Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Chương 2: Chương 2




Tục ngữ có câu: Ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, người không tiền của phi nghĩa thì không giàu!

Câu tục ngữ này thật chính xác!

Trong hang động, Tôn Hằng nhìn đống tiền trước mặt mình, mặc dù hắn có khả năng kiểm soát cơ thể mình rất tốt, nhưng hô hấp vẫn trở nên gấp gáp.

Gần bốn mươi lượng bạc trắng!

Thế giới này giá cả của một lượng bạc không có thay đổi, vẫn cứ một lượng bạc đổi được ngàn đồng tiền, trong này gần như một nửa là tiền xu, cho nên đủ chứa đầy một cái rương nhỏ!

Ngón tay khẽ vuốt mười lượng bạc, vẻ nóng rực trong mắt Tôn Hằng dần dần tiêu tán, hắn hít sâu một hơi, hô hấp trở nên chậm rãi vững vàng trở lại.

Từng đồng tiền trong tay của hắn trượt xuống, tạo thành những âm thành 'leng ka leng keng' giòn vang, những âm thanh rất mê người, làm cho người khác say mê.

Tuy nhiên, tại thời điểm này Tôn Hằng đã khôi phục lại thanh tỉnh.

Tiền bạc mặc dù tốt, nhưng cũng không phải thứ mình truy cầu ở kiếp này, ngược lại sẽ gây mê hoặc tâm trí, vì vậy nên hắn sẽ không lấy.

Giống như mấy người Hoàng Thế Hữu, quả thật là thấy tiền sáng mắt, vì những đồng tiền này mà giết người đoạt mệnh.

Nghe nói mấy tháng gần đây, có mấy người miền núi trong lúc thu thập Thiết Tuyến Đằng, đã phát hiện được dược liệu quý hiếm ở trong núi, nên đổi được không ít tiền.

Bây giờ có vẻ, những tiền bạc mà bọn họ dùng dược liệu để đổi được, đều ở nơi này.

Đáng tiếc, Hoàng Thế Hữu mấy người người này tuy chiếm được tiền bạc, nhưng lại không có phúc để hưởng, cuối cùng lại tiện nghi cho mình.

Cất kỹ mớ tiền bạc này, Tôn Hằng mang theo hộp tiền đi ra khỏi hang động, bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn ở ngoài, tạo dựng hiện trường giả.

Đợi cho mọi chuyện thỏa đáng, hắn mới mang theo một số cây Thiết Tuyến Đằng đi lên núi, sau đó tìm một chỗ bí mật, đem hòm đựng tiền chôn xuống dưới đất.

Loan Khải Sơn lớn như vậy, nếu muốn ở dãy núi này tìm một cái hòm được giấu dưới mặt đất, không khác gì là mò kim đáy biển cả!

Nhìn mặt đất dưới chân mình đã không khác gì mặt đất những nơi xung quanh, lúc này Tôn Hằng mới yên lặng gật đầu, đã giấu kỹ như vậy rồi mà nếu vẫn có người tìm ra được, vậy thì hắn cũng lạy!

"Phặc…"

Tôn Hằng xoay cổ tay của mình, bóc một mảng vỏ cây ở một cái cây gần đó, đây là dấu hiệu phòng trường hợp hắn lỡ quên địa điểm này.

Vừa bóc xong, khóe miệng của Tôn Hằng vểnh lên, trên mặt của hắn lộ vẻ vui mừng.

Bởi vì võ học của hắn lại có tiến triển.

Trong khi chiến đấu với Mã Minh, hắn dùng hết sức, Tam Điệp Lãng chồng lên tới lần thứ ba, không chỉ một đao chém chết đối thủ, mà cũng đạt tới cảnh giới đại thành của Tam Điệp Lãng!

Đến lúc này, hắn mới hiểu được, cái gọi là phương pháp dùng lực của Tam Điệp Lãng có ý nghĩa gì.

Cái gọi là gấp ba lần lực đánh, chỉ là một cái danh xưng thôi.

Hiệu quả chân chính của nó, chính là phương pháp phát lực của Tam Điệp Lãng, có thể dồn hết sức lực của cơ thể, dồn vào một chỗ.

