Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 10: An ủi




Dung Thi Âm vừa thốt ra những lời này, trong nháy mắt, bàn tay Lôi Tu Hành đang trượt vào đột nhiên dừng lại,ánh mắt nhìn về phía Dung Thi Âm nhiều hơn một phần tàn nhẫn,bỗng buông cô ra.

“Con cừu nhỏ đơn thuần, cô đúng là có núi dựa nha!’’

Dung Thi Âm không ngờ hắn sẽ có lòng tốt buông mình ra như vậy,vội vàng sửa lại quần áo xốc xếch trên người,ánh mắt đơn thuần trừng lớn,toàn thân cảnh giác nhìn Lôi Tu Hành.

“Yên tâm đi, cô là người phụ nữ của ant ta,tôi tạm thời chưa có ngu xuẩn đụng vào cô!’’ Lôi Tu Hành nhíu mày nói.

“Thả tôi đi, thả tôi đi!”

Dung Thi Âm nghe hắn nói như vậy nhưng lại không có ý tứ mở cửa xe cho cô,trong lòng lại lần nữa vang lên chuông báo động.

“Chậc chậc...’’

Lôi Tu Hành nhún vai nói: “Vật nhỏ, không cần khẩn trương như vậy,hôm nay tôi mời cô đến đây,chính là để cô truyền lại cho Lăng Thiếu Nghị một câu, nói cho anh ta biết không cần bức người quá đáng,nếu không, một khi trở mặt đối với ai cũng không tốt! Có nghe thấy không?’’

Lời nói của hắn làm Dung Thi Âm run lên.

“Lăng Thiếu Nghị? Ai là Lăng thiếu Nghị?’’

Người đàn ông này đầu bị kẹp cửa sao?Cái tên Lăng Thiếu Nghị này cô chưa từng nghe qua,làm sao mà chuyển lời?

Lôi Tu Hành nghe vậy, nhìn Dung Thi Âm giống như nhìn quái vật,một lúc sau, hắn mới chần chờ hỏi:

“Cô thật sự không biết hay giả vở không biết?’’

“Biết cái gì?’’

Dung Thi Âm sợ hãi hỏi hắn,mặc dù đã lấy hết dũng khí nhưng giọng nói vẫn rất yếu ớt.

Lôi Tu Hành một tay kéo cô lại gần,cảm thấy bản thân như đang bị lừa gạt,giọng nói âm tàn nói:

“Con cừu nhỏ, cô ngàn vạn lần đừng giở trò với tôi,cái người cô kêu A Nghị kia chính là Lăng Thiếu Nghị,cô còn giả vờ hồ đồ sao?’’

Dung Thi Âm trợn to hai mắt,tên của A Nghị là Lăng Thiếu Nghị sao?

Nhưng....Cho dù anh là Lăng Thiếu Nghị thì như thế nào chứ?

“Hôm nay, cô phải truyền đạt lại lời tôi nói cho Lăng Thiếu Nghị, nói cho anh ta biết đừng làm mọi việc thêm quá đáng,có một số việc phải mắt nhắm mắt mở cho qua!’’

Lôi Tu Hành nói xong, cửa xe vốn đang khóa cũng lộp bộp một tiếng mở ra.

Dung Thi Âm cảm thấy nguy hiểm đã biến mất,cũng không kịp phân tích hàm ý trong lời nói của hắn,vội vàng chạy ra, chạy đi giống như đang chạy trốn vậy.

Một lúc lâu sau,một trong số những cận vệ của Lôi Tu Hành cúi đầu hỏi hắn:

“Lôi tiên sinh, ngài nói lần này Lăng Thiếu Nghị có nghe theo không?’’

Lôi Tu hành cười cười: “ Ai cũng biết,Lăng Thiếu Nghị và Lăng Thiếu Đường luôn luôn không hợp,huống chi, hắn đã bị tổ điều tra thương mại mang đi hai năm, tất cả những điều này là do thuộc hạ của ngài thủ phán Lãnh Thiên Dục ban tặng,nếu như hắn tức thời, cũng sẽ không nhúng tay vào việc này rồi! Tôi sẽ cho hắn biết,một khi hắn dừng tay lại, sẽ được bao nhiêu lợi ích!’’

