Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Chương 25: Chương 25




"Kia là thứ gì?"

Ba người còn sống của Tam Hà Bang bị những người kia vây lại, tựa lưng vào nhau đứng gần cửa lớn.

Cho dù tình thế nguy cấp, nhưng vật lạ xuất hiện trong đống phế tích này, vẫn hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.

Đó là một khối vuông có kích thước tương đương với ba cái quan tài, đào sâu xuống mặt đất, ban đầu còn bị che lại, nhưng bây giờ thì không biết tại sao lại bị gỡ bỏ xuống.

Mà trong căn hầm hình vuông này, không có gì khác, chỉ có một thứ chất lỏng màu đỏ tươi.

Dường như là máu?

Hơn nữa còn là máu tươi mới được rút ra khỏi cơ thể người không lâu.

Nhưng mà không có mùi tanh của máu, ngược lại còn lộ ra hương thơm ngát, làm cho người khác thèm nhỏ dãi.

"Là Luyện Huyết Trì!"

Vừa rồi may mắn thoát được mưa tên Dư Xương sắc mặt ảm đạm xuống, hắn khẽ nhấp nháy môi, rồi nhìn về A Phúc đang đứng trước mặt mình, ánh mắt mang theo kinh hoảng: "Bọn hắn… Bọn hắn là Ma Môn yêu nhân!

Luyện Huyết Trì!

Ma Môn yêu nhân!

Hai người còn lại biến sắc.

Hai chữ Ma Môn này, đối với những giang hồ nhân sĩ như bọn họ, tuyệt đối là một cấm kỵ!

Lúc trước Tôn Hằng ở Miên Nguyệt Lâu bị người bịt mặt tập sát, cơ thể trúng phải Nhiên Huyết Chỉ của Ma Môn, nên cũng bỏ công hỏi thăm xem Ma Môn là thứ gì.

Nhưng thế nhân biết về Ma Môn rất ít, mà thứ duy nhất hắn có thể biết là, phàm là nơi ở của Ma Môn, thì nơi đó nhất định có sát lục, tử vong!

Mà Luyện Huyết Trì, chính là tiêu chí trọng yếu của Ma Môn!

Vật này, dường như có thể luyện máu của người khác, luyện chế đan dược, sau đó trợ giúp người của Ma Môn tăng trưởng tu vi.

"Nhạn Phù Phái dám nương tựa Ma Môn!"

"Bọn họ muốn giết người diệt khẩu!"

"Đi!"

Dư Xương hét lớn một tiếng, sau đó liếc nhìn những người còn lại, giơ đao chém thẳng mặt A Phúc.

Đao pháp của hắn cũng không tệ, gia trì nội khí, múa lên uy mãnh.

Hơn nữa hắn cũng có điểm đặc biệt khác người thường, Dư Xương thuận tay trái, đao pháp của hắn không đi thẳng, mà tùy vào ý muốn của hắn, nên đối mặt với địch nhân, thường thường sẽ có lợi thế nhất định.

Mà tên còn lại thì rút loan đao ra, lưỡi đao lóe lên, tuy công kích sau nhưng lại đến trước, chém vào phía cổ họng đối phương.

Vị A Phúc ở trước mặt bọn họ tạo ra áp lực quá lớn, mà không biết thực lực của hắn sâu cạn ra sao, bây giờ toàn lực xuất thủ, muốn bức lui đối phương, sau đó dựa vào cơ hội này để chạy trốn.

Tin đồn về Ma Môn, để cho bọn họ không còn chiến ý nữa!

Chỉ có điều, đối mặt với thế công của hai người bọn họ, thì vị nam tử phúc hậu tên A Phúc này chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó giơ tay lên đỡ đao.

"Đinh..."

Mười ngón tay của hắn như búp sen nở ra vậy,

Mà A Phúc thì nhân cơ hội này tiến lên, năm ngón tay nắm lại thành chưởng, mang theo lực lượng mạnh mẽ, đánh thẳng về phía hai người.

"Giết!"

