng bạc, những thứ này đều là thu nhập thêm của một mình Thân Độc! Tổn thất lớn như vậy, dường như khiến cho Lôi Thiên thổ huyết ngay tại chỗ!

"Được, làm tốt lắm!"

Thân Độc nhịn không được lần nữa khen Tôn Hằng, đồng thời hắn cười mở miệng: "Sáu người các nàng làm cũng rất khá, lần này thưởng mỗi người một trăm đồng tiền. Theo như ngươi nói, nếu như hoàn thành nhiệm vụ, mà vượt mức sản xuất một cây, thì sẽ thưởng thêm năm mươi đồng tiền."

Hắn im lặng một chút, sau đó quay đầu nhìn hướng Tôn Hằng: "Ngươi làm rất tốt, trở về lĩnh một lượng bạc."

"Đa tạ sư phó!"

Tôn Hằng vẻ mặt cảm kích, nhưng trong lòng của hắn thì chỉ muốn chửi vị sư phó này thôi.

Chúng ta kiếm cho ngươi lợi nhuận lớn như vậy, vậy mà ban thưởng quá ít, cũng quá mức keo kiệt nha?

Đương nhiên, lấy sự hiểu biết của Tôn Hằng.

Người ở đây luôn tìm cách bóc lột tầng lớp dưới, luôn là như thế.

Cho dù là Lôi Thiên hay là những người khác, thì số tiền thưởng cũng chả thay đổi gì nhiều.

Lúc này Hoàng Lân cũng đi tới, theo sau hắn là một vài ngươi, mỗi người tay đều nâng trái cây quý hiếm, thức ăn thì được bày biện tinh tế khéo léo, còn có cả rượu ngon được đựng trong bình ngọc, đây toàn là những thứ hiếm thấy.

Lúc này lập tức có một số người mang đồ ăn tới trước mặt vị Hoàng sư phó này, dọn sẵn trên bàn, sau đó hai vị thiếu nữ liền đem những thứ đồ này lên cho lão già nhấm nháp.

Lão già không cần mở miệng, cũng không cần nhúc nhích, chỉ cần liếc mắt một cái, là hai nữ hầu kia sẽ mang tới vật mà hắn muốn, nhẹ nhàng đặt vào trong miệng của hắn.

Xa hoa lãng phí thế này, khiến cho Tôn Hằng phải trố mắt nhìn.

"Được rồi!"

Sau khi ăn những hoa quả quý hiếm kia, thưởng thức rượu ngon, lão mới thỏa mãn gật đầu, hơi hoạt động thân thể của mình, nghiêm túc nói: "Chuyện là như vậy, năm sau sẽ là mừng thọ của một vị quý nhân, trong bang cần phải chuẩn bị lễ vật thật tốt, trong đó mấy lão già như ta phụ trách luyện chế mười lô Dưỡng Nhan Đan."

"Dưỡng Nhan Đan?"

Lôi Thiên buồn bực mở miệng, hắn và Thân Độc chỉ nhận được mệnh lệnh, là phải toàn lực hỗ trợ đối phương, cũng không biết sự tình như thế nào cả.

"Ừ, Dưỡng Nhan Đan."

Lão già sờ lên khuôn mặt nhăn nheo của mình, tiếc nuối nói: "Viên thuốc này có hiệu quả dưỡng da, nếu mà kiên trì dùng quanh năm, thậm chí có thể vĩnh viễn bảo toàn nhan sắc thời thanh xuân! Đáng tiếc, lão phu đã quá tuổi dùng thuốc này rồi.

"Thần kỳ như vậy sao?"

Lôi Thiên trợn hai mắt: "Tiền bối, không biết viên thuốc này có bán ra ngoài không? Một viên thì bán được bao nhiêu tiền?"

Nghe nói Lôi Thiên rất thích cái đẹp, mặc dù hắn có rất nhiều tiểu thiếp, nhưng nữ nhân tuổi càng già thì càng xấu, nghe nói có loại đan dược này, nên hắn mới động tâm.

"Ngươi muốn?"

Lão già cười cười, trong thanh âm của hắn còn mang theo khinh thường: "Giá thế nào ngươi tưởng tượng không được đâu, viên thuốc này bán ra thì không dưới một trăm lạng bạc một viên, mỗi một tuần dùng một viên, dùng hơn mười viên, thì bắt đầu có hiệu quả."

"Hít…"

Không biết là ai hít đã hít một hơi khí lạnh, mặc dù bình tĩnh như Tôn Hằng cũng biến sắc, hơn mười mấy viên chính là mấy ngàn lượng bạc trắng, đem Lôi Thiên đi bán sợ còn không được giá tiền này nữa.!

Nhưng mà, người được mừng thọ là ai! Tam Hà Bang chuẩn bị lễ vật như thế này, chỉ là một phần lễ vật, mà đã hao tổn của cải nhiều vậy rồi!

"Nếu mắc như thế, thôi quên đi." Lôi Thiên đen mặt lại, cười khan.

"Ta lần này tới, là muốn thu thập một loại thảo dược tên là Huyết Hồng Hoa."

Lão già không thèm để ý tới Lôi Thiên, tiếp tục nói: "Hoa này vốn có màu tím, khi cần thu thập thì phải tưới nước thuốc xuống, để nó biến thành màu đỏ mới có thể hái được, mà một khi ngắt xong mà hoa không còn màu đỏ nữa thì sẽ không được. Bởi vì chuyện này có chút rắc rối, nên ta chỉ có thể tự mình đi một chuyến tới đây."