Nghĩ lại cũng đúng, sức lực của con người có giới hạn nhất định, khi đánh ra một quyền, làm thế nào cũng không có thể phát huy được gấp ba lần sức lực.

Nhưng mà dưới tình huống bình thường thì sức mạnh của quyền này sẽ bị phân tán, cơ bắp sẽ không thông. Nếu sức mạnh của bản thân một người là mười phần, thì sức mạnh phát huy của quyền đó sợ còn chưa tới một phần nữa.

Mà Tam Điệp Lãng, thì thông qua rèn luyện, từng bước dạy cho người ta biết thế nào là vận kình phát lực, tới lúc mỗi một quyền, mỗi một kích, đều có thể xuất ra toàn bộ sức mạnh của bản thân.

Bởi vì như vậy, nên mới được so sánh là phát huy được gấp ba lần lực đánh bình thường.

Giống như bây giờ, bình thường Tôn Hằng sẽ không có thể đơn giản mà bóc được một mảng vỏ cây lớn như vậy được, nhưng khi hắn vận chuyển Tam Điệp Lãng, sức mạnh toàn thân dồn vào xương ngón tay, sau đó đột nhiên dùng lực, trong chớp mắt đã có thể kéo vỏ cây xuống.

Nếu như lúc này hắn cùng với Mã Minh quyết đấu, Tôn Hằng chắc chắn có thể dùng ba đao chém hắn thành hai mảnh!

Dù cho thể lực của hai người không kém nhau bao nhiêu.

Hắn xuống núi, đem nửa bó Thiết Tuyến Đằng bàn giao lại, ngày hôm sau trôi qua bình yên, Tôn Hằng cũng không biểu hiện ra điều gì khác thường cả.

Xem ra, chuyện mấy người Hoàng Thế Hữu gặp nạn, vẫn còn chưa ai phát hiện ra.

Ngày hôm sau Tôn Hằng vẫn tiếp tục lên núi một mình, sau khi ở trên núi hết một ngày, khi hắn xuống núi trở về doanh địa, còn chưa đi tới doanh địa, thì đã nghe được tiếng ồn ào từ xa xa truyền đến..

...

"Bốp!"

Trong phòng của Lôi Thiên, Hoàng Lân khuôn mặt đỏ bừng, đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích.

"Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lôi Thiên lửa giận dâng lên, vẻ mặt dữ tợn, dường như hận không thể một chưởng đánh chết Hoàng Lân vậy: "Tên họ Mã cùng Hoàng Thế Hữu đều là người của ngươi, xuất hiện chuyện này, ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết gì cả?

Thân Độc cũng ngồi bên cạnh, vẻ mặt của hắn âm trầm, trong đôi mắt của hắn, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Ngược lại Trương Khiếu, mặt dù vẻ mặt của hắn cũng rất hoảng hốt, nhưng trong mắt lại hiện sự vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Hoàng Lân là đứa học trò mà sư phó của hắn yêu thương nhất, trong lòng của hắn đối với chuyện này rất bất mãn.

"Sư phó!"

Hoàng Lân quỳ thẳng xuống đất, trên mặt của hắn đau đớn, mở miệng nói: "Theo tình huống hiện tại, đúng là có người vì tiền tài, mà cố ý giết người, chắc hẳn mấy người bọn hắn cũng bị người khác giết người cướp của."

"Ta cũng đoán được điều này!"

Lôi Thiên vỗ mạnh vào ghế sau đó rống to: "Nhưng Hoàng Thế Hữu tại sao lại bị Linh Hầu Thập Tam Kích đánh tới chết? Là ai giết đi hai huynh đệ Mã Minh?"

"Chuyện này..."

Giọng của Hoàng Lân bị nghẹn lại, hắn cũng có suy đoán, nhưng hắn không dám nói.

"Bẩm sư phó!"

Trương Khiếu thấy câu chuyện dần trở nên xấu đi, nếu như cứ tiếp tục kéo dài, e rằng lửa giận của sư phó cũng sẽ lan tới mình, lúc này mới bước lên một bước, hắn cao giọng nói: "Theo đồ nhi biết, gần đây Hoàng Thế Hữu rất thân với một người tên là Mãnh Tử, Mãnh Tử người này tính cách rất ngoan độc, rất thích không làm mà hưởng, nghe nói hắn đã từng giết người cướp của rồi!"

