Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 4: Tỷ tỷ




Bất quá mộng tưởng tuy đẹp, nhưng thực tế càng tàn khốc hơn, ngưng tụ linh thể, thành tựu Đại vu sư nói dễ vậy sao? Mở ra bảy diệu trong Lnh Hải càng khó khăn hơn nhiều lần so với việc mở ra bảy đạo linh thân, chuyện này đối với mỗi người có liên quan rất lớn tới linh hồn, ngộ tính, tư chất, thậm chí là kỳ ngộ. Có người nói đây là một cái ranh giới, sự thực đúng là như vậy, trước đây tu luyện Vu pháp, chỉ cần ngươi chăm chỉ, mỗi ngày khắc khổ tu hành, sớm muộn có một ngày sẽ tu luyện ra linh tượng, nhưng đi tới cảnh giới Vu sư cao cấp thì khác, chỉ dựa vào khắc khổ tu luyện thì còn thiếu nhiều lắm, dù cho ngươi tu luyện mỗi thời mỗi khắc, ngộ tính không được, không mở ra bảy diệu Linh Hải thì cũng là uổng công, hơn nữa đến cảnh giới này, linh tượng có nhu cầu linh khí rất cao, chỉ bằng vào thu nạp linh khí thiên địa căn bản không đủ, vì thế cảnh giới này cũng yêu cầu rất cao về tài nguyên.

Nói thẳng một câu, đến cảnh giới Vu sư cao cấp, nếu tư chất ngươi không tốt, vừa không có tài nguyên, muốn mở ra bảy diệu Linh hải, muốn tái tạo thân thể, quả thực còn khó hơn lên trời, hiện tại ở thế giới Huyền Hoàng, trong một nghìn Vu sư có được một người thành tựu Đại vu sư đã là vô cùng tốt rồi/

Con đường Vu pháp, bảy đại cảnh giới, mỗi một cảnh giới đều cần công pháp tu luyện, tựa như Vu sư cao cấp, chỉ cần dung linh khí ôn dưỡng linh tượng, coi như ôn trưỡng một trăm năm cũng không đủ mở ra bảy đạo linh diệu, điều này cần có công pháp dẫn dắt.

Từ sau khi ngưng tụ ra linh tượng, Trần Lạc vẫn không có chân chính tu luyện, cũng không phải hắn không muốn tu luyện, mà trong tay hắn không có công pháp thích hợp, bởi vì linh tượng hắn có kinh khủng, một loại công pháp căn bản không được. Cũng giống như cơ thể con người, thân thể quá lớn nhưng không có quần áo đủ rộng thì cũng chẳng khác gì không mặc.

Vốn khi gặp được Ma quân Thất Dạ, cho rằng đối phương từng vào Nam ra Bắc, trải qua Cửu Thiên, từng hạ xuống Cửu U, có thể kiếm được một quyển công pháp tu luyện từ chỗ đối phương. Nhưng kết quả, sau khi chứng kiến linh tượng biến thái của hắn, Thất Dạ cũng trợn tròn mắt, không thể cấp cho Trần Lạc một công pháp tu luyện thích hợp, ngay cả những công pháp kinh điển chỉ nghe qua thì hầu như cũng không thích hợp cho Trần Lạc tu luyện.

Làm sao bây giờ? Trần Lạc thực sự không biết, cứ như vậy tĩnh tọa một canh giờ, càng nghĩ càng thấy buồn bực.

- Mẹ nó.

Trần Lạc mắng một tiếng, đứng lên quyết định đi uống rượu cho sảng khoái.

Trong cuộc đời, tám chín phần mười là những việc không như ý, con đường tu hành khó tránh khỏi va chạm dập đầu, ai cũng không thể bảo đảm thuận buồm xuôi gió, huống hồ là Trần Lạc vốn chẳng có mấy ý chí theo đuổi cảnh giới tu vi. Từ trước đến giờ hắn đều là đi được đến đâu hay đến đó, tu đến nơi nào thì tu, chưa bao giờ cưỡng cầu, cũng không miễn cưỡng, tất cả thuận theo tự nhiên, con người mà, sống đơn giản là được, không cần thiết phải mệt mỏi như vậy.

Rời khỏi trang viên, Trần Lạc tùy tiện tìm một quán rượu gần đó, trong đại sảnh có rất nhiều người, rất là náo nhiệt, túm năm tụm ba ngồi cùng một chỗ, uống rượu nói chuyện phiếm. Trần Lạc nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện còn có mấy người quen, dĩ nhiên là những người vừa mới gặp phải trên đường, dường như là Miêu Hoành phân đoàn trưởng đoàn vinh quang Phi Thiên gì đó. Khi bọn họ thấy được Trần Lạc cũng là sững sờ, Trần Lạc gật đầu mỉm cười chào, xem như có lễ tiết, dù sao người ta từng rút đao tương trợ trên đường, bất kể là hắn có cần hay không.

