Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Chương 20: Chương 20




"Tôn huynh đệ, ngươi thấy trong thành này, người đi đường như dệt, người dân và thương gia đều rất thịnh vượng, nhìn qua thấy được sự phồn hoa của quận thành nha."

Trên tửu lâu, Lưu Di mặt đầy men say nghiêng người nhìn cửa sổ, đôi mắt say lờ đờ nhìn đường lớn ở bên ngoài, liên tục cười khổ: "Nhưng trên thực thế, lòng người giống như lò luyện, thế sự như lồng giam, những thảo dân như chúng ta, nửa bước còn khó đi a!"

"Lưu huynh."

Tôn Hằng ngồi ngăn ngắn ở phía đối diện, hắn nhẹ giọng khuyên can: "Ngươi say!"

"Ta say rồi."

Lưu Hi cười hề hề: "Chỉ có say, ta mới có thể bộc lộ sảng khoái lòng của mình, để cho không còn phải phiền não nữa.

Tôn Hằng ngồi ở đối diện không nói tiếng nào.

Hắn cũng không hiểu rõ vị từng là người nhà của Thần Bộ này, nhưng dường như đối phương rất có hứng thú với mình, sáng sớm đã kéo hắn đến tửu lâu, tâm sự mỏng như thế này.

Có thể nhìn ra được, trong lòng vị Lưu Di này tràn đầy oán hận cùng với trả thù, nhưng lại không có cách nào xả ra được, bị kiềm nén lâu dài, để cho lòng của hắn sản sinh tuyệt vọng.

Loại cảm thụ này, Tôn Hằng cũng hiểu rõ.

Chỉ là, hình như ta không có quen thân với ngươi nha!

"Tôn huynh đệ, ngươi không biết, làm nha dịch như ta đau khổ thế nào đâu!"

Lưu Di gục xuống bàn, nghiêng người uống rượu: "Bởi vì nguyên nhân của gia gia ta, cho nên ta không được những đại nhân vật trong quận thành chú ý, không chiếm được công pháp đan dược của nha môn, mặc dù có chút thiên phú, nhưng cũng đã tiêu hao gần hết!"

"Hic..."

"Thật ra ta cũng không quan tâm điều này lắm! Nhưng khi ta bắt người, cho dù ta là người của nha môn, cũng không bắt được! Coi như là biết bọn họ có tội, cũng bất lực!"

"Bang bang!"

Lưu Di giống như đang phát tiết vậy, may mắn là bây giờ không có ai đang dùng bữa ở đây, nên không sợ kinh động tới người khác.

"Tôn huynh đệ, ta muốn cám ơn ngươi!"

Hắn khẽ ngẩng đầu, hai mắt lờ đờ nhìn về phía Tôn Hằng: "Trên người của Đinh Thị Tam Hung có mấy vụ án mạng, nếu không có ngươi, ta…"

"Hic..."

"Đinh Thị Tam Hung?"

Tôn Hằng cứng mặt lại, chén rượu đang cầm trên tay cũng đặt xuống.

"Đúng, chính là ba người kia!"

Lưu Di giơ ngón tay cái lên, khua trước mặt Tôn Hằng: "Ngạnh công của Tôn huynh đệ rất cao minh!

Lại có thể giấu diếm sâu như vậy, tại họ bội phục, bội phục!"

Không khí lâm vào tĩnh trệ.

Thật lâu, Lưu Di mới mở miệng: "Tôn huynh đệ, ta không có ác ý."

Đôi mắt của hắn, thông thấu sáng người, nào còn men say?

Tôn Hằng hít sâu một hơi, nâng chén uống cạn, sau đó cất bước đứng lên: "Lưu huynh, hôm nay ta bận chút việc, ngày khác chúng ta lại gặp."

"Lưu huynh cứ từ từ uống, ta đã thanh toán rồi."

Lưu Di nói mình không có ác ý, Tôn Hằng dĩ nhiên tin tưởng, bởi vì hôm nay, đã qua mấy ngày từ sự kiện Phù Đãng Sơn kia.

Nếu như hắn muốn tố cáo mình, đã sớm hành động.

Chỉ có điều, ngồi với một người giữ bí mật của mình trong tay, Tôn Hằng không được tự nhiên cho lắm.

Thậm chí, vừa khi nãy, trong lòng của hắn còn sinh ra sát cơ.

Nhưng mà nơi này là đường lớn của quận thành, hơn nữa không biết võ nghệ của Lưu Di như thế nào, nhưng khinh công của hắn tuyệt đối tốt.

Phải biết rằng, hắn có thể chạy trốn khỏi tay của Tam thủ lĩnh của Phi Ưng Bang Nhập Vân Hạc.

Tôn Hằng cũng không có nắm chắc mình bắt được hắn.

Nên mới đè nén sát cơ lại.

