Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 37




Quý Thư Lăng đóng cửa ở trong phòng cả buổi chiều, hai vợ chồng Quý gia ngồi ở salon, mặt mày buồn bã.

Thời gian ăn tối trôi qua, ba người Quý gia không ai ăn miếng nào.

"Ông xã, bây giờ phải làm thế nào?" Lương Úc Hà đau đầu suy nghĩ, hai vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói.

"Còn có thể làm thế noà được nữa? Tính cách của nha đầu kia, em không phải là không biết, đụng tới chuyện có liên quan tới Đường Vũ, nó rất cố chấp. Nếu cháu ngoại của chúng ta nhất định không có ba, cũng không thể khiến nó không có cả ông ngoại bà ngoại được. . . . . ." Quý Trung Hãn vẻ mặt đau khổ nói.

"Em muốn nói chuyện với Đường Vũ xem sao." Bà đề nghị.

"Ngày mai Đường Vũ đang muốn đi cầu hôn người khác rồi, nói với nó sẽ làm mọi chuyện rắc rối hơn, Thư Lăng đã nói, nếu để Đường Vũ biết, nó sẽ trốn tới chỗ mà chúng ta không thể tìm được, anh không muốn mạo hiểm." Ông hiểu con gái cũng không phải chỉ một chút mà thôi.

Chín giờ tối, Quý Thư Lăng cuối cùng cũng ra khỏi phòng, đứng ở phòng khách, nhìn vẻ mặt đau khổ của ba mẹ, vành mắt không khỏi đỏ lên, quỳ hai đầu gối xuống.

"Ba, mẹ, con xin lỗi. . . . . ."

"Con đang làm gì vậy?" Quý Trung Hãn nhảy dựng lên trên ghế salon, vừa nói, vừa chạy lại bên cạnh con gái kéo cô đứng dậy.

"Con xin lỗi ba mẹ, con xin lỗi ba, con xin lỗi mẹ! Con không nên làm ba mẹ lo lắng."

"Bây giờ nói cái này làm gì? Con gái ngốc, đừng như vậy, con như thế này, làm ba cũng muốn khóc theo." Quý Trung Hãn mắt đỏ hoe nói.

"Tiểu Lăng Giác, mẹ cầu xin con được không? Con nói với Đường Vũ đi, nó nhất định sẽ chịu trách nhiệm. . . . . ." Lương Úc Hà nói tới đây ôm lấy con gái, một nhà ba người vì con ngỗng ngốc nghếch Hướng Đường Vũ mà khóc đỏ mắt.

"Mẹ, con không muốn như vậy. Anh Vũ đã mua nhẫn muốn cầu hôn với chị Y Tinh, chứng tỏ anh ấy muốn kết hôn với chị Y Tinh, con không muốn dùng đứa nhỏ trói buộc anh ấy, hơn nữa anh ấy nói rất rõ, chỉ muốn con làm em gái . . . . ."

"Nếu như làm em gái, làm sao lại làm cho con có thai?" Quý Trung Hãn tức giận muốn chết, nếu không lo lắng cho con gái, ông là người đầu tiên xông tới Hướng gia đòi công bằng cho con gái. l e q uuydo n

Sáng sớm hôm nay, con gái ông nhân lúc ăn sáng, nói cho bọn họ biết, cô đã mang thai hơn hai tháng, quyết định sinh đứa bé ra, hơn nữa còn muốn bọn họ đảm bảo, tuyệt đối không nói ra bí mật này cho Hướng Đường Vũ biết anh là cha đứa bé.

"Con đã nói rồi, anh ấy uống say, hơn nữa còn là con chuốc cho anh ấy say, con. . . . . . Con không ngờ một lần lại mang thai."

Chỉ có cô biết mình đang biện minh, cô rõ ràng trong lòng, cô nên ngừa thai, dù sao anh Vũ cũng say, nhưng cô theo bản năng không muốn ngừa thai.

Trong lòng cô đã có tính toán trước, cô không có biện pháp làm cho anh Vũ yêu cô, thì cô nên giành lấy một phần khác từ anh Vũ, một đứa bé, cô vốn cho rằng cơ hội không nhiều. . . . . . &le^ê quy/y do^nn

"Ba, mẹ, con khiến cho ba mẹ lo lắng, con thật sự xin lỗi. Tiền lương mấy năm nay của con vẫn còn, con quyết định đi Cao Hùng, con có liên lạc với bạn học thời đại học tên là Hà Vân, chỗ làm việc của cô ấy đang cần tuyển người, công việc nhẹ nhàng, con vừa có thể làm việc vừa chờ sinh em bé. . . . . ."