Sắc mặt của Dư Xương đỏ lên, đột nhiên dùng sức chuyển lưỡi đao của mình đi, cơ thể chuyển động, không quan tâm tới việc này có thể đặt mình vào thế nguy hiểm, cũng ráng bổ vào đối phương.

Mà người tên A Phúc này, đúng là một tên cao thủ!

Thậm chí còn có thể là một vị nhị lưu cao thủ!

Mà bởi vì bọn là đường khẩu của Nam Hà Đạo, nên kinh nghiệm chém giết rất phong phú, Dư Xương hai người biết rằng, đối mặt với loại người như thế này, thì bọn họ chỉ có cách liều mình xuất thủ, mới có thể có hi vọng thắng!

"Hả?"

Động tác của hai người này, để cho A Phúc nhíu mày lại, hắn ngay lập tức lướt sang ngang, né một đao này, tay của hắn búng nhẹ, một cỗ kình khí vô hình phóng ra.

Đối mặt với hai người Dư Xương, thì hắn rất thuần thục, không muốn dùng tổn thương để đổi lấy việc đánh chết bọn họ.

Dù cho đó chỉ là một vết thương nhẹ.

Vân Long Chỉ!

Chỉ này còn được xưng là có khả năng xuất quỷ nhập thần, tiếng tăm lừng lẫy trong Nhạn Phù Phái, lại không ngờ tới việc Chỉ này lại được một nhân vật không có danh tiếng thi triển ra.

Nhưng mà chỉ một lát sau, thì hai người Dư Xương đã không ổn rồi, dường như đã không còn chống đỡ được nữa.

...

Còn về phần Tôn Hằng, thì sau khi bình tĩnh lại, hắn ngay lập tức theo dõi trận chiến ở phía trung tâm chiến trường.

Đây mới là trận quyết định!

Chỉ tiếc là, Miêu Hưng không đánh lại Tiết Lễ,

Thậm chí còn không tạo được áp lực cho đối phương.

Mà cây Nhuyễn Kiếm liên tục lóe lên ánh sáng lạnh trong tay của Tiết Lễ, cũng là cho da thịt của Tôn Hằng co rút, lông tơ nổi lên.

Cho dù có thêm mình vào trợ giúp, thì cũng không có khả năng là đối thủ của vị công tử họ Tiết này.

Vì kế hoạch hôm nay.

Chạy trốn!

Trong khi Dư Xương động thủ,thì Tôn Hằng đột nhiên quay đầu lại, phóng thẳng về phía cửa lớn.

"Hề hề…"

Hai tên đại hán mập mạp liếc nhau, cười hề hề, một người trong đó bước ra, kéo căng cơ thể, cơ thể đầy thịt mỡ của hắn ngay lập tức căng ra, từ một tên đại hán mập mạp hóa thành một vị người khổng lồ khôi ngô, giơ quyền đập thẳng mặt Tôn Hằng.

Nhạn Phù Phái —— Thôn Vân Công!

Đây chính là một môn công pháp kỳ dị của Nhạn Phù Phái, một khi tu luyện, thì cơ thể ngày càng mập, càng lớn, nên không được người khác tuyển chọn.

Nhưng mà môt công pháp này nhập môn rất đơn giản, mà một khi nhập môn thành công, thì mang lại sức mạnh rất lớn, hơn nữa bộ pháp của người này rất linh hoạt, khó đối phó.

Những người khác cũng không có xuất thủ, tất cả đều cười hì hì nhìn xem cảnh Tôn Hằng không biết tự lượng sức mình giơ chưởng lên đỡ đánh.

"Bốp!"

Quyền và chưởng đụng vào nhau, nhưng kết quả lại không giống như bọn họ tưởng tượng.

Tôn Hằng mặt không đổi sắc, đứng yên tại chỗ.

Mà tên cự hán kia thì cứng mặt lại, cánh tay run rẩy.

Hắn còn chưa phục hồi tinh thần từ sự đau nhức truyền từ cánh tay, thì thấy cánh tay mình hơi trầm xuống, tay hắn đã bị Tôn Hằng cầm chặt.

