Lâm Thịnh lên xe bus rời trung tâm trở về nhà.
Mặc dù trong túi cậu có tiền nhưng thói quen đã hình thành từ trước nên không thể sửa trong ngày một ngày hai được. Cũng giống như ban đầu cậu nói chỉ sống tiết kiệm, khiêm nhường hai năm nhưng do cậu sống như vậy quá lâu nên bây giờ đã hình thành thói quen khó sửa...
"Nói trắng ra là một tên lười."
Lâm Thịnh đứng trong gió lạnh, quay đầu nhìn chiếc xe bus màu trắng lắc lư từ từ đi xa. Cậu siết chặt cổ áo, bước chầm chậm men theo vỉa hè phía trước các cửa hàng.
Người đi trên đường không nhiều bởi vì ở chỗ này không có đồ ăn đêm gì, cuộc sống về đêm ở đây khá buồn tẻ.
Lâm Thịnh vừa đi vừa nhớ lại cuộc giao đấu với Russell lúc trước.
"Trên thực tế, mình gần như chưa rút kiếm ra đã giải quyết được đối phương rồi... Trong ký ức bản năng còn sót lại của tên lính đánh thuê quả thật là đã quá rành những đòn tấn công gần và bất ngờ như thế này."
"Lợi dụng đế kiếm kim loại cộng thêm phán đoán chính xác là có thể tránh được đòn tấn công của đối phương trong nháy mắt. Loại kỹ thuật này thực ra nên xếp vào mục cận chiến."
"Đáng tiếc thể lực mình còn yếu, nếu không cũng không nhất thiết phải dùng cách mượn lực phản kích để giành chiến thắng."
Trước đó cậu và Russell luyện tập, sở dĩ cậu có thể dễ dàng đánh bay Russell không phải là do chính sức của cậu mà là mượn lực nhào đến của bản thân Russell.
Đây cũng là một chiêu thức trong ký ức bản năng của tên lính đánh thuê. Đối mặt với đối thủ có sức lực lớn hơn mình rất nhiều thì chiêu thức này bắt buộc phải biết để ứng phó.
"Nói chung đây là lợi dụng độ cứng và chất liệu của chính trường kiếm, mượn lực của đối phương làm nguyên lý đòn bẩy."
"Trên lý thuyết, lực của đối phương càng mạnh thì sẽ bị thương càng nặng. Chỉ có điều, điều kiện tiên quyết là chất liệu của thân kiếm phải đủ cứng."
Lâm Thịnh nhớ lại cuộc giao đấu trước đó, trong lòng cậu càng hiểu rõ hơn kỹ thuật này.
Nếu như mãnh vỡ ký ức của Ravel giúp cậu học được chiêu thức đâm thẳng cơ bản thì mảnh vỡ ký ức của lính đánh thuê lại làm phong phú thêm kinh nghiệm giao đấu của cậu.
Mặc dù bấy nhiêu cũng không tính là giỏi giang gì, nếu là trong thời đại của Ravel có lẽ cậu còn chưa được được tính là một học sinh, nhưng nếu đối phó với một tên Russell thì vẫn thừa sức.
Tên đó nói là từng được huấn luyện nhưng thực tế cũng chỉ là một chú gà con chưa từng thấy máu.
Từ cổng lớn rộng rãi của khu nhà đi vào, Lâm Thịnh bước trên con đường quen thuộc đến đầu hành lang dẫn đến nhà mình.
Không biết là ai đã vứt một sấp giấy quảng cáo trắng phớ, rải đầy trên đất ở lối lên cầu thang.
Bên trên in bức ảnh một cô gái xinh đẹp mà cậu không quen, bên dưới in một hàng chữ: Nghìn vàng cầu con....
Lâm Thịnh đá tờ quảng cáo bị gió thổi đến nỗi dựng thẳng lên ra, từ từ đi lên tầng.
Đèn ở cầu thang lại hỏng rồi.
Một lần bước ba bậc cầu thang, chẳng mấy chốc cậu đã lên đến tầng ba.