"Không được!" Hai người đồng thanh phản đối.

"Con ở lại trong nhà, ba mẹ nuôi con, để chúng ta chăm sóc cho con không tốt à? Một mình con bụng mang dạ chửa đi xa như vậy, chúng ta không yên tâm." Lương Úc Hà vội vàng phản bác.

"Mẹ, con không thể ở lại Đài Bắc, hai nhà chúng ta ở gần nhau như vậy, sao giấu được chuyện con có đứa bé chứ? Hơn nữa, con có nói với anh Vũ rồi, con muốn đi Mỹ cùng Cạnh Nghiêu."

"Con chỉ để ý tới Đường Vũ, không để ý tới cảm nhận của ba mẹ sao?"

"Con không có, mẹ, nếu như con không thể đến Cao Hùng, không thể làm gì khác hơn là đi Mỹ với Cạnh Nghiêu, con không thể nào ở lại Đài Bắc, không thể nào trơ mắt nhìn anh Vũ và chị Y Tinh kết hôn, mẹ, con xin mẹ mà. . . . . . Để cho con đi Cao Hùng đi có được không? Mấy năm nay, không phải là mẹ vẫn luôn muốn cùng với ba hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào của thế giới hai người sao? Cao Hùng cũng không xa lắm, ngồi máy bay chín mươi phút là đến, gần hơn so với nước Mỹ rất nhiều. . . . . ." le^ê quy/y do^nn

"Thư Lăng, con ——" Lương Úc Hà còn muốn khuyên bảo con gái, nhưng lại bị ông xã ngăn lại.

Quý Trung Hãn lắc đầu một cái với bà xã thân yêu. Lo lắng bà mà kiên trì khuyên nhủ nữa, về sau muốn gặp con gái phải bay mười mấy tiếng mới gặp được.

"Con định khi nào thì đi Cao Hùng?" Ông hỏi con gái.

"Chờ qua sinh nhật anh Vũ."

"Lương Cạnh Nghiêu kia, con không thể thử thích anh ta sao?" Quý Trung Hãn âm thầm tình toán phương án xấu nhất. Nếu như không có cách nào khiến Đường Vũ hồi tâm chuyển ý, ít nhất có Lương cạnh Nghiêu xem ra là thật lòng với con gái mình.

"Con vốn cũng. . . . . . Cũng muốn thử tiếp nhận anh ấy, nhưng đó là khi con chưa có đứa bé, bây giờ có đứa bé rồi, con không có cách nào cả." Quý Thư Lăng cũng không chịu nổi. Tuần trước cô nói với Cạnh Nghiêu. Sẽ không đi Newyork với anh, cũng nói rõ lý do cho anh biết.

Ngay lập tức anh ta kinh ngạc trong chốc lát, nhưng sau đó lại nói, anh ta có thể tiếp nhận đứa bé.

Nếu ngỗng ngu ngốc quyết định cưới người khác đứa bé cũng cần có ba, anh đồng ý trở thành ba của đứa bé, hơn nữa còn đảm bảo sẽ coi như con của chính mình.

Nói không cảm động là nói dối, lúc đó cô khóc rất thảm thương.

Nhưng mà cô đã hiểu từ lâu, cảm động cũng không phải là yêu.

Cô tin tưởng Cạnh Nghiêu sẽ là một người ba tốt, cũng có thể làm được đem con cô coi như con của mình, nhưng điều kiện kiên quyết là cô phải yêu anh ta, chỉ có tình yêu chân thành mới đáp lại tấm lòng của anh ta được.

Tiếc là, tình yêu của cô đã dành hết cho anh Vũ, một chút cũng không dư thừa để chia cho người khác.

Sau khi biết mình có đứa bé, mối liên kết giữa cô và anh Vũ càng sâu hơn, cô không có cách nào dao động, cũng không có cách nào tiếp nhận Cạnh Nghiêu.

"Không có cách nào thì thôi. Con có đói bụng không? Ba nấu mì cho con ăn."

"Con ăn không vào. . . . . ." Quý Thư Lăng thở dài thật sâu, sinh nhật anh Vũ càng tới gần, cô càng đau lòng, năm nay là năm cuối cùng cô đếm ngược sinh nhật cùng anh Vũ.

