Bên dưới tờ danh sách là hình vẽ cách bố trí của một nghi thức, bên cạnh hình vẽ là một dòng ghi chú hình như được viết bằng chữ Rune cổ.
Ở dưới cùng còn có một dòng chữ nhỏ.
'Enni, lực lượng tinh thần của em chỉ có thể tăng lên tối đa một lần thôi, nhớ lấy, đừng quá tham lam.'
"Enni? Nghi thức tế linh hồn?" Lâm Thịnh ngẩn ra, nhìn chằm chằm đoạn chữ cuối cùng. Cậu có một trực giác rằng...
Có lẽ lần này cậu nhặt được bảo vật rồi!!
Bởi vì những thứ được ghi trên đây cũng không phải là điều gì đó mà cậu chưa từng nghe bao giờ.
"Nếu trong hiện thực cũng có thể sử dụng nghi thức thì…"
Không đợi cậu lấy lại tinh thần, bỗng nhiên trên thi thể xuất hiện một làn khói đen mỏng.
Khói đen ngưng tụ thành một sợi dây, chui tọt vào trong ngực của cậu.
Trong đầu Lâm Thịnh chấn động, rất nhiều mảnh ký ức của nữ kiếm sĩ điên cuồng quay mòng mòng trong đầu cậu.
Một số hình ảnh lập loè, thoắt ẩn thoắt hiện ở trước mắt cậu.
"Enni, em yêu tôi không?"
"Enni, không thể cầm kiếm như vậy, em cần phải xoay cổ tay giống thế này này."
"Nghi thức này cần có đồ vật còn sống hiến tế, nó có thể giúp em đánh thức máu tươi trong thân thể, bằng cách sử dụng một lực lượng tà ác nào đó để dẫn dắt… Nếu không có đủ ý chí thì đừng sử dụng."
A…
Lâm Thịnh giơ hai tay lên ôm đầu, đầu cậu lúc này đau như búa bổ, cậu có cảm giác như đầu mình sắp nổ tung.
Cậu chống tay vào vách tường bên cạnh, muốn nghỉ ngơi một lát.
Bỗng nhiên có một cơn gió lạnh ập tới từ trước mặt.
Da gà trên người Lâm Thịnh dựng hết lên, cậu lăn về phía bên trái hòng tránh đi.
Nhưng vẫn không kịp.
Cơn đau đầu làm phản ứng của cậu chậm đi không chỉ một nhịp.
Phập!
Một cây rìu màu đen rất lớn chém thật mạnh vào cổ cậu, khiến cả cơ thể cậu tách ra thành hình chữ Y.
Phụt phụt…
Máu bắn ra tung toé, trước mắt Lâm Thịnh tối sầm lại. Thứ cuối cùng mà cậu nhìn thấy là một bóng đen vạm vỡ, thân hình lực lưỡng cao đến hai mét.
Trong tay bóng đen đó cầm một cây rìu lớn và lúc này, nó đang chầm chậm rút rìu ra khỏi người cậu.
...
Lâm Thịnh xốc lên chăn ngồi dậy, thân thể lạnh ngắt, mặt mũi tái nhợt.
"Chết tiệt, lại dám nhân cơ hội đánh lén lúc mình đang hấp thu ký ức!" Ký hiệu Hôi Ấn trên người cậu chỉ có thể giúp thân thể cậu không bị bổ rời ra thành hai nửa, ngoài ra chẳng còn tác dụng gì nữa.
Bởi vì thể lực của bóng đen kia quá mạnh.
"May mà mình đã kịp ghi nhớ nội dung của nghi thức kia… vật liệu, hình vẽ… và cả cách hiến tế trong những mảnh ký ức vụn vặt…"
Lâm Thịnh bước xuống giường, bật đèn bàn lên, thuần thục lấy quyển sổ ghi chép trong ngăn kéo của mình ra. Sau đó cậu cầm bút cẩn thận ghi lại tất cả những chi tiết của nghi thức tế linh hồn.
Có một việc làm cậu hơi kinh ngạc đó là, trong quá trình tế linh hồn cần phải sử dụng một đoạn ngôn ngữ cố định nào đó làm câu mở đầu, mà cậu lại không biết nó là thứ ngôn ngữ gì.
