Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Chương 344: Kế hoạch hậu nghệ (17).




Bên trong không trung, bóng tối đã bao phủ suốt phạm vi mấy chục dặm, bên trong đó mơ hồ có một bóng người đang lắc lư. Đột nhiên có ba đường kiếm quang đâm xuyên qua bên trong bóng tối, theo các phương hướng khác nhau rời đi!

Trong nháy mắt này, ba đường kiếm quang đã soi sáng bóng tối, khiến cho người ta có thể nhìn thấy được cảnh tượng trong bóng tối này.

Lúc này, đám người Lâm Hiên đạo tử, Vương Mộc Nhiên lại vừa vặn tìm đến nơi đây, Tề Cửu Nghi đã đi trước bọn họ một bước tới gần bóng tối này. Về phần Triết Hoa Lê, hắn vẫn còn đang ở trên đường chạy tới đây.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy kiếm quang chiếu xuống bóng tối giống như tấm vải mỏng, mơ hồ dường như là có vô số điểm đen rất nhỏ lơ lửng ở trên không trung.

Trong bóng tối bị kiếm quang soi sáng, Lâu Thiên Trọng nghênh đón kiếm quang xông về phía Tần Mục, lại bị một đường kiếm quang đâm xuyên qua ngực!

Thời điểm Hư Sinh Hoa cùng Lâu Thiên Trọng tranh đấu, cũng là thần thông lớn kinh thiên động địa. Thế giới hư không của hắn vô cùng kinh diễm, nhưng Lâu Thiên Trọng lại đi qua thần thông lớn thế giới hư không, bất kỳ thần thông nào của Hư Sinh Hoa cũng chưa từng tổn thương đến hắn, trái lại còn bị hắn gây thương tích.

Lâu Thiên Trọng hình như có thể làm được vạn pháp bất xâm, vạn pháp không bị thương.

Nhưng một đường kiếm quang này lại trực tiếp xuyên thủng Lâu Thiên Trọng, huyết quang hiện ra, từ giữa lưng hắn phun ra.

Lâu Thiên Trọng không khỏi ngẩn người một lát, một đường kiếm quang khác lại chém về phía đầu của hắn.

Mà vào lúc này, mọi người nhìn thấy phía sau lưng Tần Mục, đạo kiếm quang thứ ba của Tần Mục ngăn cản cương xoa. Nhưng cương xoa ba xiên bị Khai Kiếp kiếm đánh nát một xiên ở giữa, hai xiên khác phụt phụt hai tiếng đâm thủng thân thể của Tần Mục, bỗng nhiên rút về phía sau, kéo Tần Mục vào trong Minh Đô Huyền Môn!

- Nguy rồi!

Sắc mặt mọi người đại biến.

Trong cánh cửa bóng tối, Tần Mục bị kéo vào cánh cửa trong chớp mắt, vị Ma Thần thoạt nhìn cường đại không gì sánh được lộ ra nụ cười dữ tợn, có vẻ cực kỳ khủng khiếp.

Đột nhiên, một đường kiếm quang thình lình xuất hiện, từ trên trời bay tới. Lại ở thời điểm đạo kiếm quang thứ hai của Tần Mục chém xuống đầu của Lâu Thiên Trọng, đạo kiếm quang này cũng chém xuống đầu của vị Ma Thần này, hai chuyện không ngờ cùng phát sinh ở trong nháy mắt.

Đám người Lâm Hiên, Tề Cửu Nghi căn bản chưa từng dự đoán được lại có loại biến hóa này, vị Ma Thần phía sau cánh cửa này thoạt nhìn mạnh mẽ vô song nhưng lại bị kiếm quang của Tần Mục chém đầu!

Nhưng càng làm bọn họ không hiểu là Tần Mục rõ ràng chỉ đồng thời sử dụng ra ba chiêu Khai Kiếp, cùng sở hữu ba đường kiếm quang, như vậy đường kiếm quang thứ tư chém đầu của Ma Thần xuống là từ đâu đến?