Trần Lạc tìm một góc, ngồi xuống bên mép tường, gọi chủ quán, một hơi trực tiếp muốn một bàn mỹ vị toàn món ngon, ba bình rượu ngon, điều này thực khiến đám người Miêu Hoành rất là giật mình, đặc biệt là thiếu nữ Niệm Kiều, con ngươi càng trừng lớn như muốn lồi ra, bĩu môi, nói:

- Khẩu vị con mèo bệnh kia thật lớn, nhìn bộ dáng hắn yếu đuổi mỏng manh, dĩ nhiên lập tức gọi nhiêu thức ăn như vậy, còn cả ba vò rượu, một mình hắn có thể ăn hết sao?

- Hay là hắn cho rằng đây là một loại khoe khoang xa hoa?

Lâm công tử phẩm trà thơm, cười nhạt đánh giá.

- Gọi nhiều mỹ vị như vậy ở trong tửu lâu này thì có gì xa hoa.

Niệm Kiều khinh thường nói:

- Thực sự là, không có chút kinh nghiệm va chạm xã hội.

- Thế nên ta mới nói hắn ra vẻ mà thôi.

- Ra bên ngoài không được tùy tiện đánh giá người khác.

Miêu Hoành vẫn lấy thân phận tronwgr bối răn dạy thiếu nữ Niệm Kiều và Nhị công tử Thái Hành Lâm gia, biết cả hai người này ra đời chưa được bao lâu, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu đã gặp được, Tiểu Kiều, ngươi qua chỗ vị huynh đệ kia nói lời xin lỗi đi.

- Này đoàn trưởng đại nhân, tại sao ta phải xin lỗi hắn?

- Lúc trên đường, ngươi không phân rõ trắng đen, hoài nghi người ta là đồng mưu sơn tặc, chẳng lẽ không đủ xin lỗi hắn sao?

- Nhưng ta… Nhưng ta đã cứu hắn đó.

- Đây là hai chuyện khác nhau, ân là ân, oán là oán, cừu là cừu, nếu ngươi đã hiểu lầm người ta, phải biết xin lỗi với người ta, đây là quy củ của đoàn chúng ta, cũng là đạo lý làm người.

- Miêu đoàn trưởng, có phải có chút quá mức rồi không?

Thần tình Lâm công tử có chút không vui, ngạo nghễ nói:

- Hắn bất quá chỉ là một gã nông dân mà thôi.

- Lâm công tử, Tiểu Kiều, các ngươi lần đầu tiên đi xa nhà, cần phải thu hồi tính cách công tử tiểu thư của mình lại, nhớ kỹ đừng nên lấy loại tâm thái này đánh giá người khác. Đi ra bên ngoài, tự thân lực lượng cố nhiên trọng yếu, thế nhưng hơn bằng hữu như hơn đường, khi ngươi bị hãm sâu trong hiểm cảnh, người có thể cứu ngươi có thể cũng chỉ vì ngươi từng nói lời xin lỗi với người ta, từ đó người ta coi ngươi là bằng hữu.

Nghe Miêu Hoành giảng đạo lý, Lâm Ngọc Sơn chỉ hất mũi, cười nhạo một tiếng, chừng như xem thường.

Niệm Kiều quen được nuông chiều từ bé, bình sinh hầy như rất ít đi xin lỗi người khác, đương nhiên không phải nàng không thể bỏ xuống tâm thái, cũng không phải không thể bỏ xuống thân phận tiểu thư, chỉ là nghĩ dù gì mình cũng từng cứu mạng gia hỏa này, hiện tại còn phải đi xin lỗi hắn, điều này Niệm Kiều không làm được.

Mặc kệ Miêu Hoành khuyên như thế nào, hai người vẫn thờ ơ. Đối với chuyện này, Miêu Hoành cũng vô cùng bất đắc dĩ, cũng không dám răn dạy quá, bởi vì bất luận là Lâm công tử hay Niệm Kiều, thân phận của bọn họ đều không tầm thường. Thái Hành Lâm gia là các lão đoàn vinh quang Phi Thiên, còn phụ thân Niệm Kiều không chỉ là quân sư đoàn vinh quang Phi Thiên, lại còn là sư phụ của hắn. Hắn biết Lâm gia và sự phụ sắp xếp cho Lâm công tử và Niệm Kiều vào trong phân đoàn của mình chính là có ý rèn luyện hai người trẻ tuổi này một chút, cũng mặc kệ Lâm Ngọc Sơn hay Niệm Kiều từ nhỏ đều sống an nhàn sung sướng, một người kiêu ngạo ghê gớm, một vị tùy hứng ghê gớm, đều khiến hắn rất đau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.