Cửa chống trộm ở nhà đang mở, ba cậu là Lâm Chu Niên đang dọn đồ ra ngoài, tất cả đều là những túi vải được nhét đầy đồ ăn vặt.
Mấy cái túi vải kềnh càng xếp đống ngoài cửa, đến một chỗ hở chen chân để đứng cũng không có.
"Con mau đến giúp ba một tay, chuyển xuống dưới tầng là được." Lâm Chu Niên thấy Lâm Thịnh đã về bèn vội vàng gọi một tiếng.
"Vâng."
Hai cha con cùng làm, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, nhanh chóng chuyển toàn bộ mười mấy túi xuống dưới tầng.
Lâm Chu Niên lái chiếc xe ba bánh của nhà mình đến rồi khiêng đồ lên xe.
"Được rồi, con đi ngủ đi. Ba đi giao cho người ta, người ta cần gấp." Lâm Chu Niên nhét một nắm tiền vào tay Lâm Thịnh.
"Giáo viên chủ nhiệm của con gọi điện thoại bảo nên đi học thêm, trong lớp sẽ giảng những kiểu đề trọng điểm trong kỳ thi đại học. Con cầm lấy tiền này đi nộp học phí."
"Trong đó có cả tiền tiêu vặt mấy ngày tới của con nữa đấy. Đừng xin chị con, nó một mình ở bên ngoài cũng khó khăn."
Nói xong, ông vẫy vẫy tay. Không đợi Lâm Thịnh trả lời, ông đã lái chiếc xe ba bánh lắc lư rời đi.
Lâm Thịnh nhìn theo bóng người cha hòa lẫn vào trong bóng đêm, cậu cứ đứng đó nhìn theo cho đến khi không nhìn thấy gì nữa.
Cậu cúi đầu nhìn nắm tiền trong tay, một tờ một trăm và hai tờ hai mươi. Những tờ tiền bị vò nhăn nhúm còn dính chút mồ hôi chưa khô của ba cậu.
Cuộc sống chính là như vậy. Ngoài việc bày sạp hàng buôn bán nhỏ lẻ ra, thi thoảng Lâm Chu Niên còn giúp người khác đặt đơn hàng lớn.
Những khi ông đi đưa hàng lúc chiều tối như thế này không phải ít, mỗi chuyến hàng ông có thể kiếm được hai ba mươi tệ. Đó chính là những đồng tiền phải đánh đổi bằng mồ hôi công sức mới có được.
Trầm lặng một lát, Lâm Thịnh xoay người đi lên tầng ba, đẩy cửa bước vào nhà.
Cậu thay dép lê, rửa mặt, thay quần áo rồi uống một cốc nước trước khi đi ngủ.
Sau đó cậu nằm lặng thinh trên giường trong phòng ngủ của mình.
Lúc nằm ngửa trên giường, đột nhiên cậu lại nghĩ đến rất nhiều thứ.
"Thật sự phải cải thiện cuộc sống!"
Một lúc lâu sau, Lâm Thịnh thở dài một tiếng rồi từ từ nhắm mắt lại.
…
Vù!
Vừa mở mắt ra, một cảm giác ớn lạnh lập tức xộc thẳng lên não Lâm Thịnh.
Cậu cuộn người lại theo bản năng, lăn sang bên trái để né tránh.
Vút!
Một thanh kiếm đen đâm thẳng xuống nơi cậu vừa nằm, tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất.
Chủ nhân của thanh kiếm đen là một kiếm sĩ thối rữa có thân hình mập mạp.
Gã rút thanh kiếm cắm trên mặt đất lên rồi xoay người tiếp tục xông về phía Lâm Thịnh.
Trong cơn gió lạnh, toàn thân kiếm sĩ thối rữa đen kịt, Lâm Thịnh chỉ có thể thấy một bóng đen tấn công về phía mình.
"Lại đến?"
Lâm Thịnh căn bản không nhìn rõ bóng người đó, chỉ có thể cuộn người né tránh, sau đó đứng lên co chân chạy.
Trước đó ngoài trời còn có chút ánh trăng sáng, nhưng lần tiến vào giấc mơ này, ngay cả ánh trăng cũng không còn.