"Không được, con không muốn ăn cũng phải ăn vì đứa bé trong bụng, đứa bé cần có dinh dưỡng. Con ăn một chút cũng được. Có được không?"

". . . . . . Được." Vì cục cưng, cô nên ăn một chút. "Ba, mẹ, chuyện ba mẹ đáp ứng con, nhất định phải làm được, tuyệt đối không để cho anh Vũ biết chuyện đứa nhỏ, con nhờ ba mẹ đó."

"Tiểu Lăng Giác. . . . . ." Lương Úc Hà muốn từ chối, nhưng chồng bà lại cố tình cầm tay bà, sự ăn ý giữa vợ chồng lâu năm, khiến bà không nói tiếp, Quý Trung Hãn tiếp lời.

"Con yên tâm, ba và mẹ con sẽ không cho Đường Vũ biết chuyện của đứa nhỏ, trừ khi nó hồi tâm chuyển ý."

"Anh Vũ sẽ không hồi tâm chuyển ý đâu." Quý Thư Lăng chán nản nói.

"Nó có hồi tâm chuyển ý không không quan trọng, quan trọng hơn là một nhà ba người chúng ta phải ăn no. Các người ngồi chờ một chút, để ba đi nấu mì, rất nhanh sẽ có." Quý Trung Hãn bước nhanh chân vào bếp nấu bữa tối.

Lương Úc Hà đau lòng sờ mặt con gái. Ôm chặt cô vào lòng, hai mẹ con ôm chặt nhau ngồi trên sofa. Dinen dian.lơqid]on

Tròng phòng khách lớn của Hướng Gia, bình thường khó có dịp tụ tập đầy đủ các thành viên trong gia đình ăn bữa tối như thế này bao gồm chủ nhà Hướng Vũ Tinh, vợ ông Thẩm Gia Gia; Con đầu Hướng gia Hướng Đường Văn, và vợ Liên Kỳ Khiết; con gái út Hướng gia là Hướng Đường Tâm, và chồng chưa cưới Lucien, còn có Thẩm Nhạc Dĩnh có khả năng biết trước số phận con người.

Bảy người nhà Hướng gia, cộng thêm hai vợ chồng Quý Gia, chín người hoặc ngồi hoặc đứng chung quanh bàn trà ở phòng khách.

Ngày mai, Hướng Đường Vũ sẽ cầu hôn với Phương Y Tinh rồi, người nhà họ Hướng cũng không phản đối, nhưng trong lòng bọn họ, hai mươi mấy năm qua đều cho rằng Quý Thư Lăng sẽ trở thành thành viên trong gia đình mình.

Tối nay, là do Thẩm Gia Gia hẹn mọi người tới để bàn bạc chuyện trong nhà, xem có cách nào làm cho đứa con sẽ thay đổi tâm ý trước khi cầu hôn hay không. Một khi cầu hôn, là đã xác định kết cục, không thể sửa đổi được nữa.

"Không phải em đã nói, Đường Vũ và Thư Lăng sẽ là một đôi hay sao? Tại sao bây giờ lại thành như thế này. . . . . ." Bà bắt đầu trách móc em trai Nhạc Dĩnh.

"Lúc trước em có nói với chị, trước khi Đường Vũ ba mươi lăm tuổi, bọn họ sẽ có kết quả, chị lại không đồng ý chờ, em còn có cách nào nữa?" Anh ta lại có bộ dạng bình tĩnh, từ từ thưởng thức trà Thiết Quan âm của mình.

"Nếu là một đôi thì chính là một đôi, chúng ta giúp đỡ để cho bọn họ được hạnh phúc sớm một chút không tốt hay sao chứ? Làm sao lại nhất định phải đợi đến khi Đường Vũ ba mươi lăm tuổi! Em thấy có đúng hay không? Chị chỉ muốn sớm được ôm cháu. . . . . ."

"Chị đã có hai đứa cháu rồi mà còn chưa thấy đủ sao? Bây giờ ở đây gấp gáp cái gì nữa?" Thẩm Nhạc Dĩnh cũng không nguyện ý bị mắng, ngồi cãi lại.

"Không giống nhau, chị muốn ôm cháu của đứa con thứ hai. Cứ cho là chị không vội, tiểu Hà với Trung Hãn bọn họ cũng vội đó thôi, bọn họ cũng muốn nhanh chóng được bế cháu ngoại!" Thẩm Gia Gia áy náy nhìn hai người bạn tốt.