Cùng lúc đó, ngực của vị Ma Thần này nổ tung, lộ ra một cái lỗ máu, một đường kiếm quang khác từ phía sau Ma Thần xuyên ra, mang theo một mảnh huyết quang.

Cánh cửa chậm rãi khép lại, khiến cho tất cả mọi người không có cách nào nhìn thấy được tình hình bên trong cánh cửa, chỉ có điều trong lòng mọi người càng có nhiều nghi ngờ không giải thích được.

Đường kiếm quang thứ tư từ đâu đến chưa có đáp án, đường kiếm quang thứ năm lại đột nhiên xuất hiện, đây là đạo lý gì?

Đột nhiên, trong không trung nổi lên một tòa cánh cửa tối tăm, đứng vững thật cao trong bóng đêm, đó là cánh cửa Thừa Thiên của Tần Mục.

Cánh cửa mở ra, Tần Mục từ bên trong cánh cửa Thừa Thiên của mình đi ra, rời khỏi Minh Đô, trong tay cầm theo một cái đầu.

Phía sau hắn, bóng tối dần dần tản đi, lộ ra thân thể của Lâu Thiên Trọng, đầu của thân thể này không ngờ không cánh mà bay!

Ai cũng không có thấy đầu của Lâu Thiên Trọng là rơi xuống khi nào, Tần Mục đánh ra ba kiếm, ba đạo kiếm pháp Khai Kiếp. Chiêu thứ nhất là khiến Lâu Thiên Trọng tổn thương nặng nề, chiêu thứ hai chặt đứt đầu của hắn, chiêu thứ ba là đề phòng hắn ở trong Minh Đô công kích, nhưng ba chiêu kiếm pháp vừa rồi đồng thời phát ra trong ánh quang chớp giật, mọi người cũng không nhìn thấy được đầu của Lâu Thiên Trọng từ không trung rơi xuống.

Nhưng đầu của Lâu Thiên Trọng lại hết lần này tới lần khác mất tích.

- Ma Thần bên trong cánh cửa Thừa Thiên thật ra chính là bản thể của ngươi, cũng không phải là Ma Thần chân chính, chỉ là thoạt nhìn rất lợi hại mà thôi.

Tần Mục lấy ra một lọ nước miếng rồng, rót vào miệng vết thương ở ngực, nhìn cái đầu trong tay thản nhiên nói:

- Ngươi trốn ở trong Minh Đô, từ trong Minh Đô công kích ta, bởi vậy theo người của Thái Hoàng Thiên, ngươi là một bóng đen, công kích không được bản thể của ngươi. Cho nên Hư Sinh Hoa mới có thể bị ngươi đánh bại, hắn hiểu về Đại Khư không sâu, đối với thần thông pháp thuật của U Đô cũng biết không nhiều. Thực lực của ngươi còn không bằng Tề Cửu Nghi, chỉ có điều ỷ vào thần thông Minh Đô kỳ diệu mà thôi. Nhưng gặp phải ta một người sinh ra ở U Đô, lớn lên ở Đại Khư, ta có rất nhiều cách có thể khiến cho ngươi chết.

Cái đầu là đầu của vị Ma Thần này, mà giờ khắc này lại dần dần biến hóa, gai xương dữ tợn thu về bên trong cơ thể, tóc tai rối bời cũng dần dần khôi phục lại.

Tướng mạo của hắn khôi phục thành tướng mạo của Lâu Thiên Trọng, hai con mắt vẫn trợn trừng, vẫn đang nhìn chằm chằm vào Tần Mục, hình như còn có thể nghe được lời của hắn.

Tần Mục ném đầu của Lâu Thiên Trọng ra, bộ thi thể không đầu của Lâu Thiên Trọng này cũng từ không trung ngã xuống.

- Chỉ có điều ta không có thời gian, cho nên lựa chọn phương thức đơn giản nhất.

