Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Chương 337: Kế hoạch hậu nghệ (10)




Bụng của Phùng Kiến Vũ lớn thật lớn cho nên khi cúi xuống mặc quần cũng sẽ rất khó khăn, Vương Thanh vì việc này mà đặt may cho cậu rất nhiều áo lông thú dáng dài, mùa đông tới Phùng Kiến Vũ cả ngày cũng chỉ mặc duy nhất những chiếc áo lông thú đó, vừa vặn có thể giữ ấm cũng vừa vặn không phải mặc quần.

Hôm nay Phùng Kiến Vũ mặc một chiếc áo lông thú màu trắng vô cùng đẹp, áo dài đến tận mắt cá chân, cái cổ cao có thể mang yết hầu cậu che kín không bị gió thổi vào. Khi xác định Vương Thanh sắp trở về nhà, Phùng Kiến Vũ liền một thân áo choàng lông trắng đó đứng ở trước cửa đợi Vương Thanh trở về, cái bụng sau lớp áo choàng lông kia cũng bắt đầu động, Phùng Kiến Vũ đã quá quen thuộc với điều này, cứ khi nào hai đứa nhỏ kia đạp vào bụng cậu thì xe của Vương Thanh nhất định sẽ dừng lại ở trước cửa, hôm nay đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, cậu một tay đặt lên bụng mình vuốt nhẹ một cái, nụ cười ngọt ngào hiện lên trên môi hướng ánh mắt hạnh phúc nhìn về phía trước.

Bão tuyết ở bên ngoài thổi vù vù, Vương Thanh mặc quân phục uy mãnh bước tới phía cậu, trên gương mặt thủy chung vẫn không có một nụ cười nào, có điều Phùng Kiến Vũ cũng không có để ý đến điều này, Vương Thanh vừa đứng ở trước cậu, cậu liền đưa tay giúp hắn lấy đi mấy bông tuyết ở trên vai:

"Ngài trở về rồi, hôm nay tuyết rơi thật lớn, em còn lo sợ ngài sẽ về muộn"

Vương Thanh nhíu mày ôm eo Phùng Kiến Vũ bước vào nhà:

"Lần sau không cần ra ngoài này đứng"

Phùng Kiến Vũ cười cười:

"Đứa nhỏ cũng muốn đón ngài trở về, vừa rồi có tiếng xe dừng lại ở trước cửa, đứa nhỏ cũng liền chuyển động một chút đấy, nó thật là cũng lo lắng cho ngài"

Phùng Kiến Vũ không dám nói là hai đứa nhỏ đạp vào bụng mình mà chỉ dám nói là đứa nhỏ chuyển động một chút, cậu bao giờ cũng vô cùng khéo léo nói giảm mức độ như vậy, nếu không Vương Thanh nhất định sẽ tức giận với đứa nhỏ trong bụng cậu. Vương Thanh không nói gì cả, Phùng Kiến Vũ liền nắm lấy tay hắn đặt lên bụng mình:

"Ngài xem nó thật sự là đang lo lắng cho ngài đấy"

Vương Thanh nhanh chóng thu tay về lạnh giọng nói:

"Được rồi mau ăn cơm thôi"

Phùng Kiến Vũ cố chấp muốn kéo tay Vương Thanh đặt lên bụng của mình, tuy rằng trong bụng hiện tại bị đạp vô cùng khó chịu nhưng cậu vẫn cố gắng nở nụ cười thật tươi nhìn Vương Thanh nỉ non:

"Hay là ngài cũng nói một câu với đứa nhỏ đi, ngài chỉ cần nói ngài trở về rồi để cho nó yên tâm, có được không?"

Vương Thanh là vì lo lắng cho Phùng Kiến Vũ cho nên mới bất đắc dĩ nghe theo lời cậu, giọng nói kia không có một chút cảm xúc nào:

"Tôi trở về rồi"

Phùng Kiến Vũ không tức giận chỉ ở một bên dịu dàng nói với hắn:

"Ngài đừng nói như vậy mà, ngài có thể đơn giản nói ba trở về rồi, đứa nhỏ khẳng định sẽ nghe được"

Vương Thanh trừng mắt nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ luôn biết điểm yếu của Vương Thanh, cậu bây giờ cũng không còn sợ hắn nữa, ngược lại còn biết tìm ra cách đối phó với hắn:

"Ngài đừng như vậy mà..."