"Phù…"

Dùng lực nhấc lên, một tên cự hán nặng ba bốn trăm cân, đã bị Tôn Hằng giơ lên cao, cánh tay của hắn run lên, thì người này mang theo một cơn gió lớn, hung hăng bay về phía cửa lớn.

"Oanh!"

Một bóng người khổng lồ, đánh vỡ vách tường, đè xuống một mảng tường gạch, sau đó lăn ra ngoài đường.

Người kia còn chưa vùng vẫy bò dậy, đã bị Tôn Hằng đạp một cước, hung hăng đạp bay.

Nếu so về sức mạnh, thì Tôn Hằng chưa bao giờ sợ ai cả, bởi vì cùng cảnh giới, không ai có thể mạnh hơn hắn được!

"Cản hắn lại!"

Cho đến lúc này, những người của Nhạn Phù Phái trong nội viện, mới phục hồi tinh thần, liên tục hét lớn lên.

"Bá!"

Thân hình vừa mới chạy ra khỏi nghĩa trang, còn chưa kịp chạy trốn, thì hai luồng đạo hàn quang đã bức tới bên cạnh.

"keng…"

Tôn Hằng duỗi tay ra, hàn quang văng tung tóe, là hai thanh phi đao.

"Rống!"

Một tiếng hét điên cuồng vang lên, sau lưng hắn bị bóng đen che phủ, một vị cự hán cả người toàn mở đã đánh tới, hai tay hắn giang ra, dường như muốn đem Tôn Hằng ôm vào ngực vậy.

Mà những người khác cũng rút ra đao kiếm của mình, điên cuồng phóng tới.

"Bành..."

Một cú đánh nặng nề rơi xuống, tên cự hán này lảo đảo rút lui, Tôn Hằng kéo căng cơ thể ra, nghiêng về phía cửa ra vào, một người đang ngăn cản trước mặt hắn bị đánh bật ra, bay sang một bên.

"Đinh đinh đang đang..."

Đao vào kiếm liên tục va chạm vào nhau, Tôn Hằng chuyển động thân pháp, tránh đi chỗ hiểm ở giữa chân mày, nhưng con đường phía trước của hắn cũng bị chặn lại.

"Rống!"

Tiếng rít gào vang lên, tên cự hán ở phía sau lần nữa vươn tay bắt tới, muốn đem Tôn Hằng nắm lại trong tay.

"Tự tìm chết!"

Nhìn thấy những người xung quanh lần nữa vây quanh, cản đường chạy của hắn, Tôn Hằng rất tức giận, cắn mạnh răng, đạp lên mặt đất.

"Ầm ầm..."

Như Địa Long trở mình (Địa chấn), dưới chân của hắn xuất hiện lít nha lít nhít khe nứt.

Mà hắn thì giương hai tay lên, đụng thẳng vào song chưởng của cự hán kia.

"Bành!"

Sức mạnh lớn va chạm vào nhau, Tôn Hằng hơi nghiêng về phía trước, mà đối thủ của hắn thì không còn đứng vững được nữa, hai chân quỳ mạnh xuống đất.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cự hán này ngẩng cao đầu lên, trên cổ, trên trán của hắn nổi lên gân xanh, từ trước tới giờ hắn đều tự hào rằng không ai khỏe hơn hắn, bây giờ đúng là trở thành một chuyện cười.

"Rắc… Rắc…"

Tiếng xương nứt vang lên, tên mập mạp đại hán này mở to miệng ra, trơ mắt nhìn cánh tay của mình dần dần vặn vẹo, biến dạng, nhưng lại không có cách nào phản kháng.

"Giết!"

Tiếng gầm như vang lên bên tai của hắn, gió lớn gào thét, một vật thể lạ mạnh mẽ đập tới.

Đây là một cái chùy lên, cái chùy này còn lớn hơn đầu của tên mập hán kia hai vòng, đang được một người múa ở trong tay, hung hăng đập vào sau lưng Tôn Hằng.

"Bành!"