"Giờ bọn họ cũng không vội đâu." Lời anh ta nói có ngụ ý.

Những lời này khiến cho Quý Trung Hãn và Lương Úc Hà nãy giờ đang im lặng thay đổi sắc mặt. Bọn họ có nói tạm thời giữ bí mật chuyện tiểu Lăng Giác mang thai, không ngờ cậu của Đường Vũ hình như. . . . . .

"Sao em lại biết chuyện bọn họ không vội được chứ!" Thẩm Gia Gia rất bất mãn với lời nói của em trai.

"Bên cạnh bọn họ bây giờ không phải đã có cháu rồi sao nên dĩ nhiên là không vội." Thẩm Nhạc Dĩnh nhìn vợ chồng Quý Trung Hãn ngồi bên cạnh một cái.

Thẩm Gia Gia, Hướng Vũ Tinh, Hướng Đường Văn, Liên Kỳ Khiết. . . . . . Mọi người trong Hướng gia, toàn bộ ngơ ngác nhìn sang hướng hai vợ chồng bọn họ.

"Em ...em. . . . . . Em biết?" Lương Úc Hà kinh ngạc hỏi, ngay sau đó lại nói: "Là con trai, hay là con gái?"

"Cháu trai. Thật đáng yêu." Thẩm Nhạc Dĩnh cười cười đáp lại.

". . . . . . Cháu trai?" Thẩm Gia Gia trợn to hai mắt, "Cái gì mà cháu trai?" Bà quay sang nhìn em trai mình.

Anh ta bấm đốt tay tính toán một chút, nói: "Mấy tháng nữa, có chút sinh non, nhưng đúng thời cơ tốt."

"Em nói là Thư Lăng đã mang thai?" Hướng Vũ Tinh phản ứng sớm nhất, hỏi thẳng.

Thẩm Nhạc Dĩnh không có trả lời anh rể, ngược lại nhìn hai vợ chồng bọn họ bày tỏ, "Thật xin lỗi, nhưng bọn họ có quyền biết chuyện này."

Quý Trung Hãn than thở. Vị cậu nhỏ này của Hướng gia quả thật không phải người bình thường, tuổi còn trẻ mới có ba mươi hai tuổi, lại có thể nhìn ra được tiểu Lăng Giác đang mang thai.

Thẩm Gia Gia có bảy anh chị em, Gia Gia là con thứ hai, sau có ba em trai, hai em gái, Thẩm Nhạc Dĩnh là em trai út.

"Tiểu Hà, Thư Lăng mang thai à? Có thật không?" Bà trực tiếp hỏi bạn tốt.

"Ừ. Thật xin lỗi, chúng tôi vốn đã đồng ý với Thư Lăng là không nói cho ai biết." Lương Úc Hà áy náy nói.

"Đường Vũ đáng chết, đã khiến Tiểu Lăng Giác mang thai, lại còn dám đi cầu hôn với người khác!" Hướng Vũ Tinh tức giận cầm điện thoại lên, muốn gọi đứa con thứ hai về đem ra đánh cho một trận.

Quý Trung Hãn vội vàng ngăn lại, ông hiểu tính khí của bạn tốt, ngộ nhỡ khiến Đường Vũ biết chuyện, ông không biết ăn nói với con gái như thế nào!

"Vũ Tinh, anh hãy nghe tôi nói, Đường Vũ căn bản không biết gì. . . . . ." Ông giật lấy điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất đem mọi chuyện giải thích một lần, cũng đem ý tưởng của con gái, giải thích rõ ràng.

"Tôi nhờ các người, trước tiên đừng cho Đường Vũ biết, Thư Lăng bên kia chúng tôi sẽ khuyên nó, nếu như Đường Vũ biết, bởi vì đứa bé mà đi tìm Thư Lăng, vậy thì rất phiền toái." Lương Úc Hà lo lắng không thôi.

Người nhà hai bên đều yên tĩnh lại, dường như đi vào ngõ cụt, không tìm được lối ra.

"Ngày mai Đường Vũ muốn đi cầu hôn người ta rồi, bây giờ làm thế nào? Em có cách gì mau nói đi!" Thẩm Gia Gia là người đầu tiên phá vỡ không khí trầm mặc, ra lệnh với em trai.