"Bởi vậy, đồ nhi cả gan suy đoán, khoảng thời gian gần đây có việc dã thú ăn thịt người, rất có thể là do Hoàng Thế Hữu cùng Mãnh Tử làm! Mục đích của bọn họ cũng vì tiền bạc mà thôi. Điều này có thể nhận ra rất dễ dàng, những người không may bị dã thú ăn thịt, đa số là những người có rất nhiều tiền!

"Như vậy..."

Thân Độc ung dung mở miệng: "Vậy chuyện gì xảy ra với Mã Minh huynh đệ? Nơi bọn họ bị giết, rất vắng vẻ nha!"

Hắn cười lạnh, mặc dù không có nói thẳng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Việc giết người cướp của, Mã Minh huynh đệ cũng có tham gia!

Nhưng mà đến cuối cùng, không biết vì sao, có lẽ là chia chiến lợi phẩm không đều, nên bốn người bọn họ mới thủ tiêu lẫn nhau để độc chiếm của cải.

Mã Minh đã chết dưới đao của Hoàng Thế Hữu, Hoàng Thế Hữu bị chết bởi côn pháp, Mã Dung đạp phải bẫy và bị tên bắn xuyên qua họng, chỉ có tên Mãnh Tử biến mất, nhất định là tên này đã mang theo tiền chạy thoát!

Hiện trường giả mà Tôn Hằng để lại, dẫn dắt suy nghĩ của bọn họ.

Mặc dù có sơ hở, cũng sẽ không có ai liên tưởng đến hắn được.

"Tên mất dạy!"

Lôi Thiên bước lên một bước, đạp bay Hoàng Lân: "Nhìn xem ngươi tìm được người thế nào? Người bên cạnh ngươi đều là loại mặt hàng này à?"

Chuyện như vậy, Thân Độc tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, sở dĩ mấy người ở đây không nói, chỉ là không muốn làm hư thể diện của tiệm thuốc mà thôi.

"Lúc bình thường thì không nói!"

Lôi Thiên giận dữ, hắn nói không kịp thở: "Bây giờ là lúc nào? Lúc rất cần người! Hơn nữa, nếu như việc buôn bán của chúng ta có thể tiếp tục, thì sẽ càng rất cần người! Xảy ra việc như vậy, ngươi nói xem, ai dám tới làm cho chúng ta? Con mẹ nó đứa nào dám tới?"

Bình thường, mặc dù cũng có lúc chết mấy người, nhưng Lôi Thiên cũng chưa từng giận đến vậy?

Bởi vì tình huống bây giờ thì không giống ngày thường!

"Sư phó!"

Hoàng Lân bò dưới sàn, hắn quỳ gối ôm chân Lôi Thiên, liên lục dập đầu: "Đồ nhi sai rồi, đồ nhi biết sai rồi!"

"Tất nhiên là ngươi sai rồi!"

Lôi Thiên hừ lạnh một tiếng "Nhưng mà việc cần làm bây giờ là, đem chuyện này chìm xuống, trấn an tâm tình của bọn người miền núi. Về sau không cho phép một mình lên núi, một tổ bốn người! Thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều, chuẩn bị 2 tháng tới, sẽ có người qua đây kiểm hàng!"

"Về phần kia Mãnh Tử, hừ hừ..."

"Sư phó nói đúng!" Trương Khiếu đứng bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu.

"Có nghe rõ chưa hả?" Lôi Thiên hét thẳng vào mặt Hoàng Lân.

"Nghe rõ, nghe rõ!" Hoàng lân liên tục gật đầu.

"Nghe rõ thì nhanh chóng triển khai xuống cho ta!"

Lôi Thiên tiếp tục đạp bay Hoàng Lân: "Nếu chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, ta sẽ tự tay lột da của ngươi ra!"

Đôi mắt của Thân Độc nhẹ nhàng chuyển động, một tay vân vê cúc áo, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.