Trở lại căn tiểu viện của mình, thì Tôn Hằng đã thấy một người đang đợi ở trước cửa rồi.

"Tôn huynh đệ."

Người tới mặc quần áo và trang sức của Tam Hà Bang, nghiêm mặt chắp tay chào Tôn Hằng: "Nhị phu nhân cho mời!"

Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: "Bang chủ cũng ở đó."

...

"Thuộc hạ Tôn Hằng, gặp qua bang chủ, Nhị phu nhân!"

Trong sân của Thẩm Điệp Lan, Tôn Hằng thay đổi trang phục của Nội Vụ Các, đứng trước đình trúc kia, cúi người hành lễ với hai người bên trong.

Mà trong cái đình làm bằng trúc này, có một nam một nữ đang ngồi ngăn ngắn ở đó.

Người nam mặc áo đạo (Áo của những nhà nho thường mặc), nét mặt uy nghiêm, hai con ngươi lấp lóe, da thịt non mịn như con nít, đây là bang chủ của Tam Hà Bang, tiên thiên cao thủ Dư Tĩnh Thạch.

Hắn đang ngồi ngăn ngắn trên ghế đá,

Mặc dù vóc người không khôi ngô, nhưng lại có một cỗ khí độ khiến cho người đối diện phải thấp thỏm, ánh mắt của hắn rơi xuống người Tôn Hằng, thậm chí có thể để cho Tôn Hằng không thế không cúi thấp lưng.

Loại uy thế vô hình này, so với khí tức áp bách của Đinh Thị Tam Hung, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Mà người nữ ngồi bên cạnh hắn, ngũ quan tinh xảo, diện mạo thành thục, dáng người đẫy đà, chính là nhị phu nhân của Dư bang chủ Thẩm Điệp Lan.

Hai người đang cầm lấy tay của nhau, không ngại ngùng gì mà hiển lộ sự ân ái của mình với người ngoài.

Trai tài gái sắc, nếu như người ngoài nhìn thấy được, thì sẽ khen đây là một cặp trời sinh.

Chỉ có điều, theo Tôn Hằng biết, thì Dư Tĩnh Thạch đã sớm trên năm mươi tuổi, đây chính là một cặp chồng già vợ trẻ.

Mà trừ đó ra, ở trong ngôi đình này còn có một bóng người xinh đẹp đang đứng ở một bên, đó là một trong tứ đại anh kiệt của Tam Hà Bang, kiếm khách xinh đẹp Nguyễn Nguyên Hương.

"Tôn Hằng."

Giọng của Dư Tĩnh Thạch mang theo từ tính, làm cho người nghe khó thể cự tuyệt được: "Ngươi ngẩng đầu lên!"

Tôn Hằng nghe vậy thì ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc đứng yên tại chỗ, tùy ý cho những người ở đây dò xét.

"Ừ!"

Nhìn thấy Tôn Hằng, Dư Tĩnh Thạch chậm rãi gật đầu: "Không tệ, không tệ!"

Bị đối phương quét nhìn cơ thể của mình như vậy, Tôn Hằng vô thức kéo căng cơ thể của mình lên, hắn cảm nhận được dường như đối phương có thể nhìn thấy hết cơ thể mình vậy, ngay cả sự vận chuyển của nội khí trong cơ thể hắn, cũng chậm lại một chút.

Có thể ngay lập tức nhìn thấy tu vi của người đối diện, đây chẳng lẻ là công năng mới của tiên thiên?

Cũng không biết Tụ Bình Khí Tức Thuật của mình, có thể che đậy khí tức của mình không nhỉ. Theo lý mà nói, thì hẳn là không vấn đề gì nhiều hơn.

"Tất nhiên không sai!"

Thẩm Điệp Lan cười tiếp lời: "Còn trẻ như vậy, mà đã tiến giai nội khí cảnh giới, là phúc của Tam Hà Bang!"

"Thuộc hạ có ngày hôm nay, đều dựa vào sự giúp đỡ của bang phái."

Tôn Hằng lần nữa chắp tay lại, trong lòng của hắn cũng dần buông lỏng: "Ơn huệ này, Tôn Hằng vĩnh viễn không dám quên!"

"Được, được!"

Đôi mắt của Dư Tĩnh Thạch nhẹ nhàng chuyển động, liên tục gật đầu: "Ta nghe nói, ngươi đang tìm kiếm công pháp ngạnh công của cảnh giới nội khí?"

"Không sai!"

Tôn Hằng gật đầu.

Chuyện này không phải là bí mật, hắn nhờ cậy không ít người.

Có Hoàng Mạc, có Ngọc Châu, có Trịnh Luân, thậm chí hắn còn đi Miên Nguyệt Lâu một chuyến, hỏi thăm Thạch Ngọc Thiền, xem chỗ các nàng có bán công pháp loại này không.

"Vì sao?"