Sắc mặt Tần Mục bình tĩnh nói:

- Ta nhìn giống như công kích ngươi trong bóng tối, nhưng thật ra là công kích đã tiến vào bản thể Minh Đô của ngươi. Kiếm thứ nhất ta đã chặt đứt tâm mạch của ngươi, làm vỡ nát khí huyết của ngươi, kiếm thứ hai ta cũng đã chặt đứt đầu của ngươi, kiếm thứ ba ta chỉ là ngăn cản công kích của ngươi. Chỉ có điều ngươi thật sự có bản lĩnh không tầm thường, có năng lực tổn thương đến ta.

Tề Cửu Nghi lại ở cách đó không xa, nhìn thấy được Tần Mục bị thương. Đang muốn ra tay, nghe vậy thoáng ngẩn ra, lộ vẻ tươi cười:

- Hắn vẫn quá coi trọng ta, biết ta mạnh hơn so với Lâu Thiên Trọng sư huynh!

Hắn vẫn không nhân cơ hội công kích Tần Mục, lấy thực lực của hắn đủ để giữ lại Tần Mục bị thương, nhưng hắn lại không động thủ.

Lâu Thiên Trọng cùng hắn là sư huynh đệ, hắn vốn theo Nam Thiên Xích Đế Tề Hạ Du tu hành, sau đó lại đi Minh Đô bái sư Hắc Đế, chỉ là ở chỗ Minh Đô hắn bỏ ra thời gian ngắn hơn, tình cảm huynh đệ cùng Minh Đô sư không sâu.

Tần Mục ngăn chặn thương thế, tản đi ba đầu sáu tay, lại dán lá liễu ở mi tâm, lao thẳng đến cầu dịch chuyển trao đổi linh năng.

Mọi người xung quanh lại không đuổi theo hắn nữa, mà từng người đứng tại chỗ suy nghĩ.

- Thì ra là thế, quả thật chỉ có ba kiếm.

Lâm Hiên đạo chủ mất hồn mất vía nói:

- Chỉ là ba kiếm này quá thần kỳ, cho nên thoạt nhìn có năm kiếm. Kiếm pháp của Tần giáo chủ cao đến mức độ này từ khi nào vậy...

Những người trẻ tuổi khác cũng có ý nghĩ tương tự, Tần Mục đánh ra ba kiếm này thoạt nhìn chính là vô cùng đơn giản nhưng lại từ đa dạng đi tới giản dị, ba kiếm thật đơn giản khiến người ta chấn động vô cùng.

Ba kiếm biến thành năm kiếm, thật ra người có thể nhìn ra tinh diệu trong đó cũng không nhiều. Nhưng càng là người có thể nhìn ra tinh diệu trong đó, trong lòng lại càng chấn động.

Mà vào lúc này, Triết Hoa Lê cuối cùng đã chạy tới, bước chân vẫn vô cùng vững vàng, khoảng cách mỗi một bước chân đều dài bằng nhau.

- Kết thúc rồi sao?

Triết Hoa Lê nhìn lại xung quanh, chỉ thấy mọi người đều đứng ở chỗ này, Tần Mục cùng Lâu Thiên Trọng lại không có ở chỗ này. Hắn nhìn vội vàng hướng Tề Cửu Nghi nói:

- Tề huynh, người nào thắng?

Tề Cửu Nghi bất đắc dĩ nói:

- Lâu Thiên Trọng sư huynh chết trận.

Trong lòng Triết Hoa Lê rét lạnh:

- Tần giáo chủ sử dụng chiêu thức gì giết chết hắn? Hắn là chết như thế nào?

Tề Cửu Nghi càng bất đắc dĩ:

- Cái này, một lời khó nói hết. Tần giáo chủ hình như tu luyện công pháp gì đó, biến thành ba đầu sáu tay, hơn nữa thực lực so với trước đây lại càng mạnh hơn, thi triển ra ba chiêu Khai Kiếp.

Triết Hoa Lê trợn tròn mắt hổ, nghiêm nghị nói:

- Ba đầu sáu tay? Xem ra thực lực của hắn lại tăng thêm một tầng, ta cũng cần phải chuyên cần khổ luyện, nhất định có thể khiến cho hắn phải nuốt hận ở dưới yêu đao ta!