Thẩm Nhạc Dĩnh nhìn chằm chằm chị gái. Anh ta rốt cuộc là trêu ai chọc ai? Sớm đã cảnh cáo với chị "Dục tốc bất đạt" là chuyện xấu, Không nghe, làm ra chuyện như vậy lại muốn anh ta tìm cách giải quyết, chuyện này cũng không phải anh ta gây nên đâu!

Nhưng mà trừng lại trừng, sau một lúc lâu, anh ta nhìn về phía cháu gái Hướng Đường Tâm hỏi: "Cháu biết anh hai cháu cầu hôn ở đâu không?"

"Ở nhà hàng Lucien cầu hôn, nhà hàng đó có bàn ăn ‘Cầu hôn tất thắng’.” Cô trả lời.

"Tối mai, cháu cùng Lucien cũng đi nhà hàng đó dùng bữa, chọn bàn gần gần chỗ bọn họ mà ngồi. Các cháu khi dùng bữa thì ôm, hôn đều có thể làm, diễn càng buồn nôn thì càng tốt." Thẩm Nhạc Dĩnh căn dặn hai người.

"Chỉ như vậy? Đây chính là đề nghị của em?" Thẩm Gia Gia nghe, rất là không hài lòng.

"Chẳng lẽ chị có đề nghị tốt hơn à? Em chỉ có biện pháp này. Đường Vũ nên tự mình hiểu rõ ràng, Đường Tâm và Thư Lăng đối với nó mà nói có ý nghĩa khác nhau. Nếu không cuối cùng còn có một biện pháp, đó là trực tiếp nói cho nó biết, nó đã làm ba."

"Không được! Nếu là Thư Lăng chạy trốn không thấy bóng dáng, càng thảm hại hơn!" Bà lập tức phủ quyết đề nghị phía sau.

"Cho nên bây giờ, chúng ta chỉ có thể làm hết khả năng và chờ nghe ý trời." Thẩm Nhạc Dĩnh sau khi uống sạch Thiết Quan Âm của mình. "Em muốn đi hẹn hò đây, chuyện còn lại, các người từ từ nói chuyện. Em đi." Anh ta đứng dậy tự nhiên, đi ra cửa chính của Hướng gia.

Còn lại người nhà Hướng gia, bắt đầu ồn ào thảo luận chuyện sáu tháng sau sẽ có một sinh mệnh mới, niềm vui đón sinh mệnh mới làm cho tám người tạm thời quên đi mọi chuyện buồn phiền, quyết định chuyện này ngày mai lại bàn tiếp.

Hoàng hôn.

Quý Thư Lăng đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ, nhìn mặt trời chậm chạp đi về phía chân trời, ánh nắng hoàng hôn trên bầu trời có màu tím pha màu phấn hồng, cô lấy một chiếc đồng hồ ít dùng cầm ở trong tay, thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian.

Mùa Đông chưa hết, ban ngày thì ngắn ban đêm thì dài, phòng ngủ ánh sáng càng ngày càng mờ mờ, cuối cùng rơi vào trong u ám.

Đồng hồ của cô kim giờ chỉ qua số sáu, kim phút chỉ qua số ba.

Buổi chiều Đường Tâm gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có muốn đi cùng xem anh Vũ cầu hôn hay không? Đường Tâm cùng Lucien tính đi theo, bọn họ ngồi sát bàn xem náo nhiệt.

Nhớ ngày đó anh Đường Văn cầu hôn với chị dâu, cũng là đêm giao thừa ở nhà hàng trong toà nhà 101, cô, anh Vũ và Đường Tâm ba người chen chúc vào trong giữa đám người, xem anh Đường Văn cầu hôn, nghe anh Đường Văn một người đàn ông lạnh lùng, lại nói toàn những lời ghê tởm, làm chị dâu cảm động khóc như mưa, gật đầu nói được.

Cô khắc sâu ấn tượng lần đó, cô núp trong ngực anh Vũ, cười nghiêng ngả.

Nghe nói, anh Vũ và chị dâu Vũ tương lai hẹn sáu giờ rưỡi, trong nhà hàng nổi danh ở Đài Bắc tại bàn ăn "Cầu hôn tất thắng", Lucien cũng ở trong nhà hàng đó, ở phòng ăn đó cầu hôn thành công Đường Tâm.

Anh Vũ cầu hôn. . . . . . Không thể nào thất bại được!

Đèn đường từng chiếc, từng chiếc đã sớm sáng lên, trong lòng của cô, càng ngày càng cảm thấy u tối như đi vào vực sâu tối đen.``

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.