Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Chương 37: Chương 37




"Số tiền thưởng lớn như này, tôi thấy chúng ta có thể tham gia!" Russell đề nghị.

"Với năng lực của thầy, người mạnh nhất là Trần Hoan cũng không phải là đối thủ, chắc chắn chúng ta có thể lấy được suất thi đấu của thành phố Hoài Sa."

"Có điều lần trước Hoài Sa có tới mười đội tham gia, lần này không biết sẽ có bao nhiêu đây." Hạ Nhân giới thiệu.

"Mười đội?" Lâm Thịnh hơi kinh ngạc: "Không phải chỉ có hai trung tâm và một câu lạc bộ thôi sao?"

"Bởi vì đây là cuộc thi cá nhân, cho nên bất cứ ai có đủ tự tin và tự chuẩn bị được trang phục bảo vệ thì đều có thể tham gia. Cho nên không phải chỉ có ba đội của chúng ta." Hạ Nhân giải thích.

"Hiểu rồi." Lâm Thịnh gật đầu.

"Vậy thầy có muốn tham gia không?" Russell vô cùng chờ mong: "Nếu tham gia cũng có thể giúp trung tâm của chúng ta giành được huy chương hay cúp gì đó, về sau chiêu sinh cũng rất đáng tự hào."

Lâm Thịnh yên lặng một chút rồi gật đầu: "Được."

"Mình biết ngay mà! Lần này thì những tên phế vật của Đằng Trùng đừng mơ có cơ hội nữa!" Russell lập tức cười ha ha.

"Mỗi thị trấn đều có hai suất để cạnh tranh, Trần Hoan chắc là có thể lấy vị trí thứ hai." Hạ Nhân ở bên cạnh bình tĩnh nói: "Đương nhiên, với điều kiện là không phải đấu với thầy."

Lâm Thịnh không lên tiếng mà chỉ đọc tờ giấy trên tay. Tầm mắt cậu di chuyển lên phía trên, dừng lại ở chỗ ghi thời gian thi đấu: Ngày 13 tháng 4 bắt đầu.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?" Cậu thuận miệng hỏi.

"Ngày 27 tháng 3. Từ giờ đến lúc thi còn hơn mười ngày, gần hai tuần, vẫn còn sớm." Hạ Nhân nói.

"Ừ, người dự thi chỉ có một, tới lúc đó mọi người sẽ trong đội dự bị. Được rồi việc này dừng ở đây đi, bây giờ ta bắt đầu bài học hôm nay." Lâm Thịnh trả tờ giấy chứa thông tin cuộc thi lại cho Hạ Nhân.

Ba người còn lại mau chóng bỏ mấy thứ linh tinh trên tay xuống, đứng dậy xếp thành một hàng ngay ngắn trước mặt cậu.

Tuy rằng đội ngũ khá ít ỏi, nhưng vẫn có thể thấy được thái độ của họ rất là nghiêm túc.

Từ sau lần đánh bại Russell, địa vị của Lâm Thịnh trong lòng bọn họ đã trở nên hoàn toàn khác biệt. Cậu không còn là một giáo viên kiếm thuật được thuê đến dạy như bình thường, mà cậu được họ tôn kính như một người thầy thực sự.

Lâm Thịnh cẩn thận nhìn lướt qua ba người.

Từ trái sang phải, người thứ nhất là Russell.

Cậu ta cao tới một mét tám, cao to, dáng người cường tráng, tóc vàng đậm, trên mặt lốm đốm vài vết tàn nhang, đôi mắt có màu lam nhạt thường gặp. Thoạt nhìn là một người da trắng bình thường.

Cậu ta không đẹp trai cũng không có khí chất, bề ngoài có vẻ cợt nhả, nhưng khi đã nghiêm túc thì lại toát ra vẻ quyết tâm mãnh liệt khác thường.

Lâm Thịnh âm thầm đánh giá và phân tích con người Russell, sau đó nhanh chóng xác định xem mình nên hướng dẫn cho cậu ta theo phương hướng và phong cách như thế nào.

Sau đó, cậu nhìn về phía Madiel.

Madiel cao hơn Russell một chút, khoảng chừng một mét chín, thân hình hơi gầy, hai tay hai chân hơi dài, khuôn mặt hàm hậu.