Lâu Vân Khúc khẽ nhíu mày, nhìn Sơ tổ Nhân Hoàng phía trước. Vừa mới rồi, hắn muốn ra tay nghĩ cách cứu Lâu Thiên Trọng nhưng lại bị khí tức của vị cường giả này trong nháy mắt bạo phát ra trấn áp, không dám trực tiếp ra tay.

- Tần Vũ hoàng tử có chiến lực cực cao...

Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Chỉ có điều, dựa vào một mình hắn, căn bản khó có thể ngăn cản được đại thế cuồn cuộn không ngừng, chắc chắn sẽ bị đại thế nghiền thịt nát xương tan!

Ngỗi Khanh Bồi khẽ nói:

- Lâu sư huynh, sư đệ hắn...

Lâu Vân Khúc khẽ nói:

- Tần Vũ trấn áp ba người chúng ta, khiến cho chúng ta không thể nghĩ cách cứu viện, sư đệ chỉ có thể chết. Ngược lại, thần tử U Đô này không giống với sự tưởng tượng của ta... Có nắm chắc bắt được hắn không?

Ánh mắt của Phó Nham Kỳ chớp động, nói:

- Sư huynh có thể yên tâm. Tề sư đệ thất sách, không thể bắt được hắn, ngược lại ném mất bảo vật của sư tôn, nhưng chúng ta tới bắt hắn lại dễ dàng như trở bàn tay.

Lâu Vân Khúc cười nói:

- Như vậy, lần này tới xem thần thông công pháp của Thái Hoàng Thiên đành dừng ở đây, Phược Nhật La tôn vương, Lục tiết độ sứ, chúng ta có thể đi về.

Phược Nhật La kinh ngạc nói:

- Ba vị này trở lại? Lâu Thiên Trọng chết, chẳng lẽ không báo thù cho hắn sao? Ba vị sư huynh thực sự rộng rãi.

Lâu Vân Khúc nói:

- Linh hồn của Lâu Thiên Trọng sẽ trở lại Minh Đô, chuyển thế, sư tôn sẽ không để cho hắn chết như vậy. Chúng ta chỉ quay về lãnh địa Ma tộc, không phải quay về Minh Đô. Đợi đến khi dư nghiệt của Xích Minh đến Duyên Khang, chính là ngày Thái Hoàng Thiên rơi vào tay chúng ta.

Phược Nhật La đương nhiên giật mình kinh sợ. Lần này khách Minh Đô đến chỉ có bốn người, một người trong đó còn bị Tần Mục giết chết, Lâu Vân Khúc vì sao trái lại chắc chắn dựa vào sức lực của ba người bọn họ lại có thể khiến cho Ma tộc nhất thống Thái Hoàng Thiên như vậy?

Phải biết rằng, Phược Nhật La ngại vì đã quyết định cùng Tiều Phu thánh nhân ước hẹn với Thổ Bá, không có cách nào điều động đại quân Ma tộc tương trợ. Lục Ly thân là Tiết độ sứ của U Đô, chỉ nghe lệnh từ Thiên Đình, không nghe theo Minh Đô điều động, Lâu Vân Khúc cũng không có cách nào điều động nàng.

Bởi vậy, lực lượng Lâu Vân Khúc có thể vận dụng, chỉ là ba người sư huynh đệ bọn họ mà thôi.

Tề Cửu Nghi nhìn thấy được đám người Lâu Vân Khúc rời đi, trong lòng căng thẳng, khẽ nói:

- Triết Hoa Lê, nếu như ngươi tin lời của ta, lại lập tức cùng ta thông qua cầu dịch chuyển trao đổi linh năng tiến vào Đại Khư!

Trong lòng Triết Hoa Lê thầm cả kinh, đang còn muốn hỏi, Tề Cửu Nghi đã trước hắn một bước lao thẳng đến cầu dịch chuyển trao đổi linh năng.

Bên cạnh cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, Tần Mục, Long Kỳ Lân và Hư Sinh Hoa đang bay lượn quanh tế đàn thật lớn, không ngừng gia cố tế đàn, chỉnh sửa lại những phù văn bị vỡ, cố gắng duy trì cầu dịch chuyển trao đổi linh năng.

