Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 12: Đặc huấn




Thời gian bình yên vô sự qua đi,tại một khúc quanh trên phố,Lăng Thiếu Nghị không đi thẳng đến cửa hàng, chỉ lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số quen thuộc....

“Lăng tiên sinh,là anh sao?’’ Điện thoại vang lên hai tiếng,bên kia liền truyền đến giọng nói kinh ngạc.

“Ann, chuyện tiến triển như thế nào rồi?Xế chiều hôm nay phải tiến hành đấu thầu rồi!’’Lăng Thiếu Nghị trầm giọng hỏi.

“Lăng tiên sinh, anh yên tâm,tất cả mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay anh!”Giọng nói của trợ lý đặc biệt phòng hành chính Ann kiên định đáp.

“Nhưng mà....’’

Giọng điệu Ann thay đổi, ấp úng nói:

“Chuyện gì?’’

“Lăng tiên sinh, chuyện này Lăng tổng đã biết rồi!’’ Ann có chút sợ hãi nói.

“Được rồi, điều này tôi đã dự liệu trước rồi,việc gì đến cũng sẽ đến!’’Lăng Thiếu Nghị một chút cũng không ngoài ý muốn, hời hợt nói.

“Tốt tốt, vậy thuộc hạ lập tức đi làm!’’ Ann cung kính đáp.

Lăng Thiếu Nghị cất điện thoại, ngũ quan anh tuấn như chạm khắc tràn đầy vẻ phức tạp.

Giữa buổi trưa,Dung Thi Âm lười biếng dựa người vào cửa sổ, xuyên qua kính thủy tinh nhàm chán nhìn người ta đi lại.

Mấy ngày nay nghỉ việc ở bệnh viện,cô cảm thấy mình như một phế nhân suốt ngày ở nhà,khi ba Dung biết cô nghỉ việc, giận tới mức thiếu chút nữa phát bệnh tim,cuối cùng được A Nghị chậm rãi khuyên bảo mới thôi.

“Aizzz....’’Lại một tiếng thở dài, đây là việc duy nhất khi ăn cơm trưa xong cô có thể làm.

Lúc này, mẹ Dung đi vào phòng cô,nhìn vẻ mặt nhàm chán của cô, cười lắc đầu.

“Con nhóc này, nghĩ gì thế? Không có thói quen ở nhà như vậy sao?’’

Tâm sự của con gái, bà là mẹ tự nhiên sẽ hiểu.

“Mẹ...’’Dung Thi Âm thấy vậy, vội vàng từ trên giường nhảy xuống,sau đó tiến lên đỡ lấy bà ngồi ở trên giường.

“Thế nào? Âm Âm, bộ dạng của con giống như đang có tâm sự vậy!’’ Mẹ Dung mỉm cười, vuốt tóc cô hỏi.

“Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi,con ở nhà chỉ có chút buồn bực mà thôi!’’Dung Thi Âm tựa đầu trên bả vai mẹ, làm nũng nói.

“Thật sao? Âm Âm, con nói thật với mẹ,lần này con từ chức có phải vì A Nghị không?’’Mẹ Dung hỏi trúng tim đen của cô.

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?’’Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Thi Âm hơi ửng đỏ.

Mẹ Dung nghiêng đầu nhìn con gái của mình, thở dài hỏi:

“Âm Âm, chẳng lẽ không đúng sao?Con luôn thích làm việc ở bệnh viện,lần này lại vô duyên vô cớ từ chức,mẹ có thể nhìn ra con rất thích A Nghị,các con....Các con đang yêu đương phải không?’’

“Mẹ....’’

Dung Thi Âm đứng dậy, càng thêm ngượng ngùng: “Không nói chuyện với mẹ nữa, con muốn đi ngủ trưa!”

“Con nhóc này, lúc nào lại có thói quen ngủ trưa rồi? Chẳng lẽ nói thật với mẹ lại khó khăn thế sao?’’ Mẹ Dung nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của con gái, nhíu mày nói.