Trong những buổi huấn luyện thường ngày, cậu ta đều ngoan ngoãn hoàn thành bài tập một cách nghiêm túc và chăm chỉ. Cậu ta là người có kiến thức cơ bản chắc nhất trong ba người. Đồng thời cũng là người có sức khỏe, sự nhẫn nại và khả năng chịu đựng tốt nhất.

Thứ ba là Hạ Nhân.

Cô ấy là một đại tiểu thư nhà giàu điển hình, chỉ số thông minh cao nên nhìn ai cũng thấy ngu ngốc, tính cách cao ngạo, nghị lực cũng rất tốt. Tuy rằng cô ấy không bằng Madiel, nhưng cũng ngang bằng với Russell.

Hơn nữa, dù cô có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại không có tính õng ẹo yếu đuối như đa số các tiểu thư khác.

Đánh giá xong phẩm chất của ba người, Lâm Thịnh sắp xếp suy nghĩ một chút rồi chậm rãi lên tiếng.

"Lúc trước tôi đã cho các bạn luyện tập các động tác cơ bản được một khoảng thời gian. Động tác cơ bản là nền tảng của tất cả các phong cách kỹ thuật trong kiếm thuật. Dù là kỹ thuật đấu kiếm theo trường phái nào thì cũng được hình thành từ những động tác cơ bản này."

Cậu dừng một chút rồi tiếp tục nói.

"Kiếm thuật Nạp Khê không phải chỉ dùng để nói riêng về kiếm thuật truyền thống của vùng Nạp Khê, mà là cách gọi chung của rất nhiều chủng loại kiếm thuật được biến hóa từ nền tảng của dòng kiếm thuật truyền thống này."

"Mà trong môn kiếm thuật này, tôi cần phải biết được các bạn đã nắm được bao nhiêu phần trăm về các tư thế."

Cậu lắc lắc trường kiếm trong tay, hai bàn tay nắm chặt đuôi kiếm rồi "xoẹt" một tiếng đưa kiếm xéo về phía trước, khi mũi kiếm sắp đụng tới mặt đất, chỉ còn cách một khoảng thì đột ngột dừng lại.

"Ai biết tư thế này là gì?" Cậu trầm giọng hỏi.

"Ừm… Là tư thế chọc kiếm ra trước, mục đích chủ yếu là để tấn công vào điểm yếu giữa hai chân!" Russell quyết đoán giành quyền trả lời.

"Thầy, hồi trước chưa học chiêu này mà. Với lại, động tác này của thầy, có phải hơi bỉ ổi quá rồi không…"

Lâm Thịnh liếc nhìn hai người còn lại, thấy Madiel và Hạ Nhân đều đần mặt cả ra.

Ngay lập tức cậu hiểu ra, kiếm thuật Nạp Khê và loại kiếm thuật cậu biết đến trong giấc mơ có vẻ khác nhau khá nhiều.

Cậu lại dừng lại lần thứ hai, rồi giải thích.

"Trong kiếm thuật Nạp Khê, đa số các chiêu kiếm đều chủ yếu dùng để ám sát, cho nên trang phục bảo vệ của chúng ta đều là để đề phòng bị cắt và bị đâm."

"Nhưng loại kiếm thuật mà tôi am hiểu thì khác. Tôi vừa coi trọng chiêu đâm vừa chú trọng tới các chiêu cơ bản như bổ và chém…"

"Nói theo cách khác, kiếm thuật của thầy là tự nghĩ ra ạ?" Hạ Nhân lập tức hỏi.

"Không phải." Lâm Thịnh lắc đầu: "Kiếm thuật của tôi được truyền lại từ một môn phái cổ xưa, tôi đặt tên nó là…" Trong nháy mắt, trong đầu cậu xuất hiện một loạt danh từ.

Nhưng chần chừ một chút, cậu vẫn lựa chọn một cái tên giản dị nhất.

"Đặt tên là… Hắc Vũ. Kiếm thuật Hắc Vũ."

Những chiêu kiếm pháp mà cậu hấp thu và dung hợp đều thuộc về binh lính và kiếm sĩ của thành Hắc Vũ, cho nên dùng "Hắc Vũ" để đặt tên cho loại kiếm pháp này cũng không có vấn đề gì cả.