Vương Thanh nhíu mày thở dài, kết quả vẫn phải hạ giọng xuống:

"Ba trở về rồi"

Nói rồi Vương Thanh liền ngay lập tức thu tay về bước tới bàn ăn ý muốn ngồi xuống, Phùng Kiến Vũ cũng không làm khó Vương Thanh nữa vừa ngồi vào bàn liền ân cần mang thịt bò gắp vào bát cho Vương Thanh:

"Ngài đã nghĩ ra tên nào để đặt cho đứa nhỏ hay chưa?"

Vương Thanh im lặng không nói, hắn mấy ngày nay luôn lo lắng bất an vì sắp đến ngày dự sinh của vật nhỏ này, còn đâu thời gian mà nghĩ  chuyện đặt tên cho hai đứa nhỏ đáng ghét này. Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh không nói liền biết hắn chưa nghĩ cho nên khẽ mỉm cười nhẹ giọng:

"Như vậy lát nữa lên phòng chúng ta cùng nghĩ nhé, hôm nay người trong nhà cũng cùng em thảo luận vấn đề này rồi, nhưng mà em vẫn muốn tên của hai đứa nhỏ là do ngài đặt."

Khi Vương Thanh tắm xong, Phùng Kiến Vũ đang ngồi ở trên giường vẫy tay với hắn:

"Đến đây, em giúp ngài lau tóc"

Vương Thanh ngồi xuống giường mang khăn bông để vào trong tay của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ đứng dậy nhẹ nhàng lau khô tóc cho Vương Thanh:

"Chúng ta cùng nhau nghĩ tên cho đứa nhỏ nhé, một trai một gái thì sẽ đặt là gì đây, đứa nhỏ được phát hiện vào mùa hạ, như vậy con gái sẽ đặt là Vương Hạ được hay không?"

Vương Thanh đối với vấn đề này cũng không có hứng thú cho nên nghe thấy Phùng Kiến Vũ nói thế thì gật đầu luôn. Phùng Kiến Vũ cũng biết điều này, cậu muốn đứa thứ hai sẽ là Vương Thanh đặt tên cho nên liền hỏi hắn:

"Con gái sẽ là Hạ Bảo Bảo, còn con trai sẽ là gì, ngài nghĩ xem nên đặt tên là gì mới được đây?"

Vương Thanh thản nhiên:

"Tuy em đi, tên gì cũng được"

Phùng Kiến Vũ mang khăn bông bỏ sang một bên nhảy lên giường tiến vào trong lòng ngực của hắn:

"Ngài đừng như thế mà, em muốn ngài sẽ đặt cho con trai một cái tên"

Vương Thanh nghĩ một hồi liền đáp:

"Gọi Vương Đậu"

Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu, cậu cảm thấy cái tên này có điểm kỳ cục nhưng vì là Vương Thanh đặt cho nên cậu cũng không muốn nói không hay:

"Tại sao gọi là Vương Đậu?"

Vương Thanh vừa nói vừa tức giận:

"Đứa nhỏ còn lại kia không phải giống như hạt đậu đó hay sao, chỉ cần vô ý reo xuống liền có thể nảy mầm ngay được rồi"

Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh vẫn còn để ý đến chuyện ngày hôm đó, cậu hơi hơi đỏ mặt giải thích cho Vương Thanh hiểu:

"Đứa nhỏ còn lại không phải là vô ý mà có đâu, nó có cùng thời điểm với Hạ Bảo Bảo, chỉ là lúc đầu chưa thể siêu âm được cho nên không thể biết thôi, tiến sĩ Most cũng đã nói rất rõ rồi mà"

Vương Thanh mặc kệ, hắn từ đầu đến cuối luôn nghĩ rằng đứa nhỏ còn lại này là do lần hắn sơ suất bắn ra trong động nhỏ Phùng Kiến Vũ mà vội vã chui tới chứ căn bản không phải là có từ đầu:

"Gọi Vương Đậu, nếu không em muốn gọi nó là gì thì gọi"

Phùng Kiến Vũ cảm thấy tên này thật sự rất kỳ quái nhưng dù sao cũng là do Vương Thanh đặt cho nên cậu không muốn bác bỏ vì vậy liền gật đầu đồng ý:

"Ưm, con trai sẽ gọi là Vương Đậu, gọi là Đậu Đậu cũng rất hay".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.