“Ai nha, mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nghe cái gì?’’

Dung Thi Âm lần nữa lại ngồi lên bệ cửa sổ,ôm một con gấu bông vào trong ngực,để chống đỡ vẻ mặt đang đỏ ửng của mình.

Mẹ Dung cũng đứng dậy,nói với cô: “Mẹ chính là muốn biết, con bây giờ có phải đang cùng A Nghị yêu đương không?’’

Dung Thi Âm khẽ cắn môi đỏ mọng,tựa như đang suy tính sẽ nói với mẹ cái gì,một lúc lâu sau, cô mới nhìn mẹ Dung, giọng nói êm dịu có chứa tia dò xét:

“Mẹ, mẹ không phải không thích A Nghị chứ?’’

Thật ra thì, A Nghị đã nói qua muốn nói rõ cho ba mẹ,nhưng bị cô cự tuyệt,bởi vì bây giờ cô chưa nắm chắc,cũng không có dũng khí đón nhận phản đối của ba mẹ,cô rất sợ có một ngày, mình sẽ phải chịu đau khổ.

Nhưng mà, nếu như hôm nay mẹ đã phát hiện rồi,cô liền không có cách nào trốn tránh nữa.

Dáng vẻ mẹ Dung đã sáng tỏ,bà hít sâu một hơi, chưa trả lời ngay,chỉ là giữa hai lông mày đang có vẻ tự hỏi.

“Mẹ...’’

Trong lòng Dung Thi Âm nhảy lên một cái,cô sợ hãi trượt từ bệ cửa sổ xuống,sau đó đi đến bên cạnh mẹ,nhẹ giọng hỏi:

“Mẹ thật không thích A Nghị sao?’’

Thấy dáng vẻ của mẹ như vậy, trong lòng cô có chút không nắm chắc.

“Âm Âm....’’ Mẹ Dung đau lòng kéo bàn tay nhỏ bé của cô,vẻ mặt tràn đầy từ ái nhìn cô nói:

“Thật ra không phải mẹ không thích A Nghị,chỉ là A Nghị luôn làm cho người ta có cảm giác nhìn không thấu,còn nữa,bối cảnh thân thế của nó như thế nào,chúng ta đều không biết,chẳng lẽ mẹ có thể yên tâm giao con cho nó sao?’’

“Mẹ...’’

Gương mặt Dung Thi Âm không vui, cô bĩu môi nói: “Nói một ngàn một vạn lần,mẹ không phải là muốn biết bối cảnh nhà A Nghị thế nào sao? Làm sao mẹ lại giống ba vậy?’’

Cô không phủ nhận ba cô là người coi tiền như mạng,nhưng mẹ cô không phải là người như vậy,làm sao lại quan tâm những thứ này?

“Cái con nhóc này, làm sao một điểm khổ tâm của mẹ con cũng không hiểu vậy? Chẳng nhẽ gia đình, bối cảnh của đối phương một chút cũng không rõ,mẹ lại vội vã gả con ra ngoài sao?’’ Vẻ mặt mẹ Dung không vui nói.

“Tốt lắm, mẹ, mẹ không nên tức giận,thật ra thì thân thế , bối cảnh của A Nghị con cũng không rõ ràng lắm,anh ấy nói đến thời điểm nào đó con sẽ biết, nhưng mà, mẹ, con thích chính là con người A Nghị, cho dù bối cảnh anh ấy như thế nào, con cũng đều thương anh ấy!’’Dung Thi Âm vừa dỗ dành mẹ vừa nói thật tâm ý của mình.

Mẹ Dung điểm một cái trên đầu cô, nói:

“Con nha,tuy nói mẹ cũng rất thích thằng nhóc A Nghị này,nhưng mà....Mẹ chỉ nói ngộ nhỡ, A Nghị không phải là một người trong sạch,hoặc là người đàn ông đã có gia đình, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ con muốn làm vợ nhỏ của nó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.