“Lôi tiên sinh, thuộc hạ rất không hiểu,đã như vậy, vì sap hôm nay không tự mình đi nói với Lăng Thiếu Nghị?’’Vẻ mặt cận vệ vô cùng nghi hoặc hỏi.

Lôi Tu Hành đưa mắt nhìn về phía xa,tròng mắt thâm thúy mang theo một tia sáng...

“Người của Lăng gia luôn làm việc ngoan tuyệt quyết đoán,nhất là Lăng Thiếu Nghị,bàn về khôn khéo, hắn cao hơn Lăng Thiếu Đường, cho nên tôi muốn cho hắn biết,nếu không hợp tác,hắn sẽ mất đi cái gì...’’

"Lôi tiên sinh anh minh!" Cận vệ lập tức nói.

“Phái người giám sát chặt chẽ tiến trình hạng mục cạnh tranh kia,trước ngày đấu thầu, tôi không hy vọng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn!’’Lôi Tu Hành trầm thấp ra lệnh.

“Dạ, Lôi tiên sinh, thuộc hạ sẽ đi an bài!’’

Dung Thi Âm nơm nớp lo sợ chạy về đến cửa bệnh viện,chuyện ngày hôm nay làm cô vô cùng hoảng sợ,cho nên, khi cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lăng Thiếu Nghị thì lập tức nhào vào ngực anh khóc lớn.

“Âm Âm....’’ Lăng Thiếu Nghị giật mình, vội vàng ôm chặt cô.

Lúc anh chạy tới bệnh viện thì không nhìn thấy bóng dáng của Dung Thi Âm, y tá trưởng nơm nớp lo sợ,nhìn thấy anh cũng không dám nói gì,cô y tá nhỏ đứng bên cạnh muốn nói lại thôi,anh thật sự rất gấp, chỉ là,vừa mới chạy ra đến cửa bệnh viện đã nhìn thấy gương mặt kinh hoảng của Dung Thi Âm.

“Âm Âm, ngoan, nói cho anh biết đã xảy chuyện gì?’’

Khẽ vuốt ve tấm lưng đang sợ hãi của cô,Lăng Thiếu Nghị mạnh mẽ đè xuống lo lắng trong lòng,nhẹ giọng an ủi.

Dung Thi Âm sợ hãi đến không nói ra lời,chỉ run rẩy khóc thút thít,cái gì cũng không nói ra được.

“Tốt lắm,Âm Âm, không sao không sao, có anh ở bên cạnh em rồi!’’

Lăng Thiếu Nghị quyết định tạm thời không hỏi cô cái gì,chỉ đau lòng an ủi,thấy dáng vẻ này của cô,anh biết cô chắc chắn là bị dọa sợ,cô luôn luôn nhát gan,nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua cô sợ hãi như vậy.

Thời gian giống như một thế kỷ trôi qua, tâm tình Dung Thi Âm mới dần dần bình ổn lại,khóc thút thít cũng trở thành nức nở nhàn nhạt.

“Âm Âm, bây giờ có thể nói cho anh biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì không?’’Lăng Thiếu Nghị ôm cô vào trong ngực,đau lòng nhìn nước mắt của cô, dịu dàng hỏi.

Dung Thi Âm nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn anh,ánh mắt có vẻ phức tạp...

“A Nghị....’’

Giọng nói của cô rầu rĩ,giống như suy tính thật lâu,hỏi một câu: “Anh chưa bao giờ nói cho em biết tên thật của anh!’’

Một câu nói làm ánh mắt Lăng Thiếu Nghị sững sờ,anh giơ tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên,giọng nói có chút không hiểu hỏi:

“Âm Âm, em....Vừa mới nói gì vậy?’’

Dung Thi Âm không trốn tránh, đón nhận tròng mắt của anh,trên mặt còn đọng lại một giọt nước mắt trong suốt,không đợi anh trả lời liền nói từng câu từng chữ:

“Anh tên là....Lăng Thiếu Nghị!’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.