Quần áo bị xé rách ra, mặt đất rung động nhẹ, mà thân thể của Tôn Hằng lại không chút sứt mẻ nào, chỉ là trên màu da vàng màu đồng của hắn lộ ra một ít ánh sáng màu trắng.

Trong sân, tên mập hán đã bị bẻ gãy hai tay đang muốn giãy dụa, thì đột nhiên bị Tôn Hằng dùng hai tay đè đầu xuống, rồi dùng lực vặn.

"Rắc…"

Cái đầu mập của hắn chuyển động 360 độ, cổ đứt gãy, cái đầu nhẹ nhàng lắc lư vài cái trên cổ, sau đó thân thể cao lớn của hắn chậm rãi ngã xuống đất.

"Bành..."

Khói và bụi bốc lên, cũng làm cho những người vây công Tôn Hằng tim đập mạnh.

"Kim... Kim Thân Công!"

Người cầm cây chùy lớn kia lảo đảo rút lui, lắp bắp mở miệng, đây chính là một môn ngạnh công nội tiếng của Nhạn Phù Phái, nên bọn họ không thể không biết.

Thần uy của Thiên Lực Sĩ, đối với những kẻ thù của Nhạn Phù Phái, chính là một cơn ác mộng!

Chỉ là…

Bọn họ đều không ngờ tới, chính mình cũng có lúc phải gặp cơn ác mộng này.

Ác mộng, rơi vào trên người bọn họ!

"Cuốn lấy hắn!"

Có người khẽ chớp mắt, ngẩng đầu rống to: "Đừng để cho hắn chạy thoát!"

Những người khác cũng sáng mắt lên, ngay lập tức phục hồi tinh thần.

Đúng vậy, mình không đánh lại hắn, nhưng cũng có người đánh lại hắn chứ, chỉ cần đem người này cuốn lấy vây lấy, thì đợi những người khác xử lý xong đối thủ, rồi đến đây trừng trị hắn cũng không muộn!

Mà Tôn Hằng, thì nhíu mày lại, sát cơ nổi lên.

"Bá..."

Bóng người trong sân lay động, Lục Địa Công Bằng Thuật kích thích những huyệt điểm trên bắp chân của hắn, để cho bắp chân của Tôn Hằng nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như dưới chân của mình đang có một cái ròng rọc vậy, rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt một người, điên cuồng đấm ra một quyền.

"Rắc…"

Lưỡi đao bị đánh gãy, cơ thể của người kia nghiêng về phía trước, ở ngực của hắn lõm xuống một cái, đã không còn tiếng động gì nữa rồi.

"Bành! Bành! Bành!"

Liên tiếp ta quyền, thì đã có ba người ngã xuống đất, chỉ cần bọn họ đuổi kịp Tôn Hằng, thì không người nào có thể đỡ được một quyền của Tôn Hằng.

"Dừng tay!"

"Bá..."

Bóng người lóe lên, gió mạnh thổi như gió bão vậy, từng luồng gió mạnh bị hấp vào thả ra, lôi kéo qua lại, để cho Tôn Hằng không thể không ngừng chân.

"Ngạnh công cứng rắn nhỉ!"

A Phúc tay còn mang theo máu tươi, xuất hiện trước mặt Tôn Hằng, lạnh như băng nói: "Chắc cũng tu luyện Kim Thân Công tới tầng thứ bốn viên mãn chứ? Để ta lãnh giáo một chút"!

Tôn Hằng im lặng quay đầu, nhìn về phía cánh cửa cũ nát kia, chỉ thấy được ở nội viện xuất hiện thêm hai cỗ thi thể mới.

Mà tiếng gào của Miêu Hưng, thì càng ngày càng yếu!

Không còn thời gian nữa rồi!

Mà ở cách đó không xa, trong rừng cây, một người cụt một tay đang đứng trên ngọn cây, hít hai mắt lại, nhìn về phía nghĩa trang.

"Chắc cũng đến lúc rồi!"

Một âm thanh rất nhỏ vang lên, bóng người đứng trên ngọn cây đã yên lặng biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.