Xung quanh cậu tối đen như mực, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Trước tiên phải tìm nguồn sáng đã!"
Lâm Thịnh bước thấp bước cao điên cuồng bỏ chạy. Cậu căn bản không dám dừng lại, sợ rằng một khi dừng lại thì xung quanh mình sẽ xuất hiện thêm quái vật nữa.
Cậu thật sự không muốn mình tự dưng lại phải chết không rõ nguyên do thêm lần nữa. Dù sao sau khi chết một lần, thần kinh phải suy nhược mất mấy ngày mới có thể hồi phục.
Cậu không biết mình đã chạy bao xa, phía sau chẳng còn nghe thấy tiếng động gì.
Đột nhiên Lâm Thịnh vấp phải một hòn đá dưới chân khiến cậu lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống.
Cuối cùng bầu trời cũng dần dần xuất hiện một tia sáng.
Từ phía sau những đám mây đen kịt, ánh trăng dần dần hiện ra.
Lâm Thịnh dừng lại thở hổn hển, cẩn thận quan sát xung quanh.
Phía trước là một bức tường thành màu xám trắng cao lớn lọt vào tầm mắt.
Bức tường này bao một vòng quanh toàn bộ thành trấn, trông tựa như một miếng pho-mát màu trắng nham nhở đầy những lỗ thủng sắp bị hỏng.
Lâm Thịnh đi về phía trước vài bước. Vị trí hiện giờ của cậu chỉ cách tường thành kia vài mét mà thôi.
"Không ngờ lại chạy một mạch tới đây... Nơi này chính là thành Hắc Vũ sao?"
Cậu đưa tay sờ lên bức tường màu xám ngay bên cạnh mình.
Bức tường nhìn có vẻ không giống như bề ngoài của nó. Chất liệu của tường thành vô cùng chắc chắn, một số chỗ khá sắc bén, thậm chí còn khiến cho cậu có cảm giác như đang sờ vào kim loại vậy.
"Giấc mơ này... ngày càng chân thực..."
Trong lòng Lâm Thịnh hơi chùng xuống, thật ra đã đến bước đường này cậu đã bắt đầu nghi ngờ, mình thật sự đang nằm mơ ư?
Lâm Thịnh thu tay về, chậm rãi nắm chặt thanh kiếm đen rồi bước vào cửa tò vò của cổng chính tường thành.
Bên trong cửa tò vò cao hơn ba mét là một không gian âm u tĩnh mịch, từng luồng gió lạnh từ phía sau không ngừng thổi tới.
Lâm Thịnh không chịu nổi khẽ rụt cổ lại, cố gắng để nhiệt lượng không bị thoát ra ngoài.
Xuyên qua cửa tò vò, bên trong là một quảng trường màu xám hoang tàn đổ nát.
Trên đường còn ngổn ngang những thùng xe ngựa, vài mảnh vỡ nhỏ vụn màu đen không biết là cái gì thỉnh thoảng lại bị gió thổi bay loạn khắp nơi.
Những cửa hàng và khu dân cư lụp xụp không ngừng phát ra những âm thanh cót két quái dị trong gió, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.
Lâm Thịnh ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Nơi đó chỉ có một vùng tối tăm mờ mịt.
Phía sâu trong thành Hắc Vũ vẫn còn chìm ngập trong sương mù mờ ảo, làm cậu không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Không có một sinh vật sống nào à?" Lúc nào Lâm Thịnh cũng đề cao cảnh giác.
Cậu không tin một thành phố rộng lớn như vậy lại không có một con quái vật nào.
Lâm Thịnh cầm thanh kiếm đen lục tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra một bảng hướng dẫn ở phía bên phải cửa tò vò.
Bảng hướng dẫn làm từ kim loại đen, có tổng cộng năm chỉ dẫn phương hướng.
Trong số đó có ba hướng đã bị mờ hết, không thể nhìn rõ chữ viết nữa. Hai chỉ dẫn phương hướng còn lại thì cố cũng nhận ra được.
"Quảng trường Els? Tòa thị chính thành Hắc Vũ?"
Lâm Thịnh nhận ra chữ viết của hai hướng đi này.