Trên bầu trời, dị tinh này đã biến mất gần nửa, nhưng cầu dịch chuyển trao đổi linh năng lại khó có thể chống đỡ. Mặt đất trong phạm vi vài trăm dặm xung quanh bị chấn động tới mức nghìn rãnh vạn khe, mặt đất giống như mạng nhện.

Tế đàn khẽ chuyển động, đá phía trên núi bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan rã hóa thành bột mịn.

Tần Mục nhíu mày, đám người Lâm Hiên đạo chủ chạy tới, cũng vội vàng gia cố tế đàn. Mọi người bận rộn không nghe, tế đàn vẫn đang không ngừng chấn động, năng lượng từ Duyên Khang vọt tới càng lúc càng dồi dào, giăng đầy bầu trời.

Mà vào lúc này mặt trời tắt, Thái Hoàng Thiên đến thời điểm buổi tối nhưng bầu trời lại sáng ngời nhất từ trước tới nay, đây chính là do ánh sáng từ Duyên Khang di chuyển đến tản ra!

Dị tinh này biến mất từng chút một, đột nhiên Sơ tổ bay lên trời, bay lên dị tinh. Tốc độ dị tinh di chuyển lúc này mới thoáng chậm lại, Tần Mục cũng thở phào nhẹ nhõm, gia tăng gia cố tế đàn.

La Phù Thiên.

Từng ngọn tế đàn hùng vĩ đứng vững ở trong thế giới đã tan biến này, trên tế đàn, từng vị thần nhân Đại Khư sừng sững, bảo vệ tế đàn. Thời gian hai năm này, bọn họ trấn thủ ở đây, đã đánh lùi không biết bao nhiêu đợt tấn công của Ma tộc.

Một ngày này, không gian trước một tòa tế đàn trong đó đột nhiên tách ra, ba vị Ma Thần đi ra, chính là ba người Lâu Vân Khúc, Phó Nham Kỳ và Ngỗi Khanh Bồi.

- Đất đai Ma tộc ra đời bao nhiêu anh hùng hào kiệt, bao nhiêu người chôn vùi ở trên mảnh đất này?

Lâu Vân Khúc xúc động vạn phần, lấy ra Sinh Tử Bộ nhẹ nhàng mở ra, thản nhiên nói:

- Năm tháng dài dằng dặc, đưa đi quá nhiều nhân vật khiến người ta xúc động. Các ngươi còn ở đây không?

Giọng nói của hắn đột nhiên cao lên:

- Ta thừa lệnh của Minh Đô Hắc Đế, lệnh cho các ngươi tỉnh lại, chiến đấu cho ta!

Sinh Tử Bộ di chuyển trên không trung, phóng ra ánh sáng cường đại giống như một cái gương từ trong trang sách chiếu xuống ánh sáng vô cùng chói mắt, soi sáng xuống phía dưới.

Vù...

Sinh Tử Bộ bay trên không trung của La Phù Thiên, ánh sáng soi sáng tới chỗ nào, trên trang sách nhất thời hiện ra từng cái tên. Vô số cái tên không ngừng chớp động biến hóa ở trên trang sách Sinh Tử Bộ!

Quyển sách này lấy tốc độ mắt thường không thể nhận ra bay qua La Phù Thiên, chiếu xuống mỗi một tấc đất của La Phù Thiên.

Trên tòa tế đàn này, thần nhân Đại Khư trong lòng rét lạnh, ánh mắt nhìn về phía ba người Lâu Vân Khúc, trầm giọng nói:

- Các ngươi là người ở đâu tới đây làm mưa làm gió?

Ba người Lâu Vân Khúc giấu hai tay trong ống tay áo, lẳng lặng đứng ở nơi đó, chẳng quan tâm tới hắn.

Đột nhiên, mặt đất tách ra, từng xương trắng bộ xương khô mặc những bộ trang phục vỡ nát từ trong lòng đất chui ra, đứng lên. Trong tròng mắt có quỷ hỏa thiêu đốt, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.