"Hắc Vũ? Vì sao lại gọi là Hắc Vũ ạ?" Hạ Nhân khá tò mò, bèn hỏi.

"Cái này để sau này nói, còn bây giờ chúng ta hãy cùng giảng giải một chút về nguyên lý của tư thế này."

Lâm Thịnh giảng lại tỉ mỉ từng chút một.

"Tên của tư thế này là chiêu Cửa Sắt. Tư thế Cửa Sắt có thể có rất nhiều loại biến đổi, nhưng thường được dùng nhất là kiếm được đặt ở giữa, nên còn có tên là Chính Giữa Cửa Sắt."

"Tư thế này có thể nối tiếp không ít chiêu kiếm khác, đồng thời cũng là một tư thế phòng ngự tốt nhất. Nhìn thì có vẻ như là lộ ra điểm yếu trên đầu nhưng trên thực tế lại chỉ là để dụ cho kẻ địch ra tay."

Cậu bắt đầu biểu diễn cho ba người thấy những động tác tiếp theo được biến hóa như thế nào từ tư thế này.

Tuy ba người đã sớm học được một số tư thế kiếm thuật Nạp Khê, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe về loại tư thế này, cho nên họ cực kì chăm chú lắng nghe.

Lâm Thịnh vừa huấn luyện vừa thầm sắp xếp lại những ký ức có được từ gã kiếm sĩ thối rữa thuộc loại tinh nhuệ kia.

Từ trong trí nhớ của gã kiếm sĩ này, cậu không những đã có được hoàn chỉnh bộ kiếm thuật cơ bản của thành Hắc Vũ, mà còn có được một bộ kỹ thuật dùng kiếm chân chính và chính thống.

Lúc trước trong quyển sách về kiếm thuật của Ravel, cậu cũng nhận được chiêu kiếm Một Kích Phẫn Nộ nhưng cậu không luyện nhiều.

Cậu từng đánh thử chiêu kiếm này và cũng định luyện nó, nhưng đáng tiếc là tiến độ quá chậm.

Cậu đã tính thử, nếu cậu không đi săn giết kiếm sĩ thối rữa và trực tiếp thu hoạch ký ức cùng với kinh nghiệm của đối phương, thay vào đó là tự mình luyện chiêu kiếm Một Kích Phẫn Nộ đến mức sử dụng thông thạo, thì cần ít nhất là nửa năm.

Còn nếu muốn dung nhập chiêu kiếm này vào hệ thống kiếm thuật của cậu? Vậy e là thời gian để làm được cũng không thể đong đếm được là bao lâu.

Bởi vì chiêu kiếm đó là do Ravel tự mình nghiên cứu ra dựa trên khả năng của bản thân, là chiêu kiếm phù hợp với ông ta nhất.

"Mình có thể nghiên cứu và hấp thu một ít tinh hoa trong đó, nhưng không thể bắt chước học rập khuôn được." Gần đây trong những lúc rảnh rỗi, Lâm Thịnh thường hay suy nghĩ và nghiên cứu chiêu kiếm Một Kích Phẫn Nộ mà mình đã phiên dịch được.

Cậu đang cố gắng dung hợp kỹ xảo phát lực trong này hòng đưa nó vào trong các chiêu kiếm tương tự, chỉ tiếc là tiến độ dung hợp quá chậm.

Cậu cứ vừa dạy vừa suy tính như thế, thời gian từ từ trôi đi, chỉ mới đó thôi mà bốn mươi phút đã qua đi từ lúc nào chẳng hay.

Lâm Thịnh ra bài tập về nhà, chào tạm biệt với ba người rồi rời khỏi trung tâm.

Sau khi có được ký ức của kiếm sĩ thối rữa tinh nhuệ kia, thực lực của cậu cũng tăng lên rất nhiều. Mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn dung nạp, nhưng những lần tiến vào giấc mơ tới, cậu sẽ không còn là kẻ tay mơ tầm thường như trước nữa.

'Ít nhất cũng phải là một binh lính chính thức, trở thành chiến sĩ cấp một chứ nhỉ?'

Cùng với dòng suy nghĩ ấy, Lâm Thịnh về nhà chăm chỉ ôn tập lại bài học, làm bài tập và xem các tài liệu ôn tập khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.