Không phải là chữ Rune cổ, cũng không phải các ngôn ngữ tương tự đã biết. Nó chỉ vỏn vẹn là một đoạn âm tiết có vẻ như là không có nghĩa, tuỳ ý tổ hợp lại vậy.
Trong mảnh trí nhớ bị thiếu hụt, cô gái tên là Enni kia học đi học lại vô số lần mới có thể nhớ được, không ngờ bây giờ cậu lại được hưởng sái.
"Máu người, máu hươu, gỗ sam đỏ, bột bạc… Những vật liệu này chắc đều có thể gom đủ được, chỉ có điều lượng máu toàn thân của ba người trưởng thành… không biết có thể mua ở bệnh viện không?"
Lâm Thịnh thầm suy tư.
Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Những kiến thức về nghi thức mà cậu lấy được từ trong giấc mơ ấy, nếu cũng có thể áp dụng chúng vào trong hiện thực thì sẽ giúp cậu được rất nhiều.
Cậu đã thử rồi, ở trong mơ cho dù cậu bị thương nặng đến cỡ nào thì khi trở lại hiện thực, thân thể cậu vẫn sẽ bình thường trở lại.
Tương tự, cho dù trong mơ có rèn luyện như thế nào nhưng khi cậu tỉnh lại, nó cũng chẳng mang đến hiệu quả gì.
Rõ ràng ở trong mơ, cơ bắp cậu đã được rèn luyện đến thuần thục, nhưng đến lúc tỉnh lại, khi rèn luyện phần cơ bắp đó lần thứ hai thì vẫn sẽ bị nhức mỏi do bỏ bê lâu ngày.
"Hay nói cách khác, tất cả những thứ đã làm trong mơ đều sẽ không có tác dụng trong hiện thực.
Như vậy thì, thứ duy nhất mà mình có thể đạt được ở đây, đó chính là thông tin và tri thức… Ví dụ như Hôi Ấn, hoặc là cái nghi thức này…"
Lâm Thịnh đã hiểu ra.
Thế thì sau này cậu cũng sẽ có mục đích, chỉ tìm kiếm những sự vật tương tự là đủ.
Cậu liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới có bốn giờ mười lăm phút sáng.
Lâm Thịnh nằm lại trên giường, định tắt đèn ngủ thêm một chút nữa. Thế nhưng sau khi có được nghi thức tế linh hồn, trong lòng cậu vẫn luôn hào hứng và ngứa ngáy muốn được thử nghiệm luôn xem sao.
Cái cảm giác bồn chồn này làm cậu không thể ngủ yên được.
Cậu cứ nằm trằn trọc mãi tới năm giờ mà vẫn chưa ngủ được, ngược lại đầu óc càng ngày càng hưng phấn.
"Thôi, ra ngoài đi dạo vậy!"
Cuối cùng Lâm Thịnh đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo vào, đeo hộp kiếm lên lưng rồi rời nhà.
Cậu đi ra khỏi khu nhà Huệ An, bước thong thả dọc theo con đường.
Trên bầu trời, từng đám mây lững lờ trôi, vô số tia sáng ló ra từ phía Đông, nhuộm vàng một mảng trời.
Sáng sớm, rất nhiều cửa hàng ở hai bên đường vẫn chưa mở cửa.
Lâm Thịnh rạo bước đi một mạch đến cạnh một cây cầu vượt cách nhà khoảng ba kilomet rồi mới từ từ đi chậm lại.
Ở dưới gầm cầu có vài người vô gia cư đang ngủ, cả đám cuộn tròn người lại, quấn một cái chăn rách tả tơi, tóc đầy bụi bẩn nhưng vẫn ngủ ngon lành.
Lâm Thịnh dời mắt khỏi những người vô gia cư này.
Từng chiếc ô tô đang không ngừng lao vun vút qua cầu vượt với tốc độ chóng mặt.
Lâm Thịnh đi xuống dưới theo các bậc thang của cây cầu, đi tới lối đi nhỏ bên cạnh vòm cầu.
Nếu muốn đi qua cầu vượt, chỉ có một cách đó là đi qua con đường nhỏ này.
Phía trước có vài cô gái với mái tóc dài và khuôn mặt xinh xắn, ngây thơ đáng yêu đang đi tới.