Rào, rào, tiếng xương cốt va chạm truyền đến, mỗi một tấc đất của La Phù Thiên đều đang bị lật lên, vô số bộ xương khô chui ra khỏi mặt đất, đứng dậy.

Một vị Ma Thần còn đang mục nát bò ra ngoài nền đất, đột nhiên mở cái miệng lớn phun ra ma khí nồng đậm mạnh mẽ, hình như đang căm giận lặng lẽ gầm lên về phía ba người Lâu Vân Khúc. Ma khí cuồng bạo trùng kích khiến da mặt của ba người tạo thành từng nếp nhăn xếp lại, tóc và áo bào tung bay về phía sau, trên mặt đều là nước bọt không sạch sẽ, gương mặt xanh tím.

Không lâu sau, ngàn vạn thi thể xương cốt hợp thành một đại quân liếc mắt không nhìn thấy được cuối, ma khí hình như ép vỡ trời cao, u ám đáng sợ.

Thần nhân Đại Khư trên tòa tế đàn này cực kỳ hoảng sợ, nắm thật chặt thần binh trong tay.

Lâu Vân Khúc giơ tay lên, Sinh Tử Bộ gào thét bay tới, mỉm cười nói:

- Hai vị sư đệ, các ngươi đoán xem. Đánh hạ những tế đàn, diệt trừ dư nghiệt Khai Hoàng trên tế đàn này cần bao nhiêu thời gian?

Ầm...

Vô số thi thể xương cốt giống như nước thủy triều vọt về phía từng ngọn tế đàn, thi thể xương cốt ùn ùn kéo đến ở trong vòng mấy cái hít thở lại nhấn chìm tế đàn.

Ngỗi Khanh Bồi cười nói:

- Hẳn là ngắn hơn so với ta tưởng tượng.

Từng ngọn tế đàn bị đánh chiếm, những thần nhân Đại Khư trấn thủ tế đàn đối mặt với công kích như vậy gần như không có cách nào chống lại, bị thi thể xương cốt Ma Thần xông tới phá tan thành từng mảnh.

Cuối cùng, tế đàn do Tiều Phu thánh nhân cùng hai mươi bốn thần nhân tạo ra, gây uy hiếp khiến Phược Nhật La đi vào khuôn khổ, tất cả đều rơi vào tay bọn họ. Lâu Vân Khúc chỉ sử dụng thời gian có một nén hương.

Vô số thi thể xương cốt Ma tộc đứng ở trên tế đàn, nhìn ra bốn phương tám hướng giận dữ gầm thét lên, hình như đang phát tiết lửa giận của mình.

Lâu Vân Khúc giao Sinh Tử Bộ cho Ngỗi Khanh Bồi, cười nói:

- Phía sau lại phải xem Ngỗi sư đệ.

Ngỗi Khanh Bồi cười ha ha, phát động Sinh Tử Bộ, Sinh Tử Bộ soi sáng dọc theo từng ngọn tế đàn rời đi. Những thi thể xương cốt Ma tộc bị ánh sáng soi sáng, nhất thời thiêu đốt, kích phát phù văn trên tế đàn, một hồi huyết tế đã bạo phát lúc đó.

Toàn bộ La Phù Thiên có thủy phong hỏa phun trào, điên cuồng tan rã.

Trong lúc La Phù Thiên bị hủy diệt mang theo năng lượng hủy thiên diệt địa đánh nát hàng rào thế giới của Thái Hoàng Thiên, đánh về phía Thái Hoàng Thiên.

- Thiên Sư Ngụy triều làm việc còn chưa đủ ngoan độc. Hắn nếu đủ ngoan độc, lại có thể trực tiếp huyết tế La Phù Thiên, sử dụng La Phù Thiên tới đánh Thái Hoàng Thiên.

Lâu Vân Khúc chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói:

- Chỉ có điều cũng phải cảm ơn hắn chế tạo ra những tế đàn huyết tế này, tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.