"Ở nơi này của các ngươi một năm trước đã có người ngắt được mấy đóa Huyết Hồng Hoa, cho nên để ta tìm hiểu xem tình hình thế nào, các ngươi tìm những người đã ngắt được đóa hoa này lên núi một chuyến cho ta!"

"Việc này quá dễ dàng!"

Thân Độc gật đầu: "Trong doanh địa có không ít người miền núi, bọn họ rất quen thuộc đường của Loan Khải Sơn."

"Sư phó."

Tôn Hằng đứng sau lưng của hắn nhỏ giọng nói: "Theo lời của Hoàng tiền bối, hình như ta đã từng gặp qua loại hoa này, phải ở chỗ phía sau núi mới có, chứ ở phía trước núi không có."

Không nói tới việc ở phía sau núi đường rất gập ghềnh khó đi, mà còn có rắn độc, rết độc, nơi này toàn vách núi vách đá, coi như là hắn cũng không dám đơn giản tiến vào.

"Không sai."

Lão già liếc mắt nhìn Tôn Hằng một cái, chậm rãi gật đầu: "Huyết Hồng Hoa sống ở nơi rất đặc biệt, không phải nơi hiểm ác thì không sinh sống ở đó. Cho nên, người bình thường sẽ không hái được."

"Thân sư phó!"

Ánh mắt của Lôi Thiên khẽ nhúc nhích, hắn liếc Tôn Hằng: "Nếu như Tôn Hằng đã gặp qua vật này rồi, không bằng như vậy, để cho hắn theo vị tiền bối này lên núi? Chúng ta lại phái theo một số người đi cùng hỗ trợ hai người bọn hắn, vậy có ổn không?"

"Hắn…"

Thân Độc nhíu mày không nói, mà lão già ngồi ở vị trí chủ vị, nghe được vậy liền đánh giá Tôn Hằng.

"Tôn Hằng mấy năm này thường xuyên ở trên núi, nếu xét về phương tiện quen thuộc đường xá, sợ không ai có thể thắng được hắn."

Lôi Thiên khóe miệng mỉm cười, giọng của hắn chậm rãi: "Huống hồ, Mãng Viên Kính của hắn cũng đã tu luyện tới tiểu thành, tiến vào sau núi chắc cũng không có nguy hiểm gì đâu."

Việc Mãng Viên Kính của Tôn Hằng đã tu luyện tới đại thành, trừ hắn ra, không ai có thể biết được chuyện này.

"Cái này…"

Thân Độc rơi vào trầm tư.

Ngược lại Hoàng Lân thì không nhịn được, hắn nhỏ giọng nói:"Mặc dù Tôn sư đệ tuy quen thuộc đường vào núi, nhưng võ nghệ của hắn quá yếu, sư phó xem hôm nay hắn gặp một con sói hoang, liền bị con sói đó xé rách quần áo, để hắn đi theo Hoàng tiền bối lên núi, sợ là không ổn đâu."

Khoản làm ăn này, hắn rất muốn tiếp nhận, có thể quen biết với các bậc tiền bối trong bang, về sau sẽ có hi vọng rời khỏi Thanh Dương Trấn hơn.

Huống hồ, hắn cũng họ Hoàng, giống họ của vị tiền bối này, tự nhiên sẽ có chút gần gũi hơn.

Nhưng mà, hắn biểu hiện vội vã như vậy, việc này làm cho Lôi Thiên không vui.

Như thế nào? Ngươi đây không muốn theo sư phó nữa, bây giờ muốn trèo cây cao, đi theo những tiền bối trong bang?

Vẫn còn đang tức chuyện Lang Độc Tiên, nên sắc mặt của Lôi Thiên trở nên trầm xuống, lạnh gióng nói: "Như thế nào, ngươi có ý kiến gì? Hắn đi không được, nên ngươi muốn đi đúng không?"

Nhìn vào sắc mặt của Lôi Thiên, Hoàng Lân chột dạ, mặc dù hắn rất muốn đi, nhưng bây giờ cũng không dám nhận, lập tức lắc đầu nói: "Không, không! Đồ nhi chỉ sợ làm trễ việc lớn của bang thôi."

"Hừ!"

Lôi Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Thân Độc: "Thân sư phó, ý của ngươi thế nào?"

Đối với hai người bọn họ, thu đồ đệ, chính là để cho bọn họ tạo ra nhiều lợi nhuận hơn cho mình mà thôi, cho đồ đệ của mình đi theo tiền bối khác, vậy cũng không có nghĩa là tên đồ đệ đó sẽ không mang lợi nhuận về cho mình nữa. Mà ngược lại, nếu cho đồ đệ đi theo tiền bối trong bang thì sẽ càng mang nhiều lợi nhuận hơn về cho bọn hắn.

Tôn Hằng quan trọng với Thân Độc như thế nào, đều này không cần nói cũng biết, nếu như Tôn Hằng có thể được Hoàng Mạc mang đi, đối với Lôi Thiên, đây là chuyện tốt!

Thân Độc híp mắt, mặc dù hắn cũng lo lắng Tôn Hằng rời đi, lợi nhuận của mình sẽ giảm bớt, nhưng hắn tự cảm thấy mình vẫn còn khống chế được Tôn Hằng, nên mới nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng tốt, Tôn Hằng, ngươi hãy theo Hoàng tiền bối lên núi một chuyến! Nhớ kĩ, nhất định phải chăm sóc tiền bối thật tốt!"

"Vâng, sư phó."

Tôn Hằng mặt không đổi sắc, khom người gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.