Bọn họ đều khoảng chừng hai mươi tuổi, trên mặt có trang điểm nhẹ, chân dài eo nhỏ, mặc váy len và tất chân rất dày, vừa đi vừa đùa giỡn với nhau.
"Có lẽ là người mẫu." Lâm Thịnh nhìn thấy một cô gái đi phía sau cùng có đeo mắt kính và treo máy ảnh lủng lẳng trên cổ.
Các cô gái đi tới từ đối diện, bọn họ cũng nhìn thấy Lâm Thịnh đang đeo một cái hộp màu đen nên đều hơi tò mò nhìn lướt qua cái hộp trên người cậu.
Thứ này nhìn không giống như là hộp đàn mà giống với hộp đựng nhạc cụ hơn, kiểu như ống sáo chẳng hạn.
"Lâm Thịnh?"
Bỗng nhiên có một giọng nam trầm thấp từ một nơi ở trên cao bên cạnh vang lên.
Lâm Thịnh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía bên trái.
Bên cạnh cầu vượt, không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông da ngăm đen mặc áo ba lỗ bó sát người màu đen, cả người cuồn cuộn cơ bắp đang đứng ở trên đó.
Cằm gã hơi đưa ra trước, trên người là cái áo khoác da màu đen, trước cổ có đeo một cái vòng có hình thánh giá màu bạc.
Lâm Thịnh nheo mắt lại, tay hơi rũ xuống, chiếc hộp màu đen trên lưng đã tự nhiên trượt xuống và nằm yên trên tay cậu.
"Tìm tôi có việc gì không?"
Các cô gái ở bên cạnh có vẻ như bị cuộc hội thoại của hai người hấp dẫn, họ từ từ giảm tốc độ lại và tò mò nhìn về phía bên này.
"Đang đóng phim hả?"
"Không biết nữa, người đàn ông kia cách xa thế mà cũng có thể nói to như vậy, có dùng loa không nhỉ?"
Người đàn ông trên cầu đạp một chân lên khung bảo hộ. Cơ bắp cường tráng trên người gồ lên như một con chuột đang co người lại, lấy lực để nhảy.
Gã nhẹ nhàng cởi áo khoác ra, để lộ phần cơ bắp có hình tam giác ngược gần như là hoàn mỹ trên lưng. Mà quan trọng hơn là, tay phải của gã nhanh chóng rút một cây súng lục màu đen từ bên hông ra.
Cây súng xoay tròn vài cái trong lòng bàn tay gã, sau đó bị nắm chặt trong tay.
"Thời thế đã thay đổi rồi." Người đàn ông bình tĩnh nói: "Chúng ta cuối cùng cũng sẽ trở thành một thế hệ bị lãng quên. Có điều, trước lúc đó, cho dù bị người ta nói là ngu xuẩn, tôi cũng vẫn sẽ kiên trì đến cùng."
"Cạch" một tiếng, gã đặt súng ở bên cạnh rào chắn.
"Làm một trận phân thắng bại đi!!"
Gã bước một chân lên, thả người nhảy từ trên cầu xuống, dáng người gần như che khuất hết ánh mặt trời.
Đồng tử của Lâm Thịnh co rụt lại, cậu gấp rút lui về phía sau, vung ngang chiếc hộp màu đen ra. Cùng lúc đó, một tiếng vang cất lên giòn giã.
Thân kiếm màu bạc như tia chớp đâm thẳng về phía người đàn ông.
Keng!!
Hai người va mạnh vào nhau.
Không biết từ lúc nào, trên tay của người đàn ông kia đã đeo vào một đôi bao tay kim loại màu đen. Hai tay gã nắm chặt lại, ầm ầm nện từ trên xuống dưới, nhắm vào ngay chính giữa thân kiếm của Lâm Thịnh.
Lực chấn động rất lớn tác động vào người Lâm Thịnh, khiến cậu liên tục lùi ra đằng sau.
Chân cậu hơi nghiêng qua, cả người xoay tròn. Sau đó cậu rút kiếm ra, trở tay chém mạnh một cái.
Ánh kiếm màu bạc tựa như thác nước, mang theo một chút tia sáng vàng được phản xạ từ ánh mặt trời đâm thẳng về phía ngực của người đàn ông.