Thẩm Điệp Lan tò mò mở miệng: "Ngạnh công rất khó luyện, cũng cực kỳ tốn thời gian, nhưng hiệu quả lại không có bao nhiêu, sợ là sẽ kéo dài tốc độ tăng trưởng tu vi của ngươi."

"Thuộc hạ trời sinh thần lực, đã từng học qua rất nhiều công pháp không kém, nên cũng hơi có thành tựu, bây giờ muốn thử luyện ở phương diện này một chút."

Tôn Hằng nín thở nói, sau đó hiển lộ ra Thập Tam Hoành Luyện cường hóa, chỉ là nhẹ nhàng phát lực một cái, sau đó thu liễm lại.

"Thì ra là như thế."

Dư Tĩnh Thạch chậm rãi gật đầu: "Tố chất cơ thể của người, đúng là cường đại hơn người thường rất nhiều, nếu không luyện cạnh công, thì hơi đáng tiếc."

"Chỉ là…"

Giọng của hắn hơi cao lên, tiếp tục nói: "Bang của chúng ta cũng có mấy vị tu luyện ngạnh công, nhưng cũng không có thành tựu gì nhiều, hay là thôi đi!"

"Phu quân."

Thẩm Điệp Lan ở bên cạnh vặn vẹo cái eo, ôn nhu nói: "Ngươi còn không biết sao? Cây Kim Linh Trúc có thể khiến cho Thiên Hùng bái nhập vào Âu Dương Gia, là hai người Tôn Hằng và Ngọc Châu phát hiện nha. Lúc trước ta sợ ban thưởng cho bọn họ quá nhiều, ngược lại rước lấy phiền toái cho họ, cho nên không có ban thưởng cái gì quá mức."

"Mà hiện nay, thì hắn đã thành tựu nội khí rồi, hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy, có phải ngươi nên bồi thường hắn một chút hay không!"

"A!"

Dư Tĩnh Thạch nghiêm mặt lại, bây giờ hắn mới tỉ mỉ đánh giá Tôn Hằng.

Một lát sau, hắn trầm giọng nói: "Tôn Hằng, ta cho ngươi một cơ hội, có thật là ngươi muốn một môn ngạnh công cao mình không? Bởi vì do ngươi trợ giúp Thiên Hùng nên ta quyết định thưởng thêm cho ngươi, nếu ngươi đổi phần thưởng khác, thì vẫn còn kịp!"

Tôn Hằng thoáng chần chờ một chút, nghiêm mặt mở miệng: "Thuộc hạ vẫn hy vọng có thể được ban thưởng công pháp ngạnh công."

"Ừ!"

Mặc dù nhìn qua, thì Dư Tĩnh Thạch không có đồng ý với lựa chọn của Tôn Hằng, nhưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ là nghiêng người lại, ghé vào tai của Thẩm Điệp Lan nói nhỏ mấy câu.

Đôi mắt của Thẩm Điệp Lan sáng lên, đầy thâm ý nhìn Tôn Hằng, sau đó xoay người đứng dậy, không biết đi nơi nào.

Một lát sau, Thẩm Điệp Lan cầm một quyển sách đi tới, tự mình đưa cho Tôn Hằng: "Tiểu gia hỏa, hy vọng ngươi có thể có thành tựu trên con đường ngạnh công này."

"Đây là..."

Quyển sách này được bọc cẩn thận bằng da thú, nhưng lại không có tên sách.

"Đây là một môn ngạnh công có tên gọi là "Kim Thân Công", chính là tuyệt kỹ thành danh của Nhạn Phù Phái Phùng Tử Ngọ. Năm đó hắn có việc muốn nhờ ta, nên dùng môn công pháp này để trao đổi."

Dư Tịch Thạch nhấc lên đoạn chuyện cũ này, không khỏi nhẹ nhàng cười cười: "Môn công pháp này, tổng cộng bảy tầng. Chỉ có điều, ngay cả Phùng Tử Ngọ, cũng chỉ có thể tu đến tầng thứ sáu, mà tầng thứ sáu, cũng đã xem như không tệ rồi."

"Phùng Tử Ngọ…"

Tôn Hằng cúi đầu, lẩm bẩm cái tên này: "Chẳng lẽ là một trong tám vị trưởng lão của Nhạn Phù Phái Thiên Lực Sĩ Phùng tiền bối?"

Nếu như hắn muốn tìm hiểu ngạnh công, thì cũng sẽ tìm hiểu những cao thủ am hiểu ngạnh công.

Mà Phùng Tử Ngọ, chính là một vị ngạnh công rất cao minh.

Đồng thời, hắn có thể trưởng thành trưởng lão của Nhạn Phù Phải, thì ít nhất cũng phải là một nội khí viên mãn nhất lưu cao thủ!

Dư Tĩnh Thạch gật đầu: "Không